Nó đứng ở phía trên tầng cao nhìn xuống sân nhà hàng nơi tổ chức tiệc thấy có rất nhiều người tới dự, đủ mọi thành phần và đủ mọi tầng lớp. Nó tính xuống dưới để tìm người quen nào đó ở trường cho đỡ ngại, nhưng khi nó chuẩn bị quay đi thì sự xuất hiện của một người bước ra khỏi xe ở phía dưới đã níu chân nó lại. Đó là hắn,hắn đi cùng với ba mẹ của mình, thật khó tin, ông ta thì có hiểu biết gì về nhạc đâu mà tới, còn hắn nội cái việc bảo nó ngồi trong lớp nghe giáo sư Ly giảng về các dây đàn không cũng khiến hắn nổi khùng rồi vậy thì tới đây làm gì chứ. Chưa hết, chiếc xe dừng sau xe hắn mà chiếc lamborghini quen thuộc mà nó hay ngồi trên đó về nhà, không ai khác đó là Pin, trời ơi chuyện này bắt đầu gây tò mò cho nó rồi đó.
- Vâng xin chào và cảm ơn tất cả các vị khách có mặt ngày hôm nay ở đây đã bớt chút thời gian vàng ngọc của mình để tới và tham dự buổi tiệc này _ đó là giọng của ba nó
Nó đứng ở phía trên cầu thang bao quanh phòng tiệc nhìn xuống mà chẳng thèm xuống dưới đó, thật chẳng ra làm sao khi xuống đó cứ tỏ vẻ mình cao sang quyền quý.
- Băng…còn làm gì đứng đây…sau lời giới thiệu sẽ là tiết mục của em đó _ giáo sư Ly mắng nó
- Em tưởng cuối chương trình _ nó ngơ ngác như con nai vàng hỏi lại
- Có chút thay đổi…xuống lẹ đi
- Không làm mất thời gian của quý vị, tôi xin nhường vị trí MC này lại cho Khiêm hội trưởng nhạc viện WORST _ sau lời nói của ba nó là tiếng vỗ tay của mọi người
- Có thấy Lệ Băng đâu không _ Vương hỏi Eric
- Em không thấy, em đang kiếm cô ấy đây _ Eric nói
- Hay là cô ta không tới, không có phụ huynh đi cùng mà _ Thiên Anh nói
- Cô nghĩ con bé giống cô chắc _ Duyên nói
- Chị…giống tôi là sao chứ _ Thiên Anh gắt
- Đây là phòng chờ…mong các cô các cậu giữ trật tự dùm cho _ anh bảo vệ nói
- Xin chào các vị…cảm ơn hiệu trưởng đã nhường sân cho em, em đợi nãy giờ… _ anh tếu hài để mọi người thấy thoải mái hơn với không khí hiện tại
- Sau đây tôi xin giới thiệu 4 vị hiệu trưởng của 4 nhạc viện lớn nhất thế giới….Hiệu trưởng Jonh Wick của nhạc viện J….hiệu trưởng Hanter Henry của nhạc viện K…hiệu trưởng Chu Phúc Thành của nhạc viện W…và hiệu trưởng Kelly Clack của nhạc viện R _ tiễng vỗ tay sau đó
- Và tôi xin giới thiệu các gương mặt của nhạc viện chủ nhà…Trần Thiên Vương…Eric Quốc Việt…Trần Thiên Anh…Nguyễn Kỳ Duyên…mời các em lên đây nào
Theo thứ tự tên từng người bước ra để cúi chào mọi người và để chụp ảnh, sau đó họ trở về cùng với bố mẹ mình đứng ở dưới cùng nhau chụp hình. tiếp sau nhạc viện W là các nhạc viện bạn khác, khi giới thiệu xong hết các đại diện khác của các nhạc viện, anh Khiêm mới quay lại nhắc đến sự thiếu xót của một người.
- Các vị xì xầm gì thế…_ anh giả vờ lắng tai nghe
- … _ tiếng xì xầm ngày một lớn hơn
- Tôi biết…tôi biết các vị thắc mắc tại sao W của chúng tôi chỉ có 4 người thôi chứ gì…dĩ nhiên theo quy định mỗi nhạc viện phải có 5 người để đảm bảo tính công bằng vì thế đã là quy định thì đâu thể nào làm khác đúng không _ anh cười ranh mãnh
- Vâng…người đại diện cuối cùng của W…xin chào đón CHU LỆ BĂNG _ anh hét lớn
- … _ nó mỉm cười bước ra sân khâu trên tay cầm theo em “ nhím “ nữa, làm ọi người một phen ngạc nhiên mồm chữ O mắt chữ A
- Em có thể cho anh biết tại sao giờ em mới xuất hiện không _ Khiêm hỏi rồi đưa mic ra trước mặt nó
- Em bị bắt cóc… _ nó chỉ nói theo kịch bản của ban tổ chức
- Bắt cóc sao…ai dám làm chuyện to gan đó _ cả phòng xì xầm
- Cô ta nói cái gì vậy _ Thiên Anh nói
- Nó là ai vậy con _ mẹ cô ta hỏi
- Con nhỏ đáng ghét _ cô ta trả lời
- Sao… _ mẹ Thiên Anh nhìn con gái mình tò mò
- Em không nói ra được…họ yêu cầu em phải làm hài lòng các vị có mặt ở đây đêm nay về nhạc viện W thì họ mới đồng ý thả em về _ nó mỉm cười
- Kẻ nào bắt cóc em mà dễ thương thế _ anh Khiêm liếc vào bên trong cánh gà nơi giáo sư Ly đang đứng
- Vậy em sẽ làm gì để mọi người hài lòng về W nào
- Em chỉ có mỗi “ nhím “ này thôi…vì vậy em xin kéo cho các vị nghe một bài được không ạ _ nó mỉm cười
- Hú hú _ đáp lại nó là sự hưởng ứng nhiệt tình từ mọi người
- Vậy xin mời em
- Cảm ơn anh _ nó cúi đầu cảm ơn khi Khiêm đã lùi vào bên trong cánh gà
Nó cúi đầu chào mọi người rồi thực hiện các thao tác của một tay violin chuyên nghiệp, đưa đàn lên vai, hạ cằm xuống để giữ vị trí đàn, sau đó từ từ đưa vĩ lên và bắt đầu chơi nhạc bằng hết con tim. Thật sự tay nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng nó đã băng hết các đầu ngón tay lại bằng băng nên việc bấm và gảy dây đàn không gây đau đớn cho nó là mấy. Mọi người ở dưới không khỏi ngạc nhiên khi tiếng đàn được vang lên, nó thật sự rất hay không có từ nào phù hợp để có thể diễn tả nổi. Những ai đang chia chí hay đang bàn tán chuyện khác đều phải quay lên sân khấu để tìm kiếm giai điệu đó. Các hiệu trưởng nhạc viện khác không còn từ nào để nói chỉ biết lắng nghe để không bỏ xót bất cứ nhịp nào, còn ba nó chỉ lẳng lặng mỉm cười mà thôi. Mẹ nó vừa mới tới cửa thì tiếng đàn đã vang lên rồi, mặc dù mẹ nó đã định không đi vì hồ sơ bệnh án còn nhiều quá nhưng mẹ nó không muốn nó cảm thấy mất mặt hay tủi thân thêm một lần nào nữa. Bà đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều, giữa công việc và gia đình, và kết quả là bà đã thành công trên con đường sự nghiệp bà đã chọn, đây chính là lúc bà phải cân bằng hai thứ bà đã có, gia đình và sự nghiệp. Hắn đứng ở nơi cao trong phòng tiệc đủ để nhìn thấy nó, nghe không thôi thì chưa đủ, không biết từ khi nào nhưng hắn cảm thấy hắn cần nó cần hơn những thứ hắn ao ước có được từ lâu. Vương với Eric mỉm cười nhìn nó, vì cả hai là đại diện nên hàng ghế và vị trí đứng không bị che khuất bởi bất kỳ ai nên họ say mê nhìn ngắm nó chơi đàn.
- Con ghét con nhỏ đó _ Thiên Anh nói
- Con bé là con cái nhà ai mà giỏi thế con _ mẹ Thiên Anh nói
- Mẹ thôi đi…con nhỏ đó cướp đi tất cả của con đó mẹ biết không…thứ duy nhất con còn lại là anh Vĩ cũng bị nó cướp đi rồi _ Thiên Anh gắt gỏng
- Thằng Vĩ không yêu con sao…sao con nói…
- Những gì con nói là đúng nhưng về đây thì mọi thứ thay đổi
- Thế còn mối quan hệ của họ Trần và họ Trịnh…ba con sẽ nổi điên lên cho coi…
- Vì thế mẹ nên nghĩ cách giúp con loại trừ con nhỏ đó ra khỏi cuộc đời anh Vĩ đi, con hết cách rồi đó _ Thiên Anh cười tự đắc vì nay đã có mẹ chống lưng
Bốp bốp bốp…tiếng vỗ tay rầm rầm khi tiếng nhạc cuối cùng vừa dứt. Nó vung vĩ ra xa rồi cúi chào mọi người trước khi Khiêm quay trở lại sân khấu.
- Quá tuyệt vời…em có thể cho anh và mọi người ở đây biết đôi chút về em không
- Dạ…chào mọi người con là Chu Lệ Băng, con là học trò của giáo sư Ly trưởng khoa nhạc cụ phương tây và cô ấy là chủ nhiệm của lớp bộ dây của nhạc viện W nơi con đang theo học
- Woa…ở đây không ít người biết tới giáo sư Ly đâu nhé, thầy giỏi chưa chắc trò đã giỏi, em cũng phải thật thông minh mới có thể…
- Dạ không đâu ạ…nhờ các giáo sư trong nhạc viện chỉ dạy em mới được như hôm nay đấy ạ
- Khiêm tốn quá…
- Vâng…sau đây là các tiết mục đặc sắc khác nhằm tạo mối quan hệ thân thiết giữa các đại diện và các nhạc viện với nhau, xin mời…nhạc lên nào _ Khiêm nói còn nó lùi vào bên trong
Tiếng nhạc nổi lên và tất cả mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng đại nhạc hội họ trò chuyện với nhau cười đùa với nhau, cũng không ít nhà báo và phóng viên tóm lấy nó để xin chụp hình mỗi khi nó đi ngang qua. Nó không cố ý gây sự chú ý của họ đâu, chẳng qua nó đang tìm lối ra nhưng đông người quá nó cứ bị luẩn quẩn trong này hoài thôi.
- Vậy xin hỏi…ba của em là ai, và đang kinh doanh gì _ phóng viên hỏi Thiên Anh
- Ba em là ông Trần nổi tiếng với thương hiệu rượu ngoại phân phối rộng nhất…
- Lệ Băng kìa…_ một phóng viên hét lên cắt ngang lời Thiên Anh
- Đâu đâu… _ phóng viên bỏ Thiên Anh mà chạy theo Lệ Băng
- Chào em… _ và nó đã bị tóm
- Dạ chào các anh các chị _ nó gượng cười
- Có thể cho bọn anh phỏng vấn chút được không…em đã nổi tiếng từ rất lâu nhưng bí mật về gia đình em thì vẫn là một dấu hỏi lớn em có thể tiết lộ một ít về gia đình mình không
- Xin lỗi…nhưng điều này em không thể nói được ạ
- Em được bảo bọc rất kĩ tránh khỏi tay của các nhà báo và kẻ săn ảnh…rốt cuộc ai đã bảo vệ em
- Chuyện đó… _ nó cảm thấy bối rối muốn khóc luôn, ai cũng có thể tự hào nói về gia đình mình tại sao chỉ riêng mình nó lại không thể chứ
- Là tôi…_ hắn từ đâu xuất hiện ôm vai nó
- Trịnh Khôi Vĩ…có phải là Trịnh Khôi Vĩ không ?
- Đúng…là tôi
- Vậy hai người…có thể cho chúng tôi biết về mối quan hệ của hai người không
- Chưa có gì để nói lúc này cả…nhưng mọi người có thể đăng tin về tương lại tươi đẹp của chúng tôi
- Cậu… _ nó nhìn hắn
- Mẹ coi nó kìa _ Thiên Anh vùng vằng tức tối
- Con nhỏ đó với Khôi Vĩ của chúng ta…
- Mọi người đã biết những gì cần biết vậy tôi tin mọi người vẫn muốn được đi làm tiếp vào ngày mai _ hắn cười nụ cười toả nắng nhưng chứa đựng toàn thuốc độc
- Ố ồ…Khôi Vĩ _ mẹ Thiên Anh và cô ta tiến lại gần nó
- Có chắc là vui không…cô chỉ biết dựa hơi người khác như thế thôi sao _ Thiên Anh nói
- Cô nói năng cho đàng hoàng vào _ nó nói
- Sao nào…không đúng chỗ nào, ba là hiệu trưởng, mẹ là giám đốc một bệnh viện lớn có tiếng trong giới y học thế giới sao cô nói thế khi họ phỏng vấn cô
- Chuyện này là sao… _ các phóng viên hỏi nhau
- Tôi…
- Hay là cô không thể nói vì ai cũng nghĩ cô là một kẻ mồ côi không có cha còn mẹ thì không có danh tính
- Tôi không phải trẻ mồ côi _ nó nói
- Vậy là gì nào _ Thiên Anh bước tới trước đẩy vai nó
- Cô thôi đi _ Eric kéo Thiên Anh lại
- Không sao chứ _ còn hắn thì đỡ nó
- Này bé con…cô không quan tâm thân thế của bé con ra sao, nhưng cô muốn nhắc con một điều, tránh xa con gái cô ra và cả những thứ thuộc về nó nữa _ mẹ Thiên Anh bóp mạnh cằm nó
- Này cô…mong cô buông tay _ hắn nói
- Cháu cũng làm cô thất vọng nhiều đó Vĩ…cô tưởng cháu với con Thiên Anh là một cặp chứ…cô tin tưởng giao nó cho cháu và rồi cháu đi tán tỉnh những thứ rẻ tiền hơn sao _ mẹ cô ta nhìn hắn
- Mong cô nói năng lịch sự một chút _ hắn đanh giọng lại
- Cô nghe nói không ai biết cha con là ai…có khi nào con là đứa con ngoài dã thú của mẹ con không _ mẹ Thiên Anh cúi xuống nhìn nó
- Sao cô có thể nói mẹ cháu như thế chứ _ nó trừng mắt nhìn bà ta
- Cô thôi đi…hai mẹ con các người đi quá giới hạn rồi đó _ hắn nói
- Mẹ mày có dạy mày cách đi tán tỉnh trai của người khác không _ bà ta vẫn chưa chịu dừng lại
- Cháu sẽ không để yên cho cô nếu cô tiếp tục xúc phạm mẹ cháu đâu _ nó đanh giọng lại
- Ô hô…xem này, rồi mày định làm gì tao _ mẹ Thiên Anh cười đểu cái giọng cười y như của Thiên Anh
- Tao sẽ không để mày yên nếu mày đụng đến mẹ tao _ Thiên Anh nói
- Còn trừng mắt nhìn tao nữa hả _ mẹ Thiên Anh đưa tay lên định đánh nó
- Mụ đàn bà dơ bẩn _ mẹ nó hất nguyên ly rượu vào mặt mẹ Thiên Anh
- … _ hắn vội kéo nó vào lòng để tránh cái tát đó nên nó không thể thấy tiết mục đó của mẹ nó đặc sắc đến cỡ nào
- Cô Xuân Anh _ Pin tiến lại gần
- Anh Pin _ hắn nói
- Ở đây là chỗ đông người…không thể đứng lâu được đâu _ Pin nói
Anh nói đúng, cuộc cãi vã của hai người đang thu hút ánh nhìn từ mọi người xung quanh, Pin phải nói lái sang chuyện khác để mọi người có thể tránh xa khu vực này. Giờ nó mới để ý lời nói của Pin rất có giá trị, mọi người đều nghe theo anh nói.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 76