Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi

5 năm sau.

Phong Lâm Vũ đặt chiếc cặp da công sở xuống bàn sofa rồi xoa đầu bé trai có gương mặt kháu khỉnh đang ngồi chăm chú đọc sách gần đó:

- Phong Đăng Bảo!Trông thấy papa đi làm về sao con không ôm hôn mừng đón papa?

Lúc này thì một bé trai bụ bẫm vừa cầm trên tay chiếc bánh hamburger vừa nhai nhồm nhòam lên tiếng:

- Papa lại nhầm nữa rồi!Con đây mới là Phong Đăng Bảo còn người đang đọc sách là anh Phong Minh Viễn!

Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi gãi đầu:

- Bởi vì hai con là cặp song sinh lại luôn để đầu tóc ăn mặc giống nhau nên papa cứ nhầm lẫn mãi!

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền đáp:

- Vì mami đã bảo là bọn con sẽ phải mặc đồ đôi để kiểu tóc giống nhau cho đến khi tốt nghiệp cấp 3!

Cậu bé Phong Minh Viễn liền buông quyển sách trên tay xuống rồi khẽ thở dài:

- Nếu papa lưu ý một chút thì cũng dễ phân biệt thôi mà!Trong khi con sở hữu những ưu điểm và chỉ số IQ cao từ mẹ thì em Đăng Bảo lại ngờ nghệch háu ăn như papa và nhất là con không bao giờ luôn mồm ăn uống vô độ như em ấy cả!

Cậu bé Phong Đăng Bảo nghe thế liền phụng phịu:

- Anh đừng ỷ mình sở hữu chỉ số IQ 175 và trở thành nhà khoa học nhí của viện Hàn Lâm quốc tế mà lên mặt nhé!

Phong Lâm Vũ liền xoa đầu cậu bé Phong Minh Viễn rồi cười khà khà:

- Minh Viễn à dù con có trở thành nhà khoa học nhí thì chung quy ban đầu con cũng chỉ là một con nòng nọc con từ papa truyền sang cho mami thôi!

Trò chuyện cùng hai con trai một lúc khi Phong Lâm Vũ định quay bước rời đi thì vô cùng hoảng hốt la toáng lên khi trông thấy gương mặt đen như cục than cháy hiện ra trước mắt mình lúc này:

- Aaaaa…Maa!

Giọng nói quen thuộc liền cất lên:

- Phong Lâm Vũ anh làm sao thế là em đây mà!

Phong Lâm Vũ đã kịp định thần trở lại:

- Châu Tuệ là em sao?Làm anh giật cả mình!

Châu Tuệ khẽ chậc lưỡi:

- Em chỉ đang đắp mặt nạ bùn đen tái tạo da mặt thôi mà!

Nói đoạn Châu Tuệ liền thơm lên má cậu bé Phong Minh Viễn rồi nheo mắt cười:

- Vì ngày mai phải tham dự sự kiện quan trọng của chàng trai ưu tú này nên em phải chăm chút ngoại hình một chút!


Cậu bé Phong Minh Viễn liền đưa tay lau gương mặt:

- Mami đừng thơm con như thế mãi con đã lớn rồi!

Châu Tuệ liền xoa đầu con trai mình mắng yêu:

- Ông cụ non khó tính này con không thích cho mami hôn vì chỉ thích nhận nụ hôn từ con dâu tương lai của mami thôi đúng không?

Phong Lâm Vũ liền đưa gương mặt mình tiến đến Châu Tuệ:

- Minh Viễn không cho em hôn thì hôn anh đi này!

Châu Tuệ liền bĩu môi:

- Da thịt anh không thơm mùi sữa bằng con trai cưng của em đâu!

Phong Lâm Vũ liền tủi thân:

- Anh không chịu đâu!Từ ngày em sinh hạ cặp song sinh cho anh là anh đã chính thức ra rìa luôn rồi!

Châu Tuệ khẽ cười:

- Anh đang ghanh tỵ với con trai mình sao?Nhìn từ trên xuống dưới Minh Viễn và Đăng Bảo giống hệt anh như một khuôn đúc ra không có nét gì giống em cả!

Châu Tuệ liền nhìn về cậu con trai thứ của mình nhắc nhở:

- Đăng Bảo à con đang bị tăng cân không được ăn bánh hamburger nhiều như thế nữa!

Cậu bé Đăng Bảo liền cười tít mắt:

- Ok mami con ăn nốt cái này nữa thôi!

Châu Tuệ liền cất vang giọng:

- Tiết mục cùng nhau nấu ăn bữa tối chính thức bắt đầu!Xin mời ba bếp phó di chuyển vào căn bếp đi ạ!

Phong Lâm Vũ cùng cặp bé trai song sinh liền đồng thanh trở lời:

- Tuân lệnh bếp trưởng!

Sau đó gia đình bốn người cùng đeo tạp dề vừa nấu ăn vừa nói cười rộn rã khắp gian bếp,hương thơm nghi ngút của thức ăn xen lẫn những tiếng cười đùa cứ thế vang lên trong không khí đầm ấm rộn ràng.



Tại viện Hàn Lâm khoa học công nghệ quốc gia Bắc Kinh.

Chiếc xe Rolls Royce Sweptail bóng loáng dừng lăn bánh trước cổng chào của viện khoa học Hàn Lâm và lần lượt từng thành viên trong gia đình của Phong Lâm Vũ bước xuống thảm đỏ trước ống kính của cánh phóng viên và sự quan tâm của tất cả mọi người.


Phong Lâm Vũ diện trên người bộ vest lịch lãm nắm lấy tay Châu Tuệ kiêu sa trong bộ váy của thương hiệu Dior cùng hai cậu con trai song sinh kháu khỉnh từng bước tiến về sảnh chính của lễ trao giải nhà khoa học Châu Á.

Không lâu sau đó lễ trao giải chính thức bắt đầu và tất cả mọi người dõi ánh mắt về phía sân khấu chăm chú lắng nghe từng lời công báo của nam MC lúc này:

- Tôi xin trân trọng công bố kết quả người đoạt cúp vàng trong hạng mục đề cử nhà khoa học Châu Á năm nay thuộc về thần đồng khoa học Phong Minh Viễn!Cậu bé tuy chỉ vừa tròn 5 tuổi nhưng đã có những thành tích thật xuất sắc!Cậu bé sở hữu IQ 175!Năm lên 2 tuổi đã giao tiếp thành thạo tiếng Anh!Năm 4 tuổi đã giao tiếp lưu loát 6 thứ tiếng ngoại ngữ và lên 5 tuổi đã phát minh ra sản phẩm kính du hành thời gian đã được hội đồng Hàn Lâm quốc tế đánh giá rất cao!Xin mọi người hãy dành cho bé Phong Minh Viễn một tràng pháo tay thật nồng nhiệt!

Nghe lời giới thiệu hùng hồn từ nam MC thì cậu bé Phong Minh Viễn tự tin bước lên sân khấu nhận giải.

Phong Lâm Vũ ngay lúc này đang ngồi dưới khán phòng liền đứng phắt lên vỗ tay hô hoán nồng nhiệt:

- Haha con trai của papa giỏi lắm!Mọi người thấy con trai tôi có xuất sắc và đẹp trai giống tôi không?Hahaha…

Châu Tuệ ngồi kế bên liền kéo tay Phong Lâm Vũ ngồi xuống rồi nhắc khéo:

- Anh đừng làm ồn như thế nghe con trai mình tập trung phát biểu kìa!

Cậu bé Phong Minh Viễn tự tin nhận lấy cúp vàng từ ban tổ chức rồi dõng dạc phát biểu:

- Con xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của mọi người!Con xin phép nhận lấy cúp vàng vì mọi người đã ghi nhận sự sáng tạo của con qua sản phẩm kính du hành thời gian!Tuy nhiên về phần thưởng tiền mặt 200.000 usd từ chương trình con xin phép không nhận ạ!Vì chiếc xe papa chở con và em trai đi ăn sáng mỗi ngày đã có trị giá 13 triệu usd nên con thiết nghĩ mình không cần đến giải thưởng 200.000 usd từ ban tổ chức!Con xin quyên góp số tiền đó vào quỹ khuyến học giúp đỡ cho những tài năng trẻ có điều kiện khó khăn hơn con!Một lần nữa con xin thành thật cám ơn ạ!

Phong Lâm Vũ nghe con trai mình phát biểu thế thì liền đứng phắt lên vỗ tay và hô hoán inh ỏi:

- Haha phát biểu hay lắm con trai!Quả là hổ phụ sinh hổ tử con rất có chí khí giống cha!

Châu Tuệ liền kéo tay Phong Lâm Vũ nhắc nhở:

- Anh ngồi xuống đi mọi người đang nhìn kìa!

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền tỏ vẻ ngượng ngùng:

- Hic…Ngồi gần papa đúng là xấu hổ quá đi mất!



Cậu bé Phong Đăng Bảo thầm thì vào tai anh trai đang nằm cạnh mình trên giường:

- Anh Minh Viễn!Anh cũng đang nghe thấy những âm thanh kỳ lạ từ bên phòng papa lúc này đúng không?

Cậu bé Phong Minh Viễn liền đáp:

- Anh đang nghe rất rõ!Trong một tuần thì hết 6 ngày papa cứ làm cho mami phải la to như thế mãi!

Cậu bé Phong Đăng Bảo khẽ chậc lưỡi:


- Phải kiến nghị papa làm tường cách âm thôi!Người lớn cứ như thế thì sẽ vô tình dạy hư đến những mầm non trẻ thơ như chúng ta đấy!

Cậu bé Phong Minh Viễn liền đưa ra sáng kiến:

- Đừng tập trung nghe những âm thanh bên phòng papa nữa!Đăng Bảo à em có muốn trải nghiệm sản phẩm kính du hành thời gian cùng anh ngay lúc này không?

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền đáp:

- Ok!Chúng ta cùng trải nghiệm sản phẩm đã đoạt cúp vàng của anh ngay đi!

Cậu bé Phong Minh Viễn đưa cho em trai mình một chiếc kính rồi giải thích:

- Kính du hành thời gian được anh thiết kế dựa trên nguyên lý kết nối các dây nơ ron thần kinh giữa nguyên chủ và ký chủ!Từ lúc chiều anh đã xin phép đặt bo chíp điện tử vào sau gáy của papa!Vì thế lúc này papa đã trở thành ký chủ kết nối cùng chúng ta trong chuyến du hành dựa theo những ký ức thời gian đã được lập trình sẵn trong não bộ của papa!Đăng Bảo à!Em đã sẵn sàng cho chuyến du hành thời gian chưa?

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền đưa tay lên cao reo lên:

- Em đã sẵn sàng!

Phong Minh Viễn cùng em trai đeo kính du hành vào mắt rồi làm thêm một số thao tác trên bàn phím điều khiển cất vang giọng:

- Robot điều khiển hãy cho chúng tôi biết chúng tôi sắp phải du hành đến địa điểm nào?

Giọng của robot liền vang lên:

- Nguyên chủ đang du hành đến bãi biển Maldives vào thời gian 7 năm trước thông qua bộ nhớ của ký chủ Phong Lâm Vũ!

Ngay lúc này thông qua kính du hành cặp bé trai song sinh đã được nhìn thấy những hình ảnh hồi ức của Phong Lâm Vũ hiện ra trước mắt mình.

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền reo lên:

- Woa!Hình ảnh hiện ra trước mắt trông sống động như thật ấy!

Cậu bé Phong Minh Viễn liền mỉm cười giải thích:

- Thực ra những hình ảnh chúng ta đang trông thấy điều là kỹ xảo kết nối không gian 5D từ kính du hành mang lại!Ngay cả những ai đang trông thấy chúng ta hiện tại đều là hình ảnh phản chiếu từ trong không gian 5D mà thôi!

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền reo lên:

- Anh Minh Viễn hình như mami chúng ta đang lặn gần đó kìa!

Phong Minh Viễn liền nheo mắt cười:

- Đến đấy trêu mami một chút xem nào!Bây giờ đang là thời điểm trong quá khứ cách đây 7 năm về trước nên mami sẽ không thể nào nhận ra chúng ta đang từ tương lai đến đây!

Châu Tuệ khi trông thấy cặp bé trai song sinh thì đưa tay vẫy chào:

- Hello hai cậu bé đáng yêu!Có muốn lặn với cô không?

Cậu bé Đăng Bảo liền thắc mắc:

- Sao cô lại đi lặn một mình không rủ Phong thiếu gia lặn cùng mình?

Châu Tuệ liền đáp:

- Hắn ta nhát cấy lại không biết bơi nên cô chỉ có thể lặn một mình thôi!


Cậu bé Phong Minh Viễn liền tủm tỉm cười:

- Sao cô lại có vẻ chê bai Phong thiếu gia như thế?Không sợ ghét của nào trời trao của nấy sao?Sớm muộn gì cô cũng bị cưa đổ thôi!

Châu Tuệ nghe thế liền bĩu môi:

- Tên Phong Lâm Vũ đáng ghét như thế còn lâu cô mới bị cưa đổ nhé!

Cậu bé Phong Đăng Bảo liền quay sang nói khẽ vào tai anh trai mình:

- Sao lúc này mami mạnh miệng thế nhở?Có cảm giác như chúng ta từ đất nẻ chui lên ấy!

Sau khi chia tay Châu Tuệ thì cặp anh em song sinh tiếp tục tiến đến vị trí Phong Lâm Vũ đang ngồi thư giãn trên ghế mây lúc này.

Vừa nhìn thấy cặp bé trai bụ bẫm đáng yêu thì Phong Lâm Vũ hớn hở gọi vang lên:

- Hello baby boy!Lại đây cho chú bẹo má một xíu rồi chú cho uống nước dừa tươi này!

Cậu bé Phong Đăng Bảo nghe thấy thế liền quay sang nói khẽ với anh trai:

- Sao trông thời điểm này papa vẫn còn giữ nguyên vẻ ngờ nghệch không khác gì so với 7 năm sau nhở?

Cậu bé Phong Minh Viễn liền chậc lưỡi:

- Bởi thế mới nói đó là bản tính không thể thay đổi của papa chúng ta nên em cũng đừng đặt kỳ vọng nhiều quá!

Phong Minh Viễn nhìn vào thời gian báo hiệu trên màn hình rồi tiếp tục nói:

- Kính du hành đã hết thời gian rồi chúng ta phải quay trở về thực tại ngay thôi!

Sau khi đã tháo kính du hành ra khỏi tầm mắt thì cậu bé Phong Đăng Bảo liền nhoẻn miệng cười:

- Anh Minh Viễn!Liệu sau này papa và mami có nhận ra việc chúng ta từ tương lai đã từng đến gặp gỡ họ tại Maldives thông qua kính du hành thời gian không?

Cậu bé Phong Minh Viễn mỉm cười rồi trả lời:

- Papa thì anh không chắc nhưng mami ắt hẳn đã nhận ra!



Cùng lúc này ở gian phòng bên cạnh sau khi đã cùng nhau trải qua những giây phút thăng hoa trong suốt nhiều giờ liên tục thì Châu Tuệ nằm vùi đầu vào lồng ngực của Phong Lâm Vũ thỏ thẻ:

- Chồng à em chợt nhớ cách đây 7 năm về trước tại Maldives em đã từng gặp gỡ và trò chuyện với một cặp song sinh trông rất giống Minh Viễn và Đăng Bảo nhà mình!Liệu có khi nào bọn trẻ đã sử dụng kính du hành thời gian đến thăm chúng ta vào thời điểm ấy không?

Phong Lâm Vũ khẽ đặt nụ hôn lên trán Châu Tuệ rồi mỉm cười:

- Ngày mai anh sẽ gặp hai con hỏi cho ra lẽ!Còn bây giờ vợ hãy ôm anh ngủ thật ngon đi nếu không con xà tinh của anh sẽ tiếp tục lâm trận nữa đấy!

Châu Tuệ nghe thế thì liền kêu lên oai oái:

- Phong Lâm Vũ anh đúng là tên phóng đãng!Vừa mới lâm trận suốt 5 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn còn chưa muốn để yên cho em!

Phong Lâm Vũ ôm chặt Châu Tuệ vào lòng mỉm cười:

- Anh trêu vợ thôi!Bây giờ anh sẽ ôm vợ ngủ một giấc thật ngon!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận