Editor: May“Vậy thật sự vất vả cho anh Lục tiên sinh, em rất cảm động.
”Biểu tình liếc mắt đưa tình kia thật sự khoa trương, nhưng một chút tâm tình phiền muộn khi Lục Bắc Xuyên đi ra khỏi phòng sách, ở trong đôi câu vài lời của Diệp Trăn liền tiêu tán không còn một mảnh, đáy mắt tràn đầy ý cười, lòng tràn đầy tình yêu ôn nhu với cô, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của Diệp Trăn, là có thể xua tan tất cả mỏi mệt cả người.
Nhìn đôi môi không ngừng đóng mở kia của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên khó kìm lòng nổi, làm bộ hôn lên.
Diệp Trăn tay mắt lanh lẹ né tránh, che miệng, không hiểu phong tình, “Làm gì? Hiện tại lại không phải trường hợp công chúng, còn muốn ăn đậu hủ của em?”Lục Bắc Xuyên hôn vào khoảng không, thấp giọng cười nói, “Được, không ăn đậu hủ của em.
Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
”“A, chờ đã!” Diệp Trăn nhớ tới trên tay mình còn có phát hiện lớn.
Cô đặt thiết bị định vị truy tung tìm được từ đồng hồ Lục Thiếu Ngôn tặng tới trước mặt Lục Bắc Xuyên, “Đây là thiết bị định vị truy tung em tìm được từ đồng hồ của chú nhỏ anh tặng, nếu anh không tin, có thể tự mình đi mở một cái đồng hồ khác nhìn xem, liền biết em có phải nói thật hay không.
”Lục Bắc Xuyên bóp thiết bị định vị truy tung nho nhỏ kia ở đầu ngón tay, sau khi dày vò một lát liền tùy tay ném ở trên bàn sách.
“Chuyện này em không cần phải xen vào, anh sẽ xử lý.
”Lão đại đã nói sẽ xử lý, Diệp Trăn cũng lười quan tâm, huống chi, đây cũng không phải chuyện cô có thể quan tâm.
Diệp Trăn vào phòng tắm tắm rửa, nghe tiếng nước ào ào, Lục Bắc Xuyên cầm đồng hồ kiểu nam do Lục Thiếu Ngôn tặng ở trong tay quan sát, thiết bị truy tung nho nhỏ kia ở bên cạnh dây đeo.
Đồng hồ thủ công tinh tế, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.
Món quà sang quý như vậy, ai sẽ phát hiện bên trong lại có thể cất giấu một thiết bị truy tung tinh tế thủ công như thế?Đầu tiên là mang theo Lâm Trạm về nhà họ Lục nhận tổ quy tông, sau là rắp tâm bất lương tặng một món quà, lòng muông dạ thú của Lục Thiếu Ngôn gần như người qua đường đều đã biết.
Lục Bắc Xuyên là thật sự không rõ, vì sao Lục Thiếu Ngôn muốn làm như vậy.
Anh cầm lấy di động, ngắn gọn hữu lực, “Hai chuyện, thứ nhất, vụ án bắt cóc của tôi vào mười tám năm trước, tôi cần tất cả chi tiết của vụ án kia và tình trạng hiện nay của đám người bọn bắt cóc, thứ hai, điều tra rõ mấy năm nay Lục Thiếu Ngôn ở nước ngoài đã làm gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tôi đều phải biết toàn bộ.
”Nói xong, cắt đứt điện thoại.
Diệp Trăn đi ra khỏi phòng tắm, mặc một váy ngủ tơ lụa nửa che nửa lộ, tóc ướt dầm dề, thập phần tùy tính ngồi ở trước bàn trang điểm, nghiêng đầu sang một bên, dùng khăn lông khô lau tóc ướt.
Chính cô cũng không chú ý, váy ngủ tơ lụa to rộng mượt mà, chậm rãi trượt xuống từ đầu vai, cổ thiên nga thon dài trắng nõn dụ hoặc mười phần, vai ngọc nửa lộ, da thịt được tắm vòi sen bằng nước ấm hiện ra màu sắc trong trắng lộ hồng.
Lục Bắc Xuyên ngồi ở cách đó không xa nhìn chăm chú người phụ nữ cả người tỏa ra mùi hương sau khi mới vừa tắm rửa xong này, ánh mắt hơi tối.
Không có một người đàn ông nào ở dưới tình cảnh này còn có thể ngồi được, huống chi là Lục Bắc Xuyên - người đàn ông đã cấm dục rất lâu.
.