Lục Thành Cương lúc này mới gật đầu: “Được! Để lão Tần ngày mai chở con đi.”
“Hôm nay đi luôn cho rồi.
Ông nội, con muốn đi ngay.
Ngoài kia dư luận đang ầm ĩ, nếu tin tức lan truyền ra, ngày mai con e rằng không thể vào nổi cổng trường mà đã bị phóng viên chặn kín rồi.
Con không muốn có thêm chuyện ngoài ý muốn.”
Bốn chữ “chuyện ngoài ý muốn” nói trúng tim của Lục Thành Cương: “Được, vậy thì hôm nay.”
“Cảm ơn ông nội!”
Lục Nghiêu mở cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng biến mất ở góc hành lang, khóe môi cong lên.
Chỉ cần anh bước ra khỏi cửa nhà họ Lục này, diễn biến sự việc sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của Lục Thành Cương nữa.
Hy vọng Lục Lệ đừng làm anh thất vọng!
...
Trên xe, Lục Nghiêu dựa vào cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh biết quản gia Tần dù có vẻ đang tập trung lái xe, thực chất luôn liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Thay vì nói Lục Thành Cương cử ông ta đến làm tài xế, chi bằng nói là để giám sát anh.
Nhưng Lục Nghiêu không quan tâm.
Thế giới này có nhiều điểm tương đồng với thế giới trước đây của anh, như bối cảnh lịch sử, ngôn ngữ văn hóa và sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Nhưng có một điều rất khác biệt.
Ở thế giới của anh cũng có những người nhập đạo tu hành, nhiều người còn có đạo hạnh rất cao, thậm chí chú của anh còn là một vị thần đã hòa với Thiên Đạo.
Nhưng thế giới đó vẫn lấy khoa học làm chủ đạo, tu sĩ huyền môn tự tạo thành một vòng riêng, chỉ có số ít người biết đến.
Còn ở thế giới này, huyền học lại là một ngành học được toàn thiên hạ biết đến.
Những kiến thức phổ thông về huyền học thậm chí còn được đưa vào sách giáo khoa trong chương trình giáo dục bắt buộc.
Thậm chí còn có những trường chuyên dạy về huyền học như học viện Thiên Huyền, với các ngành như xem tướng, phong thủy, phù chú...!và nhiều ngành khác.
Ở đây, toàn dân sùng bái huyền học, theo đuổi huyền học đạt đến mức độ đáng kinh ngạc.
Phần lớn các gia đình khi con cái mới sinh ra đều tìm cách nhờ người kiểm tra tư chất.
Chỉ cần có khả năng nhập đạo, họ sẽ dốc sức để bồi dưỡng.
Nhưng nhập đạo không phải chuyện dễ dàng, tư chất không phải có đầy đường.
Trong mười nghìn người may ra mới có một người có tư chất.
Chưa kể đến việc sau khi nhập môn, còn phải xem họ có thể tu luyện đến mức độ nào.
Nguyên chủ chính là một người có tư chất cực thấp, vô dụng đến mức cố gắng suốt hai mươi năm mới miễn cưỡng nhập môn.
“Cậu Cả, đến trường rồi.”
Lục Nghiêu mở mắt, quản gia Tần đã mở cửa xe cho anh.
Lục Nghiêu hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, thu hồi suy nghĩ của mình và bước xuống xe.
Trước cổng trường, Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên bức tường lớn với bốn chữ “Học viện Thiên Huyền” hùng vĩ trên đó, đứng im hồi lâu.
Quản gia Tần tỏ vẻ không hài lòng: “Cậu Cả, chúng ta vào thôi.”
Lục Nghiêu không động đậy, chỉ cảm thán đầy tiếc nuối: “Tôi chỉ muốn nhìn thêm một chút.
Sau hôm nay, tôi sẽ không còn là học sinh của ngôi trường này nữa rồi.”
Quản gia Tần nghĩ một chút, không nói gì thêm.
Dù sao trong thế giới này, thiếu niên nào mà không mong muốn vào học tại ngôi trường này? Phụ huynh nào mà không tự hào khi có con là học sinh của học viện Thiên Huyền?
Lục Nghiêu vốn học ở đây nhưng sắp nghỉ học, thay thế vị trí của anh là cậu em họ chỉ nhỏ hơn anh ba tháng.
Tâm trạng của Lục Nghiêu lúc này, quản gia Tần phần nào cũng hiểu được.
Nhìn thì cứ nhìn, dù sao nhìn thêm chút nữa cũng không mọc ra hoa.
Vì vậy, Lục Nghiêu cứ đứng đó nhìn.
Trong đầu anh tính toán xem liệu Lục Lệ ngu xuẩn kia đã báo tin cho các phóng viên hay chưa.
Một cơ hội để làm anh bẽ mặt thế này, theo lý thì Lục Lệ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin