“Địa điểm tập kết chung chính là quân khu số 8 sau dãy núi ngay sát đó, vì đây là khu rừng chúng tôi mới phát hiện vậy nên có vấn đề nguy hiểm gì các cậu chỉ cần truyền tin qua bộ đàm được phân phát thì chúng tôi sẽ đến trợ giúp. Nhưng…. Tôi nói trước…. một khi các cậu gọi điện thông báo về tổng bộ thì các cậu sẽ trực tiếp bị loại! Tôi chỉ có thể nói như vậy, chúc các cậu thành công.” Thượng tá Lăng, anh thật không phúc hậu, ném một quả bom lớn như vậy lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng phải người bị loại đâu phải là anh! Hừ hừ….. chúng lính thầm khó chịu.
“Cái này là gì vậy? Dường như tôi chưa từng nghe qua nha?” Diệp Phi chạy đến chỗ Lăng Ngộ hỏi
“Cái này là nhiệm vụ mới do cấp trên đề xuất, tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, còn về phần khu rừng mới phát hiện kia…. Tôi thấy rất thích hợp để nâng cao thực lực của các cậu, làm cho tốt!” nói xong anh ta tự động xoay gót đi về quân khu. Diệp Phi ở đằng sau dùng ánh mắt sâu kín nhìn bóng lưng Lăng Ngộ, im lặng.
Mỗi người được phân phát các vật dụng đơn giản một con dao nhỏ nhưng sắc bén, một túi ngủ, hai thanh chocolate, một sợi dây thừng dài 30m, một tấm bản đồ khu vực, có thể nói số đồ dùng này thật quá mức thiếu thốn, dùng trong một tuần mà chỉ có như vậy… không biết nên nói quân đội muốn rèn luyện bọn họ hay là keo kiệt đây!? Tiếu Vi thầm cảm thán.
Không biết là do trùng hợp hay có sự sắp xếp, Tiếu Vi và Diệp Phi được phân vào hai tổ khác nhau, Tiếu Vi, Tô Đạt người cùng đội với cô trong ngày huấn luyện đầu tiên, còn có Lam An, người bị cô đánh bại (nếu ai không nhớ mời xem lại chương 36^^), còn hai người khác đều là quen biết sơ sơ qua, coi như có chút thực lực, Tiếu Vi cũng coi như không để tâm lắm. Nhưng cô không để tâm không có nghĩa là họ cũng vậy! Hai người này đã sớm xem Tiếu Vi không vừa mắt, họ tự cho rằng mình là một người lính xuất sắc vậy mà lại bị một con nhóc vượt mặt! Họ làm sao có thể cam tâm, đợt này họ thề sẽ để cho cô ta đẹp mặt! Hừ.
“Mọi người, trước khi đi chúng ta cùng lên kế hoạch cho chuyến đi một chút!” Tiếu Vi gọi mọi người trong tiểu đội tập hợp sau khi họ lấy đầy đủ đồ dùng.
“Bây giờ mọi người có ý kiến gì thì mau nói ra đi để chúng ta cùng xem xét.”
“Theo tôi thấy trước hết chúng ta cần bầu ra đội trưởng trước đã, dù sao thì vẫn cần có người chỉ huy cho nhiệm vụ lần này!” Tô Đạt nói ra ý kiến của mình, mọi người đồng loạt đồng ý
“Rất tốt, tôi rất tán thành, vậy ai sẽ làm đội trưởng của chúng ta? Cá nhân tôi, tôi chọn Tiếu Vi, cô ấy rất có thực lực lại có tài chỉ huy” Lam An nhiệt tình đề cử Tiếu Vi. Cô hơi ngạc nhiên nhìn Lam An, không ngờ lại được cậu ta đề cao như vậy, nhưng mà… ha hả cảm giác được đồng đội khen ngợi thực không tồi.
“Không được! Cô ta còn quá nhỏ lại còn là phụ nữ, không đủ tư cách làm chỉ huy của bọn ta!” Dương lên tiếng phủ quyết
“Đúng vậy!” Tuấn phụ họa theo, chính hai người Dương, Tuấn này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho đám người Tiếu Vi trong một tuần sắp tới.
Sắc mặt Tiếu Vi lạnh xuống, cô có thể chấp nhận lời bọn họ nói là cô còn nhỏ tuổi, bọn họ không tin tưởng là đúng, nhưng…. cô không chấp nhận bọn họ coi thường phụ nữ! Cô chính là ghét nhất người coi thường phụ nữ, hừ nếu không có phụ nữ thì họ chui ra từ đâu, mẹ các người không phải phụ nữ sao? Coi thường phụ nữ chẳng khác nào coi rẻ mẹ mình! Cô đặc biệt khinh thường người như vậy! Vốn ban đầu cô không có ý định làm đội trưởng nhưng nếu bọn họ đã nói như vậy thì cô sẽ xem xét lại!
“Các cậu thật không ra gì, thời nào rồi mà còn coi thường phụ nữ vậy hả!” chưa kịp để Tiếu Vi nói gì, Tô Đạt thật thà chất phác đã xổ ra trước. Tuy cậu ngốc nghếch nhưng không có nghĩa cậu kém hiểu biết, những người này ỷ vào mình có chút thực lực đi đâu cũng mũi hướng lên trời, quá mức tự phụ, ngay cả thần kinh thô như cậu còn nhìn ra họ ghen tỵ với Tiếu Vi huống chi là những người khác. Thực lực không bằng người mà cứ đi ghen tỵ này nọ thực không biết xấu hổ!
“Cái loại người mà không cả bằng phụ nữ thì nói ra câu đó thực làm người ta chê cười!” Lam An mỉa mai cười lạnh
Hai người kia nhất thời tức đến đỏ mặt, nhưng không thể làm gì, thực lực của họ kém hơn Lam An, tuy hai đánh một vẫn có phần thắng nhưng mà thế lực đằng sau cậu ta bọn họ không đấu nổi. Nếu hai người này biết Tiếu Vi từng đánh bại Lam An thì không biết họ sẽ có vẻ mặt gì……
“Được rồi, hai người chọn cô là được rồi, quyết định vậy đi cô sẽ là đội trưởng, tôi tự bầu của mình là đội phó, đi thôi các đội khác đều lên đường cả rồi!” Lam An nói rồi dẫn đầu đi trước.
Tiếu Vi nhếch môi cười nhạt, nhìn hai người Dương, Tuấn kia thâm thúy nói “Tôi không quan tâm các người giỏi như thế nào nhưng tôi nói cho hai người biết, đây là nhiệm vụ đội (nhiệm vụ làm theo nhóm)!” Tiếu Vi đã gián tiếp nhắc nhở bọn họ, nếu bọn họ không biết ý mà giữ chừng mực thì cô cũng không còn cách nào khác. Hai người kia trầm mặc, cũng không biết là họ ngộ ra được hay là đang coi thường………