Rồi cô gái bước lên xe khi hắn chưa kịp tới gần, chạy theo một đoạn với hy vọng có thể thấy khuôn mặt đó, nhưng hắn đành bỏ cuộc khi chiếc xe chạy xa hắn quá rồi. Quay lại về nhà thờ, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ giọt. Mở cửa bước vào mọi người ai cũng nhìn hắn, lúc đi thì hùng hùng hổ hổ lúc về với cái bộ dạng chẳng ra làm sao cả thì hỏi sao không thắc mắc.
- Con đã chạy theo con bé sao _ cha quản xứ hỏi
- Rửa mặt mũi tay chân rồi ra ăn cơm _ sơ Maria nói
- Đang ăn mà bỏ đi như vậy là không có được đâu nghe chưa _ sơ Châu nói
- Dạ….mọi người cứ ăn trước đi ạ _ hắn nói rồi bỏ vào bên trong
+++
5:30 am
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Nó tỉnh giấc nồng dưới chiếc sàn lạnh lẽo, mắt vẫn nhắm nhưng tay thì quờ quạng lung tung để tìm điện thoại.
- Alo
- “ Em chưa ngủ dậy sao “
- Anh Ân à….em….
- Tối qua anh gọi nhưng em không bắt máy…anh muốn nói 7 giờ chúng ta lên đường được chứ…chỉ mất khoảng 1 giờ chạy xe tới khu resort thôi
- Sao cũng được….lát nữa….
- 6 : 30 anh sẽ tới đón em…được chứ, giờ thì anh đi mua ít đồ đã
- ….alo…anh Ân…alo
Nghe anh nói thế nó ngồi bật dậy nhìn vào cái điện thoại nó đang cầm trên tay. Giờ là 5:30 rồi, chỉ còn một tiếng nữa là anh tới đón nó sao, ba mẹ nó còn chưa biết nó sẽ đi chơi hôm nay. Thiệt là phiền phức, nó dụi hai mắt rồi đứng dậy vào nhà tắm, ngâm mình trong nước nóng, hơi nước bốc lên làm mắt nó thấy dễ chịu hơn. Tắm xong nó bước ra khỏi nhà tắm chọn ình một cái quần đùi đen, một chiếc áo thun trắng froms rộng mặc vào. Ngồi xuống giường nó sấy cho tóc khô rồi cột cao lên. Mở tủ lấy vài bộ đồ xếp gọn gàng vào cái balo trên giường, nó với lấy điện rồi cái ví đứng dậy ra ngoài. Lúc nó xuống nhà thì thấy ba mẹ nó đang ngồi trong bàn bếp, ngước lên nhìn đồng hồ con lắc được đặt ngay chân cầu thang thì giờ là 6:15.
- Con dậy rồi sao _ mẹ nó noí khi thấy nó đứng dưới cầu thang
- Dạ _ nó tiến vào trong nhà bếp và đặt balo xuống cái ghế bên cạnh
- Con tính đi đâu hôm nay sao _ ba nó nhìn cái balo
- Dạ….con tính sẽ đi chơi cùng….
- Ở nhà đi _ ba nó cắt ngang lời nó
Lời nói của ba nó làm nó và mẹ giật mình, trước đây ông ấy thường sẽ hỏi han trước rồi sẽ cho đi nhưng lần này tại sao lại cấm ngay như vậy cả.
- Con sẽ….
- Ở nhà luyện tập cho kỳ thi đại nhạc hội đi _ ba nói nhắc lại lần nữa
- Anh à _ mẹ nó nhìn ba nó
- Con….con sẽ…. _ nó run lên
- Ta sẽ không…
- Con sẽ đi….chỉ lần này thôi…con sẽ đi lần này nữa thôi _ nó đứng dậy nói
- Ta đã bảo….
- Con cũng đã nói con sẽ đi mà…cho con đi lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa đâu….lần này chỉ có 2 ngày 1 đêm thôi, không có lâu đâu _ nó run lên vì giận
- Ta….
- Để con bé đi đi _ mẹ nó cắt lời ba nó _ nó đã không đi đâu chơi từ ngày hôm đó, vì vậy để nó đi đi
Nó nhìn mẹ nó và nhận được cái gật đầu đồng ý, nó cầm balo lên rồi đeo vào vai, quay lưng đi. Khi nó vừa chạm tay tới cánh cửa thì nó bỗng dừng lại bởi câu nói của ba nó.
- Khi về, con sẽ chấp nhận toàn bộ sự giám sát và lịch trình luyện tập của ta chứ…đại nhạc hội lần này sẽ có rất nhiều kẻ giỏi ta không có gì để đảm bảo vị trí suốt mười mấy năm qua của con đâu…đồng ý thì con cứ đi, ta sẽ không cấm
- Cái giá cho sự tự do của con là đánh mất tự do sao _ nó nhếch mép cười ba nó, nó không biết từ khi nào nhưng nó có vẻ khác trước rồi, nói một cách dễ hiểu có vẻ nó nổi loạn hơn trước rồi
- Ta không ép con
- Được…coi như con đồng ý với lịch trình luyện tập khắc nghiệt của ba, con đi đây
Nó quay nhanh mặt đi để không làm rơi giọt nước mắt đang lưng tròng xuống, nó không ngờ ba nó chỉ coi nó như một cỗ máy danh hiệu cho ổng. Rốt cuộc ông ấy đâu có coi nó là con mà chỉ coi nó như trách nhiệm phải lấy à giữ được cái danh hiệu đệ nhất âm nhạc cho ổng. Nó không muốn như thế, cái gia đình này thật đáng sợ mà.
- Lệ Băng, anh đợi em…. _ Ân đứng thẳng người khi đang dựa vào chiếc moto Harley nhưng liền chạy lại gần nó khi nó bước ra với bộ dạng khó coi kinh khủng
- Em sao vậy… _ anh nâng mặt nó lên khi nó cúi gằm mặt xuống đất
- Em đang khóc sao _ nó nghe thấy anh nói thế thì liền vùi mặt vào trong lòng anh mà khóc nức nở cốt là không để anh nhìn thấy mặt nó lúc này
- Không sao rồi…có anh đây mà…đừng khóc nữa _ anh xoa xoa đầu nó
Anh đợi nó khóc xong thì đưa cho nó cái khăn tay của mình cho nó lau mặt. Nó không nói gì hết chỉ tiến về gần chiếc Harley, anh như hiểu ý nó nên cũng không hỏi gì hết, chỉ lên sẽ đưa nó tới chỗ hẹn nơi mọi người đang đợi.
- Anh đi đâu mà lâu vậy _ Thiên Anh nói khi chiếc xe vừa dừng lại
- Tới rồi thì ta đi thôi _ Vương nói
- 6 người đi một xe hả _ Duyên hỏi
- Em không thích đi cùng nó _ Thiên Anh chỉ tay về nó
- Tôi thích đi cùng cô chắc _ nó nói nhưng không nhìn Anh
- Vậy đi 2 xe đi, dù sao cũng dư xe mà _ hắn nói
- Em sẽ tự đi xe của em, chị Duyên đi cùng em nha _ Thiên Anh cười
- Ờ…còn ai đi cùng không
- Vĩ đi cùng 2 người họ đi, anh sẽ đi xe với hai người kia _ Ân nói
- Anh không đi cùng bọn em sao _ Duyên hỏi vội
- 6 người phải chia đều ra chứ _ Ân cười
- Không còn gì ta xuất phát thôi _ Vương nói rồi mở cửa bước vào xe
Vương cầm lái, Ân ngồi ghế bên cạnh ở trên, một mình nó ngồi ở ghế sau. Xuất đường đi nó không nói câu nào, Vương với Ân thì nói vài câu chuyện vui, kể về cái thời hai đứa còn ở cạnh nhau, học cùng nhau và chơi cùng với nó. Cả ba đã từng vui vẻ học và luyện tập bên nhau đã từng chia cách nhưng nay lại có thể đoàn tụ còn gì vui hơn chứ. Vương cảm thấy nhói lòng khi nghĩ lần chia cách này là mãi mãi, nhưng thấy Ân đang tận dụng hết sức mạnh của niềm vui và hy vọng cuối cùng của bản thân để ở cùng những người anh yêu quý, Vương thấy Ân thật phi thường.
- Gần tới rồi, em thấy mệt không Băng _ Vương hỏi nó
- Không mệt lắm _ nó nhìn Vương qua kính chiếu hậu
- Tới đó sẽ có nhiều thú vui cho em chơi _ Ân quay xuống nhìn nó
- Hì…mong là vui thật _ nó nhìn lại anh
- Hở _ anh ngạc nhiên nhìn nó
Nó mỉm cười rồi lại quay ra nhìn từng ngồi nhà trôi qua bên ngoài cửa sổ. Cái ánh mắt của nó nhìn anh là sao, anh cứ nhìn nó chăm chú, ánh mắt đó khó hiểu quá. Hai chiếc xe chạy ngang ngang nhau, rồi cuối cùng cũng dừng lại trong một khuôn viên rộng lớn của khu resort.
- Tới rồi _ Duyên bước xuống xe cười rồi nói
- Đẹp quá đi…có biển nữa kìa _ Thiên Anh hét lớn
- Giờ còn sớm, mọi người có thể lên phòng cất đồ rồi xuống biển chơi cũng được mà _ Ân cười
- Vậy ta đi nhanh đi anh _ Thiên Anh hối
- Đi nào _ Ân nói
- Đưa đây anh cầm cho _ Vương đỡ lấy cái balo nó chuẩn bị đeo lên vai
- Em đeo được mà _ nó giành lại
- Vậy cầm luôn cho tao đi…cũng không nhiều đồ bên trong lắm đâu….cảm ơn mày nha Vương _ Ân ném cho Vương cái balo của mình
- Cái thằng _ Vương cau có đỡ cái balo
- Đi thôi _ Ân nắm tay nó kéo đi
Cả 6 người bọn nó tới cái bàn đệm có hình hài khá đặc biệt ở giữa đại sảnh ngồi chờ người ta mang chìa khoá phòng tới. Bọn nó ở dãy nhà A chạy dọc trên bờ biển mỗi người ở một lều khác nhau. Đi về phía bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn, nó ở phòng 603, hắn ở 601, Thiên Anh ở 605, Duyên phòng 606, Vương phòng 604 và Ân phòng 602. Khi cả 6 đứng trước cửa phòng mình ai cũng mở cửa bước vào chỉ có mình nó đứng nhìn sang phòng hắn. Đúng là có cảm giác bị xoi mói, hắn đưa nửa người mình vào cửa rồi dừng lại ngửa ra nhìn nó.
- Cô …
- Phòng đó…..đổi cho tôi đi _ nó nhìn hắn
- Sao ?
- Tôi muốn ở gần với biển hơn, ở giữa ngột ngạt lắm
- À…ra thế…sao cũng được mà, đổi đi
Hắn lùi lại một bước, bước qua lều của nó, tay đưa chìa khoá ra trước mặt nó cười. Nó chẳng có vẻ gì cảm ơn hắn cả, cầm lấy chìa khoá trên tay hắn rồi trao cho hắn chìa khoá phòng 603 rồi bước vể phòng mới của mình. Hành động không chút cảm ơn của nó làm hắn hụt hẫng vô cùng, nó không cảm ơn cũng được nhưng cái thái độ của nó thì đúng là không thể chấp nhận được mà.
- Cô _ hắn quay lại nhìn nó
- Sao nào _ nó quay lại nhìn hắn với ánh mắt không thiện cảm
- Sao cô có thể có thái độ đó chứ…tôi đã….
- Đổi phòng với tôi mà tôi không cảm ơn cậu sao…cậu cũng cần đến lời cảm ơn đó sao _ nó nhếch miệng cười rồi mở cửa phòng bước vào
- Cũng cần…ý cô ta là gì vậy _ hắn cầm chìa khoá trên tay nhìn cánh cửa đã khép
Khi mọi người cất đồ xong thì ai cũng xuống biển chơi hết, chỉ mình nó trên này. Nó không thích ở cùng tụi kia, nó muốn ở một mình hơn. Tắm rửa sạch sẽ nó mặc một chiếc maxi dài, đội một chiếc mũ vải vành rộng, một chiếc kính đen mắt to, cùng một đôi dép tông bằng cói dễ thương. Mở cửa bước ra, mùi gió biển sộc vào mũi nó khiến nó thấy dễ chịu và thoải mái hơn. Chống tay lên lan can trước lều nó nhìn ra phía xa xa bên kia bờ biển, nơi mọi người đang vui chơi cười đùa bên đó. Rảo bước trên bờ cát trắng nó bắt đầu suy nghĩ miên man về những điều ba nó nói sáng nay, chấp nhận một lịch trình luyện tập khắc nghiệt có thể sẽ khiến nó kiệt sức mất. Vì vậy nó phải tận dụng từng khoảnh khắc khi còn đang được tự do để xả hết mọi buồn phiền trong đầu ra, chỉ có như vậy nó mới còn chỗ chuẩn bị đầy đủ cho lịch trình luyện tập đó.
- Hey….cô gái đẹp trai _ một giọng nam vang lên
- Cô gái đẹp trai _ nó dừng bước chân của mình lại
- Hey…cô đang nghĩ gì mà tôi gọi cô không nghe vậy _ Eric chống hai tay lên đầu gối thở dốc nhìn nó
- À…một vài chuyện…cậu làm gì ở đây _ nó rút bàn chân đang bước lưng chừng về rồi khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta
- Du lịch…hì, cậu cũng đến đây sao
- Đi cùng bạn _ nó hất mặt về một đám 5 người đang đùa giỡn gầ bờ biển
- À…ra thế, cậu ở cái lều kia sao _ Eric chỉ tay về phía cái lều ngoài cùng gần biển nhất
- Ờ…_ nó nhìn theo tay Eric chỉ
- Tôi ở ngay phía bên kia gần phòng cậu nhất đó, thấy chưa
- À…cái kia hả _ nó chỉ tay về phía cái lều đầu tiên dãy B gần lều nó nhất _ đúng không
- Lệ Băng đang đứng với ai vậy _ Ân hỏi khi thấy nó đang cười cười với tên con trai khác
- Chắc khách du lịch thôi _ Vương chống nạnh lên nhìn nó
- Chắc không _ Ân nhìn Vương
- Mày sao hỏi tao câu đó…tới đó mà hỏi cái thằng đó đó _ Vương chụp đầu Ân chúi xuống nước
- Thằng chó _ Ân cũng không chịu thua
- Há Há
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 17