Lục Nghiêu cau mày, anh mất ba ngày đau đớn cuối cùng cũng tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Trong ký ức, nguyên chủ rất thích Diêu Thấm Tuyên.
Diêu Thấm Tuyên cũng là học sinh của học viện Thiên Huyền, vì có tư chất thượng phẩm, năng lực xuất chúng, lại xinh đẹp, cô ta luôn là nữ thần trong lòng mọi người.
Chưa kể cô ta còn tham gia vào làng giải trí, là một sao nữ có lượng fan đông đảo.
Điều này càng khiến nguyên chủ trở thành một đống phân bò.
Hôm đó, nguyên chủ đến ký túc xá tìm Diêu Thấm Tuyên, nhưng không gặp cô ta, mà thấy chị gái của cô ta là Diêu Cảnh Tuyên.
Diêu Cảnh Tuyên lúc đó có biểu hiện rất lạ, cơ thể mềm nhũn, mặt đỏ bừng.
Nguyên chủ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô chị bị bệnh, liền định nâng đi đến phòng y tế.
Không ngờ vừa đến gần, Diêu Cảnh Tuyên đã ôm chặt lấy nguyên chủ, cơ thể nguyên chủ cũng đột nhiên có phản ứng bất thường.
Những việc xảy ra sau đó thì ký ức của nguyên chủ mơ hồ, chỉ biết rằng mặc dù hai người đều bị kích thích dữ dội, nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn.
Nhóm người kia đến rất nhanh, tiếng nói chuyện đã đánh thức Diêu Cảnh Tuyên.
Cô ta tỉnh lại liền đánh ngất nguyên chủ.
Nhưng đáng tiếc đã quá muộn, nhóm người đó đúng dịp xông vào.
Lục Nghiêu tỉnh táo lại, trong ảnh không chụp trúng mặt chính diện của anh, chỉ có tấm lưng và nửa khuôn mặt bên cạnh.
Áo trên thì xộc xệch, nhưng quần dưới vẫn chỉnh tề.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, cũng may! Danh tiếng một đời của anh chưa bị hủy.
Nếu không, có khi anh muốn chết thêm lần nữa xem có thể xuyên trở về không!
Két!
Cửa phòng mở ra, một ông lão khoảng năm, sáu mươi tuổi bước vào, thấy Lục Nghiêu đang ngồi trên giường, ông ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cậu chủ! Cậu Cả, cậu tỉnh rồi!”
“Ừm! Chú Bình.”
Từ trong ký ức, Lục Nghiêu biết được chú Bình từng được cha mẹ nguyên chủ cứu mạng từ nhiều năm trước, từ đó ở lại nhà họ Lục và rất bảo vệ nguyên chủ.
Chú Bình mừng đến phát khóc: “Tỉnh rồi là tốt!”
Ánh mắt ông ấy liếc thấy chiếc iPad trên tay Lục Nghiêu, vội vàng cướp lấy rồi ném sang một bên: “Cậu chủ, mấy thứ này đều là người ta nói bậy thôi.
Cậu chủ đừng tức giận.
Nếu mà… nếu mà ông chủ và bà chủ còn sống…”
Chú Bình mắt đỏ hoe.
Đám người này chỉ là ỷ vào cha mẹ cậu chủ đã mất.
Ông chủ và bà chủ mới mất bao lâu, khoảng nửa năm? Quả nhiên là người đi thì trà lạnh.
Người vừa chết, mọi chuyện liền khác hẳn.
Nhà họ Lục, nhà họ Diêu.
Nếu nói rằng họ không có dính líu gì trong chuyện này, đánh chết ông ấy cũng không tin.
Chú Bình giận đến run người, nhưng sợ khiến Lục Nghiêu buồn, đành nuốt ngược những lời chưa nói ra.
Rầm!
Cửa phòng lại mở, lần này là bị đẩy mạnh ra.
“Ồ, chưa chết hả? Tỉnh rồi à?”
“Cậu Hai, cậu nói vậy là có ý gì?”
Chú Bình định ngăn cản, nhưng Lục Lệ đã đẩy ông ấy ra, nói với Lục Nghiêu: “Không chết thì đứng lên, ông nội muốn gặp anh!”
Chú Bình cau mày: “Cậu Cả bây giờ sức khỏe còn yếu, không thể xuống giường được.”
“Đó không phải việc của tôi, tôi chỉ là người truyền lời, đi hay không tùy các người quyết định.
Nhưng…” Cậu ta hừ lạnh: “Lục Nghiêu, đừng nghĩ rằng anh vẫn còn là cậu Cả nhà họ Lục, muốn gì có nấy, mà đòi ra vẻ cậu chủ.
Trước đây anh có cha mẹ tốt, giờ bác trai và bác gái đều mất, anh chẳng là cái thá gì! Nếu biết yên phận thì mọi chuyện êm đẹp, nhưng nhìn xem anh đã gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối cho nhà họ Lục.
Anh làm mất hết mặt mũi của nhà họ Lục.
Lần này ông nội rất giận, nói chung, anh coi làm sao thì làm đi!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin