Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Dịch giả: Hương Ly

Dấu vân tay không khớp ư?” Triệu Thiết Dân ngẩng đầu lên nhìn Dương Học Quân đang đứng trước mặt, sau đó lại nhìn Nghiêm Lương đang ngồi đối diện ông.

Dương Học Quân nói: “Đúng vậy, dấu vân tay của Lạc Vấn hoàn toàn không giống với dấu vân tay của hung thủ.”

Triệu Thiết Dân nói: “Còn những thứ khác thì sao?”

“Trong nhà và xe ông ấy, bọn em đều đã lục soát rất tỉ mỉ, không tìm thấy được bất cứ đồ vật khả nghi nào liên quan đến việc phạm tội. Nhưng chưa đi đến công ty ông ấy, hình như không có lí do nào thích hợp để đến công ty ông ấy lục soát thì phải?”.

“Không có sợi dây sao?”

“Không có, cũng không có gậy điện.” Nghiêm Lương nói: “Có xem túi xách của anh ấy không?” “Xem rồi, có rất nhiều tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng và giấy tờ gì đó.” Dương Học Quân trả lời đúng sự thực.

Nghiêm Lương hỏi: “Có bao nhiêu tiền? “Chắc là mấy nghìn tệ thì phải.”

“Chỉ có mấy nghìn tệ sao? Những chỗ khác ở trong nhà anh ta có để tiền mặt không?”

“Trong ngăn kéo ở phòng ngủ có khoảng mấy vạn tệ.”

Nghiêm Lương khẽ nheo mắt, gật đầu.

Triệu Thiết Dân xua cằm suy ngẫm giây lát, xua tay ra hiệu cho Dương Học Quân ra ngoài, sau đó nhìn Nghiêm Lương: “Thế nào? Chẳng tìm được gì cả.”

Nghiêm Lương nói: “Tôi đã nói làm như vậy chỉ là đánh rắn động cỏ, không điều tra được bất cứ chứng cứ gì đâu.”

“Dấu vân tay thì sao, anh giải thích thế nào?”

“Là giả.” Nghiêm Lương nói tỉnh bơ.

“Dấu vân tay cũng là giả?” Triệu Thiết Dân cười khẩy, nói: “Dấu vân tay của anh ta sao có thể làm giả được?”.

Nghiêm Lương nói: “Làm giả dấu vân tay rất đơn giản, có một số công ty khi đi làm yêu cầu nhân viên quẹt dấu vân tay, trên mạng có cửa hàng chuyên làm mô hình dấu vân tay cho mọi người. Chỉ cần gửi anh dấu vân tay cho đối phương, sẽ nhanh chóng có được mô hình. Thế nên liền có nhân viên làm mô hình đưa cho đồng nghiệp của mình, nhờ quẹt dấu vân tay lúc vào và lúc tan làm.”

Tôi đương nhiên là biết việc này, nhưng cách làm giả này thì dù sao dấu vân tay vẫn là thật chứ? Vẫn phải có dấu vân tay của ai đó chứ? Không thể nào là anh ta tự tạo ra được hình ảnh của dấu vân tay chứ? Nếu anh đã cho rằng Lạc Vấn chính là hung thủ, dấu vân tay không phải của anh ta, vậy thì dấu vân tay là của ai?”

Nghiêm Lương bĩu môi nói: “Có lẽ là của một người xa lạ không liên quan gì cả, có thể là anh ấy tìm thấy tháng hồ sơ của vụ án nào đó trước đây.”

“Anh nói thế cũng như là không nói gì!” Triệu Thiết Dân nghiến răng trợn mắt nhìn Nghiêm Lương, giơ nắm đấm lên: “Theo cách nói của anh, dấu vân tay cũng là giả, tôi đang điều bao nhiêu người đi thu thập dấu vân tay và đem đối chiếu, tất cả công việc này đều hoàn toàn vô dụng, không cần làm sao?”

Nghiêm Lương mím môi nói: “Đây là bước điều tra theo lệ thường, tôi không có lý do gì phản đối.”

Triệu Thiết Dân hừ một tiếng, nói: “Lí do anh nghi ngờ Lạc Vấn rốt cuộc là gì? Chỉ vì anh ấy sống ở khu vực phía tây thành phố, hơn nữa anh ấy có khả năng xử lí hiện trường phạm tội sao? Lí do này thực sự quá khiên cưỡng, tôi không thể nào tin được, và tin rằng những người khác cũng không thể nào tin phục được.”

Nghiêm Lương cười tỏ vẻ bất lực: “Lí do của tôi càng khó khiến người khác tin phục. Rất xin lỗi, bây giờ tôi chỉ là đang giả thiết ra nghiệm của hệ phương trình, sự khó khăn của quá anh tính toán đã vượt qua dự liệu ban đầu của tôi.”

“Nếu như giả thiết của anh sai ngay từ đầu thì sao? Lạc Vấn vốn không có mối liên hệ nào với vụ án thì sao?”

Nghiêm Lương khẽ lắc đầu nhìn Triệu Thiết Dân: “Hình như từ khi tôi tham gia điều tra đến giờ, không hề lãng phí nguồn nhân lực cảnh sát của anh nhỉ? Điều tra Lạc Vấn là do anh phải cấp dưới làm, tôi không hề ủng hộ. Anh phái người mất công đi theo dõi tôi, cũng không tiện tính vào phần tôi chứ? Ngoài việc này ra, tôi không hề điều khiển một binh một tốt nào của anh cả. Cũng có nghĩa là, cho dù từ đầu đến cuối, tôi sai lầm đi, vậy thì cũng không ảnh hưởng đến công việc của anh, có phải vậy không?”

“Anh ảnh hưởng đến phán đoán và tư duy phá án của tôi.”

Nghiêm Lương thản nhiên khiêu khích: “Hình như vốn dĩ anh cũng không có hướng tư duy nào với vụ án này.”

“Anh!” Triệu Thiết Dân bực tức nhìn Nghiêm Lương, hồi lâu sau, thở hắt ra như trút được gánh nặng, lại bật cười. Ông đã ngẫm nghĩ về những lời Nghiêm Lương nói, đúng là cũng có lí vài phần. Từ sau khi Nghiêm Lương tham gia vào vụ án, đúng là không đưa ra yêu cầu với ông về nhân lực cảnh sát từ đầu đến cuối đều là một mình Nghiêm Lương bận rộn điều tra. Mặc cho anh ấy muốn điều tra thế nào, dù sao có manh mối đương nhiên là việc tốt, không có kết quả, hình như cũng không thể nào trách Nghiêm Lương được.

Ông vươn vai, ngồi trở lại ghế, lên tiếng hỏi: “Tiếp theo đây, anh định làm thế nào?”

“Ngày mai tôi sẽ cầm theo giấy giới triệu của anh đi đến thành phố Ninh một chuyên, nhưng...”, Nghiêm Lương ngừng lại, nói: “Anh đã phải người đến tận nhà tìm Lạc Vấn rồi, vậy thì, hãy cứ tiếp tục điều tra anh ấy đi.”

Triệu Thiết Dân ngẩn người, trừng mắt nói: “Điều tra cái gì? Còn phải đến công ty anh ta để lục soát sao? Nếu như anh ta không liên quan gì đến vụ án, cần phải biết rằng, trước đây anh ta là nhân vật quan trọng trong Sở Công an thành phố Ninh, ở Sở Công an tỉnh cũng có nhiều người quen, nếu anh ta tố cáo tôi, nói tôi vô duyên vô cớ điều tra anh ta, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của anh ta, thì tôi biết giải thích ra sao?”

Nghiêm Lương lắc đầu: “Không cần điều tra những thứ này, đồ đã không ở trong nhà và xe của anh ấy, chắc anh ấy cũng không dám để ở công ty, công ty là nơi công cộng, nếu để đồ ở đó sẽ càng nguy hiểm hơn. Anh chỉ cần kiểm tra máy quay camera của tiểu khu Lạc Vấn ở vào buổi tối hôm Từ Thiêm Đinh bị giết hại. Tôi đến thấy ở cổng khu dân cư anh ấy ở có máy camera, bên trong cũng có khá nhiều máy quay, ở tầng ngầm chỗ bãi đỗ xe và trong cầu thang máy cũng đều có camera. Tôi tin rằng, tối đó anh ấy chắc là về rất muộn, thậm chí... không về nhà.”

“Kiểm tra camera tiểu khu nhà anh ta à?” Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát gật đầu, “Việc này không khó.”

“Được rồi, vậy chúng ta mấy hôm nữa gặp lại nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui