Anh càng thảm hại, càng không thể ngẩng đầu lên, càng bị cả nước khinh bỉ thì cơ hội để Lục Lệ vào học viện Thiên Huyền sẽ càng lớn, ghế gia chủ của chú Hai Lục Thiên Minh sẽ càng vững chắc.
“Lục Nghiêu! Đó là Lục Nghiêu! Mau lên!”
Ánh mắt Lục Nghiêu lóe lên, đến rồi!
Anh quay người lại, và quả nhiên, mấy phóng viên truyền thông đang đua nhau chạy nhanh đến, đồng loạt chặn kín cổng trường.
Biến cố bất ngờ này khiến quản gia Tần hoàn toàn không kịp phản ứng, gương mặt trở nên u ám, vội vàng giơ tay định ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
“Lục Nghiêu, xin anh cho biết, chuyện giữa anh và Diêu Cảnh Tuyên có thật không? Anh có biết Diêu Cảnh Tuyên là chị của vị hôn thê anh không? Hai người đã qua lại với nhau bao lâu rồi?”
“Lục Nghiêu, anh có định hủy hôn với Diêu Thấm Tuyên không?”
“Lục Nghiêu, anh đã vào học viện Thiên Huyền được hai năm rưỡi mà không có bất kỳ đóng góp gì cho trường, lại còn gây ra scandal này, anh có suy nghĩ gì về việc này?”
“Lục Nghiêu…”
Những câu hỏi dồn dập tới tấp, không cho Lục Nghiêu lấy một giây để thở.
Sắc mặt anh càng lúc càng trắng bệch, từ xấu hổ, khó chịu đến phẫn nộ.
Đám phóng viên nhìn thấy biểu cảm này thì sáng mắt lên, thấy có mồi ngon, họ càng công kích mạnh hơn.
Hơn mười người vây kín lấy Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu cắn môi, không nói một lời, hốc mắt hơi đỏ lên.
Quản gia Tần là người đã nhập đạo, có chút năng lực.
Nhưng luật pháp quy định, không được phép tùy tiện sử dụng pháp thuật huyền môn lên người thường, nhất là các phép có tính chất tấn công.
Tuy nhiên, các phép thuật phòng thủ nhẹ nhàng thì vẫn được phép dùng.
Quản gia Tần giơ tay lên, định làm phép thì bị Lục Nghiêu nắm lấy cổ tay.
Hơi thở của Lục Nghiêu dồn dập, sắc mặt trắng bệch hơn, cả người dường như sắp ngã vào người ông ta.
“Chú...!chú Tần…”
Ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Quản gia Tần sững người, sắc mặt đại biến.
Lục Nghiêu từ nhỏ đã có sức khỏe kém, tình trạng này giống như là bệnh tái phát.
Tim quản gia Tần đập mạnh.
Lão gia chỉ dặn ông ta phải theo dõi Lục Nghiêu, sợ anh gây chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là cháu ruột, lão gia chưa bao giờ muốn lấy mạng cháu mình!
“Cậu Cả!”
Tình cảnh này khiến đám phóng viên cũng sững sờ.
Họ chỉ muốn khai thác tin mới, tạo tiêu đề nóng, chiếm lĩnh điểm tin, chứ không hề muốn gây ra án mạng.
Tập thể không hẹn mà cùng lùi lại một bước.
“Cậu Cả, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Lục Nghiêu lắc đầu: “Chú Tần, đến… đến phòng y tế.”
Học viện Thiên Huyền có hệ thống y tế riêng, dù gọi là phòng y tế nhưng cũng không kém gì bệnh viện lớn.
Phòng y tế ngay trước mắt, cần gì phải đi xa?
Quản gia Tần khựng lại, còn chút do dự.
“Chú Tần, con…”
Lục Nghiêu trực tiếp ngất xỉu trong vòng tay của ông ta.
Trước mặt bao nhiêu người, quản gia Tần cõng Lục Nghiêu chạy vội vào trong.
Đám phóng viên nhìn nhau bối rối, đây là chuyện gì? Theo hay không theo?
Cân nhắc một chút, mắt họ lóe sáng, theo, đã đến đây rồi, tại sao không theo! Chỉ là phòng y tế thôi mà, cho mấy người xem phóng viên chúng tôi lợi hại thế nào!
Trong phòng y tế, Lục Nghiêu đã uống thuốc và dần hồi phục, nửa nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ chủ trị, hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố nghe tin chạy tới.
Bác sĩ chủ trị cầm bệnh án, liếc nhìn Lục Nghiêu với ánh mắt khinh thường, nói: “Là đan dược cường dương.
Theo tình trạng hiện tại, có lẽ cậu đã dùng nó từ ba ngày trước.”
Trong một xã hội phát triển huyền học, việc luyện một vài viên đan dược "giải trí" không phải chuyện to tát.
Không ít người trẻ hiện nay thích mua hai viên về dùng khi làm chuyện đó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin