Tôi Làm Bà Chủ Cho Thuê Nhà Trong Mạt Thế


Sáng hôm sau, Tô Đào ra ngoài phát hiện Thời Tử Tấn và những người khác đã dọn dẹp sạch sẽ phòng khách đầy máu, thi thể của người đồng đội đã khuất cũng được họ cho vào túi đựng xác mang theo bên mình.

Tô Đào không nỡ nhìn thêm, hỏi: "Mọi người định rời đi rồi sao?"
Thời Tử Tấn đang lắp đạn vào súng, nghe vậy liền nói: "Phải, quay về báo thù.

"
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng Tô Đào nghe ra được sự căm phẫn tột độ ẩn giấu dưới giọng nói của anh, như cơn bão sắp ập đến.

Rửa sạch vết máu trên mặt hôm qua, nhìn rõ khuôn mặt anh, làn da có phần thô ráp do chiến đấu và sống ngoài trời lâu ngày.

Nhưng nhìn kỹ ngũ quan, lại là đôi mắt phượng tiêu chuẩn, sống mũi cao thanh tú, toát lên vẻ tinh tế.

Lông mày bên trái có một vết sẹo, như thể một nhát dao chém đứt đuôi lông mày, khiến anh trông có vẻ hung dữ.

Khí chất rất mâu thuẫn!
Tô Đào cảm thấy anh chắc chắn không quá ba mươi tuổi.

"Đúng rồi, vừa ra ngoài tôi thấy hình như ở đây cô mở một nhà nghỉ?"

Tô Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Coi như vậy đi, hiện tại có phòng cho thuê.

"
"Cha mẹ cô mở à? Cha mẹ cô là ai?" Thời Tử Tấn hỏi rất trực tiếp.

Tối hôm qua quá hỗn loạn, anh không kịp suy nghĩ nhiều, người có thể mở cửa hàng trong khu vực an toàn rộng lớn như vậy, chắc chắn là nhân vật tai to mặt lớn.

Nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ gặp cô gái nhỏ này, trông như chưa thành niên.

Tô Đào nói: "Tôi mở, chỉ là người bình thường thôi, bên cạnh còn một phòng đơn, có lẽ đồng đội của anh bị thương vẫn đang hôn mê có thể nghỉ ngơi ở đây vài ngày, giá thuê theo ngày chỉ 100 tệ liên bang, quẹt thẻ là được.

"
Một đồng đội bên cạnh lập tức mở to mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhìn căn nhà trống trơn.

"Căn nhà này là của cô?"
Những người khác cũng không thể tin nổi nhìn sang.

Chủ nhân của khu đất bí ẩn này lại là một cô gái nhỏ trông chưa thành niên!
Họ vẫn luôn cho rằng đây là đất tư nhân của một vị quan chức cấp cao nào đó trong căn cứ.


Các đồng đội đoán già đoán non về lai lịch của Tô Đào.

Thời Tử Tấn hỏi thêm một câu: "Không cần điểm cống hiến?"
Tô Đào lắc đầu: "Không cần, bên tôi tiền thuê nhà đều thanh toán bằng tệ liên bang.

"
Thời Tử Tấn không nói hai lời liền lấy thẻ ra quẹt tiền thuê nhà, hơn nữa còn quẹt một lần cho năm ngày.

Cận lão nhị quả thực cần một phòng đơn để tĩnh dưỡng, hơn nữa nơi này được tường cao, lưới điện bảo vệ, còn an toàn hơn cả căn cứ Đông Dương.

Tô Đào nhìn 500 tệ liên bang trong tài khoản, cười toe toét:
"Phòng ở bên trái, mọi người đưa anh ấy vào đó đi.

"
Mấy người đàn ông thô kệch cũng không ngại trang bị đơn sơ của căn phòng, đặt phó đội của mình lên túi ngủ, nhắn tin trên thiết bị liên lạc rồi đi ra.

Thời Tử Tấn còn đưa thông tin liên lạc của mình cho Tô Đào, nói:
"Ông chủ Tô, tôi giao cậu ấy cho cô vài ngày, chúng tôi báo thù xong sẽ đến đón cậu ấy, mấy ngày nay phiền cô chăm sóc cậu ấy, đây là 1000 tệ liên bang tiền thù lao, xin cô nhận cho.

"
Tô Đào còn chưa kịp trả lời, tài khoản đã "ting" một tiếng, thông báo nhận được 1000 tệ liên bang.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận