Hắn với Thiên Anh vừa xuống tới cửa thì gặp Duyên với Ân.
- Anh _ Thiên Anh vẫy tay chào Ân
- Ủa, đây không phải là Trịnh Khôi Vĩ con trai bác Trịnh Phi của tập đoàn Trịnh Vương sao…thằng nhóc con _ Ân chỉ tay vào hắn
- Đủ 3 đời nhà em rồi đó anh _ hắn miết mày cười
- Từ ông nội tới cháu nội, em lạy anh _ hắn chắp tay lại cúi đầu trước anh làm mọi người cười khoái chí
- Lý Hoài Ân _ Vương đứng đằng sau lên tiếng
- … _ mọi người quay lại nhìn anh
- Ai đây ta _ Ân cười nhìn thẳng bạn nối khố của mình
- Về sao không báo mày _ Vương cười
- Báo chi, tao không có tiền gọi điện thoại đâu mày, ba tao đang gặp khó khăn _ Ân vuốt cằm nhìn Vương
- Gì…tập đoàn JK mà gặp khó khăn sao, đứng thứ 5 trong top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới mà khó khăn, anh không còn lý do nào hay hơn à_ Duyên nhìn Ân
- Đúng á….không thân….không thân _ Vương lắc đầu nhìn bạn mình
- Phải tin tao chứ _ Ân nói
- Tin làm gì, về mà không báo bạn biết _ Vương chen vào giữa bọn hắn mà đi
- Bạn bè mười mấy năm không tin tưởng nhau mày _ Ân đu lên người Vương vào nhà ăn
Hắn, Duyên và Thiên Anh theo sau cười nắc nẻ. Tiếng cười của họ làm mọi người trong nhà ăn chú ý, tất cả trừ một người. Mà cũng không ai chú ý tới nó cả, bị khuất sau cái cột thì khó mà có thể thấy được. Sau khi lấy đồ ăn, mọi người cùng nhau tới bàn của nó, đó là chỗ Vương với nó hay ngồi nên theo thói quen anh tới đó là chuyện hiển nhiên.
Chiếc đĩa trên tay Ân rơi xuống sàn vỡ tan tành gây tiếng động chói tai. Ân thất thần đứng nhìn nó, nụ cười trên môi anh đang dần khép lại. Mọi người cũng ngạc nhiên khi thấy biểu hiện lạ thường của anh, chỉ có Vương với Duyên là hiểu. Vương thở dài như đang xét lại hành động dẫn mọi người tới bàn này của mình, Duyên thì nhìn nó chằm chằm đầy phẫn nộ, từ xưa tới giờ Duyên luôn nổi bật trong mắt Vương và Ân nhưng khi nó xuất hiện Duyên đều bị đẩy ra xa hai người đó. Hắn cũng thấy lạ khi biểu hiện của mọi người lại như vậy, Ân có quen nó hay sao mà lại ngạc nhiên như thế, Thiên Anh cũng giống hắn hết nhìn nó rồi quay qua nhìn ba người kia. Tiếng động chói tai đó cắt ngang dòng cảm xúc mà nó cảm nhận được từ bản nhạc nó đang nghe. Ngẩng đầu lên đê xem chuyện gì ồn ào mà lại làm nó mất hứng như vậy. Nó hoàn toàn đứng hình với những gì nó đang nhìn thấy bây giờ.
- Chu Lệ Băng _ Ân nhìn nó đau đớn nói
- … _ nó cảm giác môi mình cứng đơ chẳng thế cử động để nói nên lời nữa
- Anh quen cái con nhỏ mặt dày hám trai này sao _ Thiên Anh nihfn nó đầy mỉa mai
- Gì mà mặt dày hám trai ở đây _ hắn kéo tay Anh nhắc khéo
Thường ngay nó sẽ không để yên cho ai xúc phạm nó như thế, nó không phải dạng người hiền lành dễ bắt nạt đâu. Nhưng sự xuất hiện của con người kia làm nó không còn là nó nữa, nó không biết làm gì lúc này để thoát khỏi cái cảnh tiến thoái lưỡng nan này nữa.
- Có gì ngồi xuống hãy nói, mọi người đang nhìn kìa _ Vương nói
Nói rồi Vương làm gương trước, anh đặt đĩa cơm xuống đối diện nó rồi ngồi xuống. Tiếp theo sau là hắn Duyên Thiên Anh và Ân. Ân ngồi bên cạnh Vương, đối diện với nó.
- Em… _ Ân nói
Nó dừng việc nhìn anh lại mà cúi xuống đĩa cơm của mình, hành động của nó cắt ngang câu nói của anh. Nó chẳng biết sẽ nói gì khi anh bắt chuyện với nó, giờ nó với anh có thể được coi là người lạ rồi. Suốt 5 năm ra đi không một lần nhắn tin gọi điện về cho nó, bây giờ quay lại mà nói là thân thiết như trước thì nực cười quá. Ân cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện với nó như thế nào nữa, đúng là anh đã quá vô tâm với nó, đôi lúc anh còn nghĩ rằng quên nó đi, tình yêu trẻ con thì không lâu bền, nhưng chưa khi nào anh ngừng yêu nó cả.
- Mày có muốn gọi đĩa cơm khác không _ Vương huých tay Ân nói
- Không sao, tao ổn _ Ân cười
- Chuyện gì vậy chứ _ Thiên Anh lên tiếng
- Em im lặng chút đi _ hắn nhắc khẽ Anh
- Sao chứ….con nhỏ này được mấy anh để ý tới thì nó lên mặt chảnh chẹo hả
- … _ nhận thấy sự chú ý học sinh trong nhà ăn Vương lên tiếng _ tất cả ăn xong rồi chứ
Mọi người giật mình khi mình cũng đóng góp 0.0001 % trong bộ phim tình cảm của 6 người kia. Vội vàng mọi người đứng dậy bỏ đi nhưng chưa hoàn thành động tác của mình thì họ bị xen ngang bởi câu nói của nó.
- Mọi người ngồi xuống đi _ nó đứng dậy
- Em sao vậy _ Ân đứng dậy theo nó
- Ngồi xuống đi _ Vương nhìn nó
- Em ăn xong rồi _ nó né tránh cái nhìn của Vương _ mọi người cứ ăn đi, em đi trước đây
Nói rồi nó bước ra khỏi bàn ăn mà bỏ đi, Ân vội vàng chạy ra kéo tay giữ nó lại.
- Người ta đã không thích thì đừng có ép anh à _ Duyên đứng dậy nói
- Cả em nữa _ Vương nhìn Duyên
Nó hất tay Ân ra mà đi thẳng, Ân đứng đó nhìn nó bỏ đi mà không làm gì hết. Đúng là anh đã sai rồi, đáng lẽ đêm đó anh phải thổ lộ tình cảm của mình thay vì bắt nó đợi anh quay về. Anh đã sai khi cắt liên lạc với nó suốt 5 năm, bây giờ quay về lại đòi một mối quan hệ thân thiết như trước liệu anh có quá đáng không. Nó chạy thật nhanh ra khỏi nhà ăn, chạy dọc hành lang dẫn đến phòng nhạc cụ. Đóng cửa khóa trai nó chạy lại cửa sổ mở hết cửa ra rồi đưa nửa người trên ra khỏi cửa sổ. Những giọt nước mắt rơi xuống lã chã, nó chẳng biết sao lại đau như vậy nữa. Cái thứ đang nhảy lồng lộn trong ngực trái của nó đang co thắt dữ dội không lý do.
- Có quen đâu mà gọi tên người ta _ nó hét lớn
- Có quen đâu mà tỏ ra thân thiết vậy chứ
- Đi rồi thì đi luôn đi, còn về làm gì nữa chứ
Nó khóc thét lên trong đau đớn, chưa lúc nào nó dám nghĩ anh sẽ quay về, dù trong mơ cũng không dám. Anh không hề liên lạc gì với nó càng vun cao cái ý nghĩ anh sẽ không về. Nó hoàn toàn mất hy vọng khi anh đối xử với nó như vậy, nó cũng gạt hẳn cái tên Lý Hoài Ân ra khỏi bộ nhớ của mình rồi. Vậy mà bây giờ lại về, cứ như một đoạn băng tua chậm mà bị xước vậy, hình ảnh cái đêm đó mập mờ lại ùa về làm nước mắt nó rơi xuống ngày một nhiều hơn.
Nó khóc ệt rồi ngủ quên trong phòng nhạc cụ mà không biết vào lớp lúc nào. Hắn thấy lo khi nó không quay về lớp, dù cho đã vào tiết lâu rồi.
- Con nhỏ đó không chịu về lớp sao, đúng là…. _ Thiên Anh chống cằm nhìn bàn của nó
- Em thôi đi, lúc nào cũng gây sự được hết _ hắn nhìn Anh
- Anh cáu cái gì…anh thích nó hay sao mà nói đỡ cho nó _ Thiên Anh nhìn hắn
- … _ hắn cũng không biết lý do hắn nói đỡ cho nó là gì nữa
- Đừng nói là…
- Dẹp đi _ hắn cắt ngang lời Anh
- Em nói cho anh biết, em ghét con nhỏ đó và em thích anh vì vậy anh không được yêu nó hay thích nó đâu đấy
- Em còn quản cả việc anh yêu ai thích ai sao _ hắn nhìn Anh tức giận _ em lên làm má anh được rồi đấy
- Anh….
Hắn tức giận nằm dài ra bàn vì không muốn tranh cãi với Thiên Anh nữa, hắn biết Thiên Anh thích hắn nhưng với hắn Thiên Anh chỉ như một cô em gái thôi. Đã nhiều lần hắn muốn làm rõ quan hệ của hắn với Anh khi còn ở bên Mỹ nhưng mỗi khi anh đề cập tới vấn đề đó thì Anh luôn đánh trống lảng không muốn nói tới.
- William Shakespeare là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và…. _ ông thầy dạy văn học lớp nó đang giảng bài thì bị tiếng mở cửa cắt ngang bài giảng
- …. _ nó bước vào nhìn ông thầy rồi khép cửa lại đi tới chỗ ngồi của mình
- Lệ Băng….em… _ ông thầy đặt quyển sách xuống bàn giáo viên khoanh tay đứng nhìn nó
- Ông sinh ngày 26 tháng 4 năm 1564 và mất ngày 23 tháng 4 năm 1616, những tác phẩm của ông, bao gồm cả những tác phẩm hợp tác, bao gồm 38 vở kịch, 154 bản sonnat, 2 bản thơ tường thuật dài, và vài bài thơ ngắn. Những vở kịch của ông đã được dịch ra thành rất nhiều ngôn ngữ lớn và được trình diễn nhiều hơn bất kì nhà viết kịch nào khác cùng thời đại _ nó ngồi xuống nói cắt ngang lời ông thầy
- Làm sao con nhỏ đó có thế _ Thiên Anh nhìn vào trong sách rồi nhìn nó
Hành động đối đáp của nó tuy không được lễ phép cho lắm nhưng lại làm hài lòng ông thầy dạy văn học và đám bạn cùng lớp. Hắn cũng mỉm cười khi thấy nó quay lại, lại vui hơn khi nó đối đáp ông thầy cổ lỗ sĩ khó tính của trường.
- Đủ đúng không thầy _ nó nhìn ông thầy đang đứng trong bộ dạnh đáng thương
Ông thầy nhìn nó không chớp mắt, ông biết bộ óc nhăn nheo của nó có thể chứa đựng được nhiều hơn thế nhưng ông vẫn không thể không ngạc nhiên khi nó có thể đọc lèo lèo chính xác những con số đó. Ông tuy là giáo viên nhưng đôi khi ông còn lầm lần giữa năm sinh và năm mất cũng như những tác phẩm của William Shakespeare nữa là. Hài lòng với thái độ của ông thầy, nó nằm dài ra bàn nhắm mắt lại để tránh phải nhìn những con mắt tò mò của mọi người. Những giọt nước mắt được giấu kín sau nụ cười của nó lúc đối đáp ông thầy đã rơi xuống bàn khi nó nằm xuống. Hắn vô tình nhìn thấy nó khóc, trong đầu hắn hỗn tạp những câu hỏi chưa có câu trả lời về tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Ở nhạc viện
Nó đi thẳng một mạch tới lớp bộ dây mà lướt qua bọn hắn đang đứng trước cửa sảnh nhạc viện. Vương giơ lên định gọi nó nhưng nó cố tình bước nhanh lướt qua anh nên anh rút tay lại.
- Băng à _ San bước vào sảnh gọi nó
- … _ nó quay lại nhìn San
- Đợi với _ San chạy lại chỗ nó
- Mày đừng có ăn nữa coi Tâm _ Khánh đi theo San
- Kệ tao…. _ Tâm vừa đi vừa ăn
- Ôi trời đất _ bỗng Tâm hét lớn
- Gì nữa _ Khánh quay lại _ ôi trời, Lý Hoài Ân bằng da bằng thịt đây sao
- Ai cơ _ San cũng quay lại
- À…hờ….chào mấy đứa _ Ân cười
- Tao đi trước đây _ Vương nói rồi bỏ đi trước
Thấy đám bạn mình đứng hình trước vẻ đẹp điển trai của Ân nó giận dỗi bỏ đi mà không thèm đợi bọn chúng nữa. Nó vào lớp thả hộp đàn xuống bàn rồi nằm dài ra bàn. Hắn theo nó vào ngay sau, nhưng lại không ngồi gần nó mà lại ngồi ở ghế đối diện với nó bên dãy gần cửa ra vào, còn nó ngồi dãy sát cửa sổ. Hắn định bắt chuyện với nó vì trong lớp chỉ có nó với hắn thôi, như vậy rất dễ nói. Khi hắn đứng dậy để đi tới bàn của nó thì đám học sinh ùa vào làm hắn phải ngồi xuống.
- Hôm nay bộ dây chúng ta rất vinh hạnh khi có một học sinh mới rất tài năng và một cô gái xinh đẹp học cùng lớp…các em chào mừng bạn mới đi nào _ nghe giáo sư Ly trưởng khoa nhạc cụ phương tây nói Ân với Thiên Anh bước vào
- Chào mấy bạn, mình là Trần Thiên Anh, nhạc cụ mình sử dụng là violin, rất mong các bạn chỉ bảo _ Anh cúi chào cả lớp
- Tôi là Lý Hoài Ân, chơi cello _ anh nói nhưng mắt cứ nhìn vào cái dáng nhỏ con gần cửa sổ
- Gì…Lý Hoài Ân sao _ hs1
- Cây cello xuất thần đây sao _ hs2
- Chính xác, Lý Hoài Ân cây cello bằng da bằng thịt sẽ học cùng chúng ta _ giáo sư Ly nói
- Theo truyền thống thì học sinh mới phải biểu diễn một bản solo để tôi và mọi người có thể đánh giá kỹ năng của mình, vì vậy…xin mới hai em
Ân phớt lờ ánh nhìn tò mò của đám học sinh, anh biểu diễn bài này là cho nó nghe nên không cần người khác có cảm nhận được không, anh không quan tâm. Tiếng cello nhẹ nhàng du dương vang lên bản nhạc “ Romeo and Juliet “, cảm xúc anh đưa hẳn vào bản solo. Không phải ai cũng cảm nhận được, điều đó đúng thật, nó nằm đó không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn nó. ( hì hì…nếu được các bạn bật bài Romeo and Juliet bản solo cello nghe đi, hay lắm…^^ ). Nó cảm nhận được lời xin lỗi anh gửi gắm trong từng cái kéo đàn của anh, nó không phải giận gì anh, cũng không cố tình giận anh. Nhưng những gì anh làm với nó đã đẩy nó xuống vực thảm tuyệt vọng với ý nghĩ anh sẽ không về nữa, vậy mà bây giờ anh lại….
- Xin lỗi làm gì chứ _ nó nhắm mắt chặt lại cho nước mắt rơi xuống bàn
Hắn cũng cảm nhận được một chút tâm tình của anh trong bản solo đó, hắn thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào một điểm ở phía bên dãy cửa sổ. Nhìn theo hướng mắt anh, hắn thấy nó, đúng rồi anh đang nhìn nó, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra giữa anh và nó vậy chứ.
Tiếng nhạc kết thúc với tiếng vỗ tay rần rần của mọi người, anh từ từ hạ vĩ xuống rồi đứng dậy khỏi ghế. Nhường lại vị trí biểu diễn cho Thiên Anh. Thiên Anh chọn bài “ Love is blue “ để biểu diễn, dù đã vào nghề hơn 5 năm nhưng Thiên Anh lại không có khả năng cảm thụ âm nhạc như một nghệ sĩ thực thụ được. Thiên Anh cứ đem một tình yêu đẹp như mình nghĩ vào bản nhạc, mặc dù kỹ năng và hình thức biểu diễn của Anh rất tốt nhưng lại không thể đạt điểm tối đa được. Khi tiếng nhạc vừa dứt mọi người cũng vô tay ca khen kỹ năng của Thiên Anh kể cả hắn và anh. Nhưng riêng nó thì không, nó ngồi dậy nhìn giáo sư và Thiên Anh.
- À, Lệ Băng _ giáo sư cười
- Hừ…con nhỏ rẻ tiền mặt dày cũng học ở đây sao _ Thiên Anh nhìn nó
- Em thôi gây sự đi _ hắn ngồi phía dưới nói
- Em tưởng ở đây chỉ có tầng lớp khá giả trở lên mới theo học ở đây chứ, ra thì…
- Tôi nhắc nhở em cẩn thận lời nói của mình đấy _ giáo sư Ly nói
- Em nói gì sai sao…nhìn lại đi, thì ra WORST không như lời đồn của nó
- Đừng có đụng đến danh tiếng của nhạc viện _ hs1
- Nó là đứa nào mà ăn nói hống hách vậy _ hs2
- Đẹp mà chảnh bỏ mịa _ hs3
- Cô định nghĩa được hai chữ “ rẻ tiền “ không _ nó nhìn Thiên Anh
- Sao ? _ Thiên Anh hỏi lại
- Nếu thang điểm là 30 thì bài “ Love is blue “ vừa rồi chỉ được 17 thôi….TRƯỢT _ nó nhấn mạnh từ trượt sau cùng
- 17 điểm…hừ…cô nghĩ cô là ai mà có quyền nhận xét bài biểu diễn của tôi chứ _ Thiên Anh hét lớn
- Em nói nhỏ thôi _ Ân kéo tay Anh nhắc nhở
- Kỹ năng và hình thức chỉ được 14 điểm, còn phần cảm xúc chỉ có 3 điểm thôi _ nó phớt lờ câu nói của Thiên Anh nói tiếp
- Rốt cuộc cô có hiểu gì về violin không vậy _ Anh quát lớn, một bài biểu diễn điểm cảm xúc là điểm quyết định vậy mà… _ cảm xúc chỉ có 3 điểm sao, cô có hiểu “ cảm thụ âm nhạc “ là gì không vậy
- Con nhỏ đó nói cái gì vậy mày _ hs1
- Tao chẳng hiểu…hà hà _ hs2
- Nghĩ sao hỏi Lệ Băng của bọn mình câu đó chứ _ hs3
- Điện chưa về trên núi nên nó không biết đó tụi mày _ hs4
Thiên Anh bị những câu nói của đám học sinh làm cho quê độ, nói vậy là ý gì chứ. Khi học bên Mỹ chưa bao giờ cô ta đạt số điểm thấp như vậy, lần nào cũng trên 23 điềm. Vậy mà bây giờ có một con nhỏ mới gặp chẳng quen chẳng biết dám nhận xét bài diễn của mình như vậy hỏi sao không tức.
- “ Cảm thụ âm nhạc “ sao …cô đã đưa gì vào bản nhạc của cô vậy _ nó hỏi
- Một tình yêu đẹp, và sự chờ đợi _ Thiên Anh khoanh tay trước ngực nói cười đểu với suy nghĩ ” cô có biết cô đang hỏi ai không vậy ” trong đầu
- Hoàn toàn sai rồi _ nó đứng dậy nói
- Sai ? …cô có biết mình đang nói gì không vậy _ Thiên Anh ngỡ ngàng
- Đó là một tình yêu buồn, sự chờ đợi của người con gái là vô vọng khi người con trai giữ kín chuyện mình mắc bệnh sắp chết và ra đi trong im lặng. Khi cô gái biết chuyện thì mọi thứ đã quá trễ rồi, đáng lẽ cô phải đưa sự tuyệt vọng của chờ đợi vào bài chứ không phải là một tình yêu đẹp. Màu xanh đó đã nhuốm đậm màu đỏ của máu rồi _ nó nói một lèo
- Ồ, đây mới gọi là cảm thụ âm nhạc này _ một học sinh nói
- … _ Thiên Anh không biết phải nói gì lúc này nữa, thật sự cảm thấy rất khó chịu
- Tốt, em cần tập luyện nhiều hơn để củng cố lại cảm xúc của mình nha _ giáo sư vỗ vai Thiên Anh
- Còn bài của anh thì sao _ Ân nhìn nó
- …e hèm… _ nó né tránh câu hỏi của anh
- À…mình tiếp tục nói về vấn đề bảo quản dây đàn hôm trước đang nói dở dang nha….còn hai chỗ trống, hai em về chỗ của mình đi
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 9