May thay việc lắp điện chỉ cần kí tên trước rồi trả tiền sau.
Không chút do dự, Diệp Thu Oánh lăn dấu tay của mình.
Trương Bình Sinh vui vẻ hoàn thành công việc và không ở lại nữa, trước khi rời đi, ông không quên dặn dò: "Hãy chăm chỉ trồng trọt, nếu cháu cần giúp gì thì đến gặp chú Trương của cháu nhé."
Diệp Thu Oánh mỉm cười gật đầu tiễn Trương Bình Sinh đi.
Tám người còn lại cũng lần lượt chào cô rồi ra về.
Sau khi tiễn mọi người đi, Diệp Thu Oánh cũng không nghỉ ngơi.
Đầu tiên, cô buộc chặt hàng rào cao bằng nửa người, sau đó khóa cửa cửa sổ lại, đặt bàn ghế trước cửa rồi mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Nhà họ Diệp sống ở một khu xa xôi, cô vừa xuyên không đến đây không quen thuộc với nơi này.
Một bé gái mồ côi tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.
Sau khi làm xong mọi việc, Diệp Thu Oánh mới mệt mỏi nằm xuống trên chiếc giường đất.
Mắt mũi tối sầm lại, ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không có.
Sửa đèn pin không mệt, nhưng đối mặt với tám chín người một lúc thì lại rất mệt mỏi.
Phải biết rằng vừa nãy cơ thể này đang trong tình trạng gần đất xa trời do mất máu quá nhiều.
Cô nhìn xà nhà, chìm vào suy nghĩ.
Mặc dù không biết khi mở mắt ra có quay trở lại hiện tại của cô hay không, nhưng bây giờ cô không thể cứ ngồi chờ chết, cô phải vạch ra vài kế hoạch cho sau này.
Thân thể này quá yếu đuối, đầu tiên cô phải giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, đồng thời cũng phải kiểm tra toàn thân để tránh để lại di chứng gì đó.
Tất cả đều cần có tiền!
Đầu những năm tám mươi, ngành cơ điện chưa có chuyên ngành riêng, kỹ thuật cơ điện còn sơ khai, ngành cơ khí và điện chưa được sáp nhập.
Cô là kỹ sư cơ điện cao cấp, dù sao cũng là một người có tiếng.
Trong thời đại thiếu thợ điện, thợ điện nào cũng có việc làm đảm bảo chứ đừng nói đến kỹ thuật viên cơ điện hay kỹ sư.
Chắc không đến mức cô không tìm được việc làm đâu nhỉ?
Nhưng việc gì cũng nên có dự phòng, dù sao nếu xui xẻo thì uống nước cũng bị giắt răng.
Nếu không tìm được việc làm, cô sẽ mở gian hàng làm thợ sửa chữa, dành dụm tiền mua linh kiện, thiết bị để tự chế tạo những đồ điện nhỏ tại nhà.
Vào đầu những năm tám mươi, các thiết bị điện đắt đến quá mức.
Trong thời kỳ hoàng kim của việc tự kinh doanh, việc xin giấy phép sản xuất và bán các thiết bị điện cũng là một dự án phát triển tốt!
Nghĩ như vậy, Diệp Thu Oánh cảm thấy tương lai của mình rất tươi sáng, ngay cả ngủ cũng rất ngon.
***
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, núi non phủ mờ trong màn sương dày đặc.
Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ treo trong nhà chính của nhà họ Diệp đột nhiên vang lên tiếng “Coong coong coong”, giống như tiếng chuông chùa cũng giống tiếng gọi hồn lúc nửa đêm, vang vọng rất lâu trong buổi sáng sớm yên tĩnh.
Diệp Thu Oánh đang ngủ ngon lành đột nhiên bị âm thanh đó đánh thức, cô còn chưa tỉnh ngủ đã trèo lên băng ghế để chỉnh chuông và căng lại dây!
Sau một lúc loay hoay, cơn buồn ngủ của Diệp Thu Oánh cũng biến mất.