Kỳ An cố vượt qua những làn khói đen mịt mù phía trước mặt tiếp tục tìm kiếm Châu Tuệ.
Nghe thấy Kỳ An đang thất thanh gọi tên mình thì Châu Tuệ cố ngoi lên khỏi đống thùng carton đang bủa vây kẹt cứng rồi gọi vang:
- Kỳ An…Em ở đây!
Kỳ An mừng vui khôn xiết khi nhìn thấy Châu Tuệ vẫn bình an,anh nhanh chóng tiến đến đưa tay gỡ những thùng carton đang chất đè lên người Châu Tuệ kèm theo lời trấn an:
- Em đừng sợ!Đã có anh ở đây rồi!
Kỳ An vội cõng Châu Tuệ trên lưng mình rồi tiến về lối thoát hiểm phía trước cửa kho.
Sức nóng khủng khiếp từ ngọn lửa và khói đen vẫn bủa vây mịt mù hạn chế tầm nhìn.
Ngay lúc này cột bê tông do ảnh hưởng của ngọn lửa đã đổ sập xuống va vào bên vai trái của Kỳ An khiến cho anh cùng Châu Tuệ không giữ được thăng bằng mà trượt ngã xuống nền đất.
Nhìn vào vết thương rướm máu trên vai của Kỳ An lúc này Châu Tuệ vô cùng hoảng sợ:
- Kỳ An!Anh bị thương rồi!
Kỳ An cố nén cơn đau trấn an Châu Tuệ:
- Anh không sao!Anh sẽ cố gắng đưa em thoát khỏi nơi nguy hiểm này!
Từ phía trước cửa kho tiếng gọi vang vọng của Phong Lâm Vũ đồng thời vang lên:
- Châu Tuệ em đang ở đâu?Có nghe thấy anh gọi không?Châu Tuệ!
Nghe thấy tiếng gọi thất thanh kêu vang tên mình Châu Tuệ liền hô hoán:
- Phong Lâm Vũ!Tôi đang ở hướng này!
Nhận được tín hiệu của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ lập tức chạy đến bên cô.
Vừa trông thấy Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ đã vội ôm chặt lấy cô vào lòng nức nở:
- Anh tìm thấy em rồi!Anh sẽ đưa em ra khỏi đây ngay!
Sau đó Phong Lâm Vũ cùng dìu Châu Tuệ và Kỳ An ra khỏi nhà kho,khoảnh khắc họ vừa bước chân ra khỏi nơi nguy hiểm thì tiếng nổ vang trời cùng những mảng bê tông đồng loạt rơi xuống tạo thành đám khói lửa kinh hoàng trước mắt mọi người.
Xe cứu thương lập tức được điều động đến hiện trường đưa Kỳ An đến bệnh viện.Đám cháy sau hơn hai giờ đồng hồ được lực lượng cứu hỏa tích cực dập lửa thì đã được khống chế hoàn toàn.
Sự kiện cháy kho hàng Thiên Á trở thành tâm điểm gây xôn xao trong dư luận.
Hàng loạt những bài đăng liên quan đến vụ hỏa hoạn vẫn chiếm tất cả các hot search trên các diễn đàn mạng xã hội dù đã gần một tuần trôi qua.
Phong Lâm Vũ dán mắt về các thông tin hình ảnh cánh báo chí đăng tải lúc này.Hắn ái ngại nhất là việc báo chí nhân cơ hội lại tiếp tục giật tít thêu dệt những tin tức vô căn cứ gây ảnh hưởng đến hình ảnh của Châu Tuệ và Thiên Á.
Ánh mắt của Phong Lâm Vũ dừng lại trước bức ảnh do một tờ báo đăng tải đám đông đang đứng vây quanh hiện trường nơi xảy ra vụ hỏa hoạn của Thiên Á cách đây một tuần.
Người phụ nữ có vóc dáng khá quen thuộc đang mặc trên người trang phục đen che kín từ đầu đến chân hòa vào dòng người đông đúc dõi mắt nhìn về công tác cứu hộ đám cháy được cánh phóng viên chụp lại được khoảnh khắc.
Phong Lâm Vũ dấy lên sự hoài nghi liền hạ lệnh cho thuộc hạ phóng to bức ảnh trên tờ báo thì phát hiện ra người phụ nữ dù đã bịt kín khẩu trang nhưng nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày trái chính là đặc điểm nhận dạng khiến cho Phong Lâm Vũ có thêm manh mối cho sự hoài nghi của mình.
Trong lòng Phong Lâm Vũ đã tự có đáp án nhưng lúc này hắn vẫn cần thu thập thêm một số bằng chứng để xác thực thông tin một cách chính xác nhất.
…
Kỳ An nằm trên giường bệnh chăm chú nhìn về cánh tay của Châu Tuệ đang gọt vỏ trái cây rồi mỉm cười:
- Châu Tuệ!Em đã ở bệnh viện chăm sóc cho anh cả tuần nay rồi!Vết thương đang dần hồi phục nên anh có thể tự xoay sở được!Em vừa bận rộn việc kinh doanh ở Thiên Á vừa chăm cho anh như thế này sẽ rất vất vả!
Châu Tuệ mỉm cười nhìn Kỳ An:
- Vì cứu em trong trận hỏa hoạn ấy nên anh mới bị thương thế này!Đây là những việc em cần phải làm!Phải chăm anh cho thật tốt để anh mau chóng hồi phục xuất viện rồi còn cùng đi đảo Ko Lanta với em nữa chứ!
Kỳ An không giấu được niềm vui trong ánh mắt:
- Em vẫn còn nhớ lời hứa đi đảo Ko Lanta với anh?Em không còn muốn tránh mặt anh vì việc liên quan đến Triệu Nhiên nữa đúng không?
Châu Tuệ khẽ gật đầu:
- Anh nói đúng rồi!Vào đầu tháng sau khi mọi việc ở Thiên Á đi vào quỹ đạo ổn định em sẽ đi đảo Ko Lanta cùng anh!
Kỳ An nở nụ cười tươi tiếp tục hỏi:
- Đồng nghĩa với việc em không ngăn cản anh tiếp tục theo đuổi em đúng không?
Châu Tuệ thoáng ngượng ngùng khẽ mỉm cười thay cho câu trả lời.Kỳ An khẽ đặt lên trán Châu Tuệ nụ hôn dịu dàng:
- Cám ơn em!
Kỳ An thực sự vui mừng vì Châu Tuệ không còn tiếp tục lãng tránh và tỏ ra lạnh nhạt với anh như thời điểm trước.
Anh cảm thấy việc mình liều lĩnh xông vào biển lửa tìm Châu Tuệ trong đêm tối hôm ấy để đổi lại sự quan tâm và khiến cô mở lòng đón nhận tình cảm của mình là việc làm vô cùng đáng giá.
…
Tại chung cư Đế Đô Bắc Thành.
Trịnh Bối Y vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ cùng toán vệ sĩ đứng trước cửa căn chung cư mình lúc này.
Trông thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Phong Lâm Vũ hiện tại Trịnh Bối Y liền tỏ vẻ sợ sệt:
- Phong thiếu gia!Vì sao anh lại đến đây giờ này?
Phong Lâm Vũ bước đến ghế sofa rồi điềm nhiên ngồi xuống:
- Không phải là do chính tay cô cung cấp địa chỉ cho tôi sao?Hôm nay tôi đang muốn đến đây chiếu cố cho cô!
Trịnh Bối Y nghe thế thì liền mừng húm ngồi cạnh Phong Lâm Vũ nũng nịu:
- Thì ra là như vậy!Vì nhìn dáng vẻ của Phong thiếu gia đang không được vui nên em có chút hiểu lầm anh!Kể từ khi đoạn ghi âm đó được công bố thì em đã mất trắng sự nghiệp trong showbiz nên hiện tại đến cả vai quần chúng cũng không được casting!Em quả thật là đang rất thảm đó Phong thiếu gia!
Phong Lâm Vũ liền cười khảy:
- Thế à?Cũng chẳng có gì khó giải quyết cả!Tôi sẽ chấp nhận trở thành kim chủ hậu thuẫn cho cô và tài trợ cô vai nữ chính trong ba bộ phim điện ảnh và truyền hình sắp tới!
Trịnh Bối Y liền reo lên:
- Phong thiếu gia nói thật sao?Anh muốn trở thành kim chủ cho em và dọn đường cho em trở lại showbiz?
Phong Lâm Vũ gật gù đáp:
- Tất nhiên là thật!
Trịnh Bối Y vội ngồi lên đùi Phong Lâm Vũ hớn hở reo lên:
- Cảm tạ ân tình của Phong thiếu gia dành cho em!Em sẽ cố gắng ngoan ngoãn vâng lời và làm hài lòng Phong thiếu gia tuyệt đối!Hiện tại em đang muốn hầu hạ Phong thiếu gia sung sướng trong tối đêm nay!
Phong Lâm Vũ liền nhếch môi cười:
- Được thôi!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Câu Chuyện Đã Qua
2. Chẳng Nhận Ra Nàng
3. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ bế thốc Trịnh Bối Y tiến vào phòng ngủ và đặt ả nằm xuống giường.
Trịnh Bối Y tỏ ra hết sức khiêu gợi tự cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người mình khoe ra những mảng da thịt trần trụi rồi nháy mắt cùng Phong Lâm Vũ:
- Phong thiếu gia còn chờ gì nữa mà không bước đến bên em ngay đi?
Phong Lâm Vũ liền búng ngón tay ra hiệu:
- Vào đi!
Lúc này toán vệ sĩ gồm mười người đồng loạt xông vào phòng và đứng xếp thành một hàng ngang cạnh giường ngủ.
Trịnh Bối Y không hiểu rõ điều gì đang xảy ra liền run giọng hỏi:
- Phong thiếu gia!Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Phong Lâm Vũ bình thản đáp:
- Tôi đang muốn chiếu cố cho cô đấy!Cô không muốn điều đó sao?
Trịnh Bối Y vẫn tỏ ra chưa hiểu sự tình:
- Chúng ta chẳng phải chuẩn bị vui vẻ cùng nhau sao?Phong thiếu gia cho gọi bọn người này vào đây là có ý gì?
Phong Lâm Vũ lạnh giọng đáp:
- Bọn người này đi theo phục tùng tôi đã lâu!Chẳng qua là tôi muốn trực tiếp ban thưởng cho họ sự thư giãn tinh thần!Cô hãy cố gắng hầu hạ bọn họ cho thật tốt!
Trịnh Bối Y nhìn về một toán đàn ông gồm mười người thì liền run rẩy:
- Phong thiếu gia!Em chỉ muốn được hầu hạ mỗi một mình anh thôi!Anh xem em là công cụ giúp thư giãn tinh thần cho bọn thuộc hạ này sao?
Phong Lâm Vũ không đáp trả gì thêm mà lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ bước trở ra ghế sofa buông người ngồi xuống cùng tia lửa giận dữ ngút ngàn nơi đáy mắt.
Tiếng la hét của Trịnh Bối Y lúc này vang vọng từ phía phòng ngủ:
- Phong thiếu gia cứu em với!Lũ khốn kiếp tránh xa tôi ra!
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua.
Toán vệ sĩ lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ rồi đứng xếp hàng ngay ngắn trước Phong Lâm Vũ trình báo:
- Thưa Phong thiếu gia chúng tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao!
Phong Lâm Vũ nhếch môi cười:
- Đã ghi lại đầy đủ hình ảnh rồi chứ?
Toán vệ sĩ đồng thanh đáp:
- Thưa phong thiếu gia đã ghi lại đầy đủ rồi ạ!
Không lâu sau đó Trịnh Bối Y với hình dạng vô cùng nhếch nhát bước ra khỏi phòng ngủ tiến đến gần Phong Lâm Vũ cất vang giọng phẫn uất:
- Phong Lâm Vũ!Anh làm vậy là có ý gì?Đám đàn ông dơ bẩn này đã thay phiên nhau làm nhục tôi!Đây có phải là chủ kiến của anh hay không?
Phong Lâm Vũ không ngại ngần thừa nhận:
- Chính xác!Đó là chủ kiến của tôi!
Trịnh Bối Y lập tức ngỡ ngàng:
- Sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ?Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh?
Phong Lâm Vũ liền nghiêm giọng:
- Vậy thì Châu Tuệ rốt cuộc đã đắc tội gì với cô khiến cho cô ra tay tàn độc thiêu cháy kho hàng của Thiên Á như vậy?
Trịnh Bối Y chợt giật thót người nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh:
- Anh không có bằng chứng thì đừng ăn nói hàm hồ!
Phong Lâm Vũ đưa ra phía trước mặt Trịnh Bối Y đoạn camera trên điện thoại:
- Đây là trích xuất camera hành trình trong hôm xảy ra hỏa hoạn tại cửa hàng Thiên Á!Sau khi tôi điều tra biển số trên xe ôtô thì chủ nhân đăng ký xe không ai khác là cô!Hình ảnh ghi rõ cô đã cho xe dừng lại cách đó một khoảng xa và trên tay cầm lấy bình xăng xe đột nhập vào kho chứa hàng tối hôm đó!Và có lẽ như cô rất tự tin về hành vi sẽ không để lại chút sơ hở nào của mình mà nán lại hiện trường cùng đám đông quan sát bằng ánh mắt rất thích thú!
Phong Lâm Vũ ghé sát mặt Trịnh Bối Y rồi trừng mắt quát:
- Cô nghĩ là mình có thể qua mắt được tôi sao?Nốt ruồi đỏ đặc biệt ở đuôi lông mày trái của cô trong bức ảnh hiện trường mà cánh phóng viên săn được đã khiến tôi dễ dàng nhận ra cô!Cô nghĩ là chỉ cần che kín dung nhan thì sẽ che đậy luôn được tội ác tày trời của mình sao?
Trịnh Bối Y ngã quỵ xuống nền đất cầm lấy tay của Phong Lâm Vũ khẩn thiết van xin:
- Phong thiếu gia xin anh hãy đại lượng hải hà mà bỏ qua cho tôi lần này!Tôi sai rồi!Chỉ vì một phút nóng giận nên tôi đã hành động dại dột rồi!
Phong Lâm Vũ hất văng cánh tay của Trịnh Bối Y quát lớn:
- Chỉ vì một phút nóng giận mà cô thiêu hủy cả kho hàng Thiên Á sao?Nếu Châu Tuệ chẳng may gặp phải chuyện gì thì tôi đã băm vằm cô thành trăm mảnh và quăng xác xuống biển sâu chứ không còn hơi thở mà kêu la than khóc như vậy đâu!
Phong Lâm Vũ tiến dần về phía cửa rồi tiếp tục nói:
- Ban nãy tôi có hứa là sẽ tài trợ cho cô ba vai diễn điện ảnh nhưng giờ đây thiết nghĩ không cần đến nữa!Tổng cộng là mười clip mát mẻ của cô vừa rồi sẽ được phán tán rộng rãi trên các nền tảng xã hội để mọi người có dịp chứng kiến siêu mẫu Trịnh Bối Y phục vụ đàn ông chu đáo như thế nào!Cô muốn được đóng vai nữ chính và hâm nóng tên tuổi thì tôi toại nguyện giúp cho cô rồi đó!
Trịnh Bối Y ôm chặt lấy chân của Phong Lâm Vũ van xin thảm thiết:
- Phong thiếu gia tôi van xin anh đừng phát tán những đoạn clip đó lên mạng xã hội!Nếu như thế thì tôi chỉ còn biết trốn chui trốn nhũi không còn mặt mũi nào bước ra đường nữa!Xin Phong thiếu gia nghĩ đến chút tình xưa giữa hai chúng ta mà bỏ qua cho tôi!
Phong Lâm Vũ hất văng cánh tay của Trịnh Bối Y ra khỏi chân mình:
- Kết cục này là do cô tự nhận lấy!Đừng có nhắc đến cái quá khứ đã từng bò lên giường của tôi nữa!Như thế chỉ khiến bổn thiếu gia kinh tởm hơn thôi!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ hạ lệnh cho tất cả thuộc hạ cùng rời đi.Phía xa vẫn nghe tiếng khóc rống lên như điên như dại của Trịnh Bối Y vang lên không ngừng.