Nói dứt lời thì Châu Tuệ lặng lẽ rời đi khỏi căn chung cư,Phong Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng cô khuất dần xa mà lòng vô cùng nặng trĩu.
Nhìn qua dáng vẻ ngạo mạn không một chút tỏ ra ân hận của Triệu Nhiên lúc này càng khiến Phong Lâm Vũ thêm phần căm phẫn.
Hắn bước đến trừng mắt nhìn Triệu Nhiên nghiêm giọng:
- Cô làm tất cả những điều xấu xa tồi tệ với người thân trong gia đình mình chỉ vì một người đàn ông thôi sao?
Triệu Nhiên nghe thế liền nở nụ cười nửa miệng:
- Đó là chuyện cá nhân của tôi liên quan gì đến anh?Mà anh có khác gì tôi kia chứ?Không phải trước đây anh cũng chỉ vì một tiểu tình nhân mà làm ra những chuyện tổn thương chị ta sao?
Phong Lâm Vũ tiếp tục nghiêm giọng:
- Không cần cô phải nhắc!Tôi tự hiểu trong quá khứ mình là một thằng đàn ông khốn nạn tệ bạc như thế nào!Nhưng tôi khác cô ở chỗ là đã tự biết bản thân mình sai trái và đang từng ngày thể hiện thiện chí muốn bù đắp tất cả tổn thương mình đã trót gây ra cho Châu Tuệ!Còn cô thì sao?Ngoại hình bên ngoài tuy xinh đẹp mà nhân cách bên trong lại thối tha chỉ xứng vứt vào thùng rác chờ đem đi phân hủy!
Triệu Nhiên nghe thế liền nghẹn giọng:
- Anh…Dám nói tôi như thế?
Phong Lâm Vũ tiếp tục giương ánh mắt sắt như dao nhọn hướng về Trịnh Bối Y,ả ta đang run lên cầm cập quỳ co rúm trên nền nhà.
Trịnh Bối Y nhìn thấy Phong Lâm Vũ đang tiến gần về phía mình thì khóc lóc van xin:
- Phong thiếu gia xin anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi lần này!Chỉ vì tôi nhất thời bị đồng tiền làm mờ mắt!Xin Phong thiếu gia tha tội cho tôi!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì nở nụ cười khinh nhạo:
- Trịnh Bối Y!Đoạn ghi âm cô tự mình khai nhận về việc nhận thù lao từ Triệu Nhiên và cố ý bôi nhọ hủy hoại danh tiếng của Thiên Á sẽ được công khai trước toàn thể công chúng trên cả nước!Đến phiên cô chuẩn bị tinh thần đối phó với sự tẩy chay công kích từ dư luận trong thời gian sắp tới đi!
Dứt câu nói thì Phong Lâm Vũ quay gót bước đi,Trịnh Bối Y liền hoảng sợ ôm lấy chân hắn than khóc:
- Phong thiếu gia!Xin anh nghĩ đến chút tình xưa mà đại lượng bỏ qua cho tôi lần này!Đoạn ghi âm đó nếu bị phát tán ra bên ngoài thì xem như sự nghiệp của tôi đồng thời cũng chấm dứt!Xin đừng phá vỡ chén cơm của tôi!
Phong Lâm Vũ lạnh lùng hất chân mình ra khỏi vòng tay đang ghì chặt cầu lụy của Trịnh Bối Y mặc cho ả van xin thống thiết và rời khỏi căn chung cư ngay sau đó.
Lúc này thì Trịnh Bối Y lại lê đôi đầu gối mà lếch dần về phía Triệu Nhiên cầu cứu:
- Triệu tiểu thư!Xin cô làm ơn cứu tôi với!
Triệu Nhiên giáng thẳng bạt tai nảy lửa vào mặt Trịnh Bối Y nghiến giọng giận dữ:
- Cô còn dám mở miệng kêu cứu?Cô không đánh mà tự khai làm hỏng hết mọi kế hoạch của tôi!Tôi đúng là không được tỉnh táo mới bắt tay cùng thứ ăn hại ngu dốt như cô!
Buông xong câu nói thì Triệu Nhiên cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.Giờ đây chỉ còn Trịnh Bối Y ngồi bệt giữa một góc nhà mà ôm đầu la khóc khi chứng kiến sự nghiệp mà mình đã lao tâm khổ tứ bon chen trong giới showbiz suốt nhiều năm nay sắp bị phá hủy tan tành.
…
Châu Tuệ thơ thẩn bước về trang viên Châu gia rồi ngồi xuống chiếc xích đu ngay giữa sân vườn.
Cô dường như chưa thể thích ứng được với những sự thật phũ phàng xảy ra trước mắt.
Châu Tuệ nhớ lại những thước phim trong quá khứ khi mình cùng Triệu Nhiên vui đùa hồn nhiên bên nhau thời thơ bé.
Khi ấy Triệu Nhiên trong mắt Châu Tuệ là một cô bé xinh xắn đáng yêu với mái tóc dài đen mượt óng ả qua thắt lưng.
Vì vợ chồng của dì Cả hay đi công tác xa nhà nên thường gửi Triệu Nhiên đến trang viên Châu gia nhờ cha mẹ cô chăm giúp.
Từ đó Châu Tuệ cùng Triệu Nhiên trở nên khắng khít gắn bó hơn bao giờ hết,bọn họ chỉ xê xích nhau một tuổi nên dường như không có khoảng cách gì và rất dễ hòa đồng.
Châu Tuệ đã từng trải chuốt tạo kiểu cho mái tóc dài của Triệu Nhiên bằng những chiếc kẹp tóc,thắt nơ,ruy băng đủ màu thật xinh.Đã từng chơi trò chăm em bé,khám bác sĩ,bán hàng ăn bằng những con búp bê bên Triệu Nhiên suốt cả quãng thời thơ ấu.
Đến năm 15 tuổi thì Triệu Nhiên cùng vợ chồng dì Cả sang New York định cư,Châu Tuệ vẫn còn nhớ như in hình ảnh Triệu Nhiên nắm chặt bàn tay mình không muốn buông ra và thút thít khóc tại phi trường:
“Chị nhớ sắp xếp thời gian qua thăm em nhé!”
Hai chị em cứ thế ôm lấy nhau khóc nức nở quyến luyến tạm biệt nhau.Ấy thế mà giờ đây khi thời gian qua đi lòng người cũng đã có biết bao điều thay đổi,giờ đây chỉ còn lại Châu Tuệ luyến tiếc nhớ về cô em họ xinh xắn ngoan hiền trong quá khứ của mình.
Khi Châu Tuệ còn đang thẩn thờ nhớ lại những dòng ký ức xưa cũ thì chợt nghe giọng nói của Kỳ An bỗng vang lên lúc này:
- Châu Tuệ!Em về khi nào sao không vào nhà?Anh đã đến trang viên từ chiều đợi em,anh có làm món bánh tart trứng em ưa thích mang đến cho em!
Chợt nhận ra cảm xúc khác thường của Châu Tuệ lúc này khiến Kỳ An vô cùng lo lắng và ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc xích đu dọ hỏi:
- Châu Tuệ à dường như em có điều gì không vui sao?
Châu Tuệ nhìn về phía Kỳ An với cặp mắt ươn ướt nặng trĩu nỗi buồn:
- Kỳ An!Về lời tỏ tình của anh ngày hôm trước em nghĩ là đến nay mình đã có câu trả lời rồi!Chúng ta hãy cứ là những người bạn tốt bên cạnh nhau như trước giờ thì hơn!
Kỳ An nghe qua lời Châu Tuệ nói thì thoáng chút sững sờ:
- Châu Tuệ!Em đang muốn từ chối anh sao?
Châu Tuệ tiếp tục tông giọng trầm buồn:
- Em vừa được biết tất cả sự thật rồi!Triệu Nhiên đã thừa nhận đích thân mình hạ lệnh cho Trịnh Bối Y hủy hoại danh tiếng của Thiên Á,vụ việc cho người đến đánh ghen bôi nhọ hình ảnh của em trước đó cũng do một tay Triệu Nhiên bày ra…
Châu Tuệ nhìn thẳng vào mắt Kỳ An tiếp tục nói:
- Và khi em hỏi nguyên do khiến Triệu Nhiên hành xử quá quắt như thế thì nó đã không ngần ngại thừa nhận nguyên nhân xuất phát chỉ vì lòng đố kỵ hờn ghen về tình cảm mà anh đã dành cho em bấy lâu nay!Kỳ An à!Dù Triệu Nhiên có thế nào đi chăng nữa vẫn là người thân trong gia đình em!Em không muốn phải khó xử thêm nữa!Triệu Nhiên thực lòng yêu thương và quan tâm đến anh!Em nghĩ là anh cũng nên cho Triệu Nhiên một cơ hội được ở bên anh!
Kỳ An vội nắm chặt lấy tay Châu Tuệ:
- Châu Tuệ à!Có phải là em đang thầm trách anh không?Chẳng nhẽ chỉ vì tình cảm của Triệu Nhiên dành cho anh mà em lại định từ chối anh như vậy sao?Em vốn hiểu là anh yêu em nhiều như thế nào!Đừng để Triệu Nhiên ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta được không em?
Châu Tuệ vẫn nhìn về Kỳ An với ánh mắt đượm buồn:
- Kỳ An à!Em không có ý trách anh và em biết là anh không có lỗi gì trong sự mâu thuẫn giữa em và Triệu Nhiên!Tuy nhiên em cũng là một trong những nguyên do khiến Triệu Nhiên thay đổi đến như vậy!Em nghĩ là anh nên mở lòng hơn và cho Triệu Nhiên một cơ hội!
Kỳ An liền ôm chặt lấy Châu Tuệ vào lòng thổn thức:
- Châu Tuệ!Anh không yêu Triệu Nhiên!Người anh yêu duy nhất chỉ có mỗi mình em mà thôi!Anh không chấp nhận việc tiếp tục làm bạn với em chỉ vì sự xen vào của Triệu Nhiên!Như vậy thì không công bằng cho tình yêu của anh dành cho em!Như anh đã từng nói dù cho em có đồng ý lời tỏ tình của anh hay không thì anh vẫn tiếp tục theo đuổi em và sẽ không bao giờ từ bỏ!
Châu Tuệ tỏ ra ngại ngần:
- Kỳ An à…Em nghĩ là…
Kỳ An dường như hiểu được những gì Châu Tuệ sắp sửa nói ra nên liền cắt lời đồng thời đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô:
- Tối nay em đã trải qua sự căng thẳng và mệt mỏi nhiều rồi!Tạm thời đừng suy nghĩ đến những việc này nữa!Bây giờ anh sẽ về để cho em được nghỉ ngơi!Nhớ là hâm nóng lại bánh tart trứng trên lò vi sóng rồi hãy ăn nhé!Anh chờ em suốt mấy tiếng đồng hồ nên bánh đã nguội đi rồi!
Sau khi dặn dò và đặt nụ hôn tạm biệt Châu Tuệ thì Kỳ An rời khỏi trang viên.
Nhìn theo bóng lưng của Kỳ An kèm theo sự quyết tâm không buông bỏ tình cảm của anh dành cho mình khiến cho Châu Tuệ cảm thấy thêm phần khó xử.
Nếu không phải vì Triệu Nhiên là người thân trong gia đình và yêu Kỳ An đến cuồng si bất chấp tất cả mọi thủ đoạn thì có lẽ Châu Tuệ đã cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Châu Tuệ lặng ngồi trên chiếc xích đu hóng từng làn gió đêm mang theo hương hoa quỳnh thơm ngát nhưng ánh mắt vẫn gợn lên những nỗi buồn xa thẳm.