Trước đây Lục Bắc Xuyên rất ít khi liên lạc với đám họ hàng Lục gia, chủ yếu là vì Lục Bắc Xuyên chướng mắt lũ tham lam không đáy này.
Bọn họ tự cho mình là người Lục gia mà chiếm chỗ làm trong công ty để được hưởng ké lợi ích.
Lão gia có thể kệ họ vì vài món nợ ân tình cũ, nhưng Lục Bắc Xuyên thì không quan tâm đến chuyện này.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Lục Thiếu Ngôn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ thì cũng không phải loại người đơn giản, đám người này muốn ép Lục Thiếu Ngôn từ bỏ di sản của mình là chuyện không thể nào.
Quả nhiên, Lục Thiếu Ngôn tùy tiện châm chọc đã thành công giẫm phải nỗi đau của những người này, khiến họ tức giận đến mức giậm chân trợn mắt nhìn Lục Bắc Xuyên, muốn để hắn đứng ra làm chủ cho bọn họ.
“Bắc Xuyên, cháu xem đi, lão gia vừa đi mà nó đã phách lối như vậy, chẳng lẽ về sau còn muốn ngồi lên đầu chúng ta luôn hay sao?”
“Trước linh đường của lão gia thì không thấy mày cúi đầu thắp nén hương cho anh ấy đâu, tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ toàn là do Bắc Xuyên xử lý, còn mày thì sao? Ngay cả bóng người cũng không thấy.
Như nào? Bây giờ mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả rồi thì muốn há miệng ngồi chờ sung rụng à? Lục Thiếu Ngôn, mày thật sự cho rằng chúng ta sẽ dỗ dành sủng ái mày như lão gia chắc?”
“Lão gia ở trên trời có mắt, nếu như biết sau khi anh ấy chết mày không hiếu thuận như vậy, chắc chắn sẽ hối hận vì đã giao nhiều gia sản như thế cho đứa con bất hiếu này!”
Lục Thiếu Ngôn cũng không tức giận, lạnh lùng nhìn đám người, thậm chí còn tận tình khuyên nhủ: “Tôi nói mấy chú này, tức giận như vậy làm gì.
Mấy chú nổi giận như vậy tôi cũng sẽ không cho các chú một phân gia sản nào đâu.
Tôi đã nói rồi, lúc lão gia chia gia sản các chú có mặt ở đó, luật sư cũng có, không cần biết các chú có phục hay không, số tài sản đó vẫn là của tôi.
Các chú muốn lấy? Nằm mơ đi!”
Lục Thiếu Ngôn liếc nhìn mọi người, ánh mắt tỏ vẻ ta đây rất rộng lượng không thèm so đo với các người, “Về phần ý đồ của các chú… Vẫn là nên kiềm chế lại đi ạ.
Tất cả mọi người đều là người họ Lục, người thân với nhau, các chú cứ bày ra bộ mặt tham lam xấu xí đó cho ai nhìn vậy.”
Tiếng nói xa dần, thẳng đến khi thân ảnh của Lục Thiếu Ngôn biến mất ở cửa nhà cũ, những người đó mới thu hồi ánh mắt phẫn hận, cho là tôn nghiêm của đám trưởng bối bọn họ bị xúc phạm, muốn Lục Bắc Xuyên đòi lại công bằng cho bọn họ.
Trong quá trình tranh chấp này, Lục Bắc Xuyên chỉ yên lặng ăn hết bữa sáng, nhận lấy khăn người hầu đưa tới lau miệng xong mới nói, “Di ngôn của ông nội có hiệu lực pháp luật, mà cháu cũng muốn tôn trọng sự sắp xếp của ông, các ông dù muốn thì cháu cũng thật sự không còn cách nào.
Rất xin lỗi, tang lễ của ông đã kết thúc, cảm ơn các ông đã đến dự, sau khi dùng điểm tâm xong cháu sẽ gọi xe đến đón các ông về nhà.
Nếu như không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép tạm biệt trước.”
Lục Bắc Xuyên dùng kính ngữ là bởi vì nể mặt mấy người này vẫn là họ hàng thân thích của Lục gia, hắn không muốn ông vừa mất bảy ngày mà cả nhà đã làm rùm làm beng lên khiến ông không được an nghỉ.
Nhưng mục đích của mấy người này vô cùng không đơn thuần, dã tâm rất sâu, nghe câu này liền nổi trận lôi đình, cho rằng Lục Bắc Xuyên cấu kết với Lục Thiếu Ngôn làm việc xấu.
“Bắc Xuyên, cháu có ý gì? Mọi người cũng chỉ muốn tốt cho cháu, cháu lại đối xử với mọi người như vậy sao?” Ông Tư chống quải trượng, uy nghiêm nhìn Lục Bắc Xuyên, “Cháu đã nghĩ kĩ chưa, Lục Thiếu Ngôn là đứa con trai khi còn sống lão gia sủng ái nhất, nhưng lại chỉ được chia một chút bất động sản, bây giờ cháu bảo vệ nó như thế, về sau sẽ phải hối hận đó! Đừng trách ông không nhắc nhở cháu, cháu phải để ý kỹ Lục thị đấy, đừng để bị con sói mắt trắng Lục Thiếu Ngôn đó đoạt lấy.”
Lục Bắc Xuyên dường như hoàn toàn không để ý, “Ông Tư, chuyện này cũng không cần ông phải quan tâm.
Ông yên tâm, ông nội đã giao Lục thị cho cháu, cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông ấy.”
Lão gia đi rồi, cả Lục gia chỉ còn có ông Tư là có bối phận cao nhất, Lục Bắc Xuyên là đời cháu, trong mắt ông Tư nào đến phiên hắn nói chuyện? Bị cãi lại, sắc mặt ông Tư rất khó coi.
“Hỗn láo!”
Có người giúp việc bước nhanh đến, giọng nói gấp rút, “Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo tôi đi tìm ngài, nói là tiểu thiếu gia bị bệnh, ngài mau đến xem đi.”
Lục Bắc Xuyên nhíu lông mày, “Tôi sẽ đến ngay.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên không nói lời nào, bỏ lại đám người cậy già lên mặt mang thần sắc khác nhau kia, nhanh chân bước ra khỏi vườn.
Lục Bắc Xuyên đẩy cửa phòng ra, tiếng cười nói huyên náo của Chúc Chúc trong phòng truyền đến, thần kinh căng cứng của Lục Bắc Xuyên liền được buông lỏng.
“Vừa nãy anh nghe người nói Chúc Chúc bị bệnh, sao rồi?”
Diệp Trăn đang thay quần áo cho Chúc Chúc nằm ỳ trên giường, nói khô họng nhưng bé vẫn lười biếng rúc ở trong chăn.
Cô ném quần áo cho Lục Bắc Xuyên, “Em không dạy được con của anh, cái chứng làm biếng này cũng không biết là học từ ai nữa.
Anh là cha nó, anh làm đi.”
Lục Bắc Xuyên dở khóc dở cười cầm quần áo Chúc Chúc, đi lên giường nhìn ổ chăn phồng lên một cục, được che kín không kẽ hở.
“Lục Tri Phi.” Lục Bắc Xuyên chỉ hô một tiếng, ổ chăn đã giật giật một cái, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Chúc Chúc ngửa đầu nhìn xem cha bé, ủy khuất gọi, “Cha.”
Trước mặt Lục Bắc Xuyên, Chúc Chúc từ trước đến nay đều không dám lỗ mãng.
Lục Bắc Xuyên xốc ổ chăn lên, kéo Chúc Chúc ra khỏi ổ chăn, hỏi bé, “Tại sao không nghe lời mẹ?”
Chúc Chúc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói như điều hiển nhiên: “Con buồn ngủ ạ.”
“Ngủ là chuyện buổi tối mới làm, bây giờ đã là buổi sáng rồi, ai dạy con ngủ nướng vậy.”
Chúc Chúc rất ủy khuất nhìn Lục Bắc Xuyên, “Là… chú nói, con còn nhỏ mà, có thể ngủ thật lâu, muốn ngủ bao lâu cũng được.”
“Chú? Chú nào?”
“Là… là cái chú cho con đồ chơi ấy ạ!”
Người Chúc Chúc nói là Lục Thiếu Ngôn.
Lục Bắc Xuyên quay đầu lại hỏi Diệp Trăn, “Nói khi nào vậy?”
Diệp Trăn đỡ trán, hơi đau đầu, “Lúc vừa tới nhà cũ.”
Lục Bắc Xuyên mặc quần áo cho bé, Chúc Chúc không tình nguyện, vẫn phải phối hợp với Lục Bắc Xuyên cầm quần áo mặc vào.
“Con thích chú kia à?”
Chúc Chúc gật đầu không chút do dự, “Thích ạ.
Chú ấy nói, sau này sẽ tặng thật nhiều thật nhiều đồ chơi cho con!”
Diệp Trăn ở bên cạnh nhíu mày, “Lục Tri Phi, con đã hai tuổi, lớn rồi, không phải mới một tuổi, không phải con đã đồng ý với mẹ, lớn lên phải là một người đàn ông sao? Những món đồ chơi đó là dành cho trẻ con, con vẫn là trẻ con à?”
“Không! Con là đàn ông rồi!” Chúc Chúc gào lên, mấy cái răng nhỏ mới mọc thưa thớt lộ ra.
Diệp Trăn gật đầu, “Đàn ông nên chơi đồ chơi của đàn ông, đồ chơi chú ấy cho con đều là đồ chơi của trẻ con, chúng ta không cần.
Sau này mẹ mua cho con đồ chơi khác nhé, được không?”
“Vâng ạ!”
Diệp Trăn xoa đầu Chúc Chúc, hài lòng vì mình lại lừa được đứa con ngốc này một lần nữa.
Lục Bắc Xuyên lắc đầu bật cười.
Mặc quần áo chỉnh tề cho Chúc Chúc xong, người giúp việc đúng lúc đưa bữa sáng tới, Lục Bắc Xuyên rửa mặt đánh răng cho Chúc Chúc sau đó ôm bé đến bàn ăn.
“Sau khi ăn sáng xong anh định là sẽ đưa các ông ấy về, nhưng họ sẽ chịu về sao?” Diệp Trăn buộc khăn yếm lên cổ Chúc Chúc, hỏi.
“Em nghe thấy à?”
“Đương nhiên, nếu không sao em phải tìm cớ gọi anh ra đây,” Diệp Trăn thở dài, “Nói như thế nào thì họ cũng đều là người thân của ông, về sau… em nghĩ họ sẽ tiếp tục…”
Diệp Trăn không tiếp tục nói ra hai chữ ăn bám kia.
Đám người bọn họ đều lấy cớ cùng dòng họ mà ký sinh ở Lục gia.
Lúc trước có Lục lão gia ở đây, bọn họ không làm gì thì vẫn được Lục gia chu cấp, nhưng giờ Lục lão gia đi rồi, có lẽ ông cũng biết trước Lục Bắc Xuyên sẽ không có kiên nhẫn với đám người đó cho nên mới phân chia nốt một số tài sản cho bọn họ để xong chuyện.
Chỉ là đáng tiếc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Chuyển từ việc tiết kiệm sang tiêu xài xa hoa còn dễ, chứ từ tiêu xài xa hoa sang tiết kiệm mới là khó.
Chỉ sợ về sau họ sẽ vẫn tiếp tục dính lên người Lục Bắc Xuyên.
“Việc này em cứ yên tâm, anh sẽ tự giải quyết.”
Chúc Chúc chầm chậm ăn cháo, đột nhiên hỏi một câu, “Mẹ ơi, lát nữa con có thể đi chơi với ông nội không ạ?”
Diệp Trăn sửng sốt, cầm khăn giấy lau vết bẩn trên khoé miệng Chúc Chúc, “Ông đã đi đến một nơi rất xa, dạo này Chúc Chúc sẽ không gặp được ông nữa rồi.
Nếu Chúc Chúc ngoan ngoãn nghe lời, mẹ sẽ nói cho Chúc Chúc biết ông đã đi đâu, được không?”
“Vâng ạ!”
Cùng ngày đó Lục Bắc Xuyên liền tiễn đám họ hàng Lục gia trở về nhà, Lục Thiếu Ngôn cũng không nói một tiếng đã rời đi.
Căn nhà to như vậy đột nhiên thiếu đi hơi thở của con người, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi từ cành cây xuống sân.
Bảy ngày sau Lục Bắc Xuyên cũng thu xếp hành lý chuẩn bị về thành phố.
Sau khi lão gia qua đời nhìn bác Lư già đi nhiều, tinh thần càng ngày càng đi xuống, thường xuyên ngẩn ngơ một mình trong phòng.
Lục Bắc Xuyên muốn dẫn bác Lư đi theo để tiện chăm sóc nhưng bác Lư lại nhất quyết không muốn đi để có thể ở lại bên cạnh Lục lão gia, từ chối ý tốt của Lục Bắc Xuyên.
Lục Bắc Xuyên cũng không cố gắng khuyên nhủ, chỉ nói với người giúp việc bên này, nếu bác Lư xảy ra chuyện gì thì nhất định phải gọi cho hắn.
Trở lại thành phố, không khí tết cũng dần dần phai đi, mọi người bắt đầu bước vào công việc đầu năm.
Ngày đầu tiên Diệp Trăn quay trở lại công ty đã nhận được tin tức thời gian công chiếu bộ phim《Bên bờ sông Tần Hoài》.
Vào cuối tháng 4, trước kỳ nghỉ tháng 5 hai ngày.
Trong 3 ngày nghỉ ngắn ngủi ấy, có rất nhiều bộ phim được ra mắt, để đạt được doanh thu phòng vé cao trong khoảng thời gian này không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng vẫn cần phải cố gắng, dù sao thì cuối cùng yếu tố quyết định doanh thu phòng bán vé và danh tiếng vẫn phải dựa vào chính bộ phim ấy.
Diệp Trăn và đạo diễn Ninh Dương bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng chốt thời gian công chiếu là vào cuối tháng 4.
Nhưng mà, còn chưa đến một ngày, Diệp Trăn đã thấy ở trên mạng tin tức ngày ra mắt bộ phim điện ảnh 《Kinh thiên nhất chiến》(*) do Thẩm Vi Nhân đóng chính.
(*) Kinh thiên nhất chiến: Dịch thuần Việt là “Một trận chiến động trời”, mà tui thấy tên Hán Việt nghe ngầu hơn nên để vậy nha =))
Là cùng một ngày với bọn họ.
Diệp Trăn không biết quyết định này rốt cuộc là cố ý hay là trùng hợp, nhưng đạo diễn nổi danh, đội hình diễn viên nổi tiếng, đoàn quay phim trứ danh, và hậu kì chế tác rộng lớn của bên đó đều là những thứ mà 《Bên bờ sông Tần Hoài》không thể so sánh được.
Trong cuộc họp báo có phóng viên hỏi đạo diễn phim đó, ông có ý kiến gì khi bộ phim ra mắt trùng thời gian với《Bên bờ sông Tần Hoài》không, đạo diễn tỏ vẻ rất vui mừng cho sự xuất hiện của các đạo diễn trẻ thế hệ mới, hy vọng trong tương lai đạo diễn trẻ này có thể không cao ngạo, không nóng nảy, và tiếp tục cố gắng.
Kiểu động viên này chẳng qua chỉ là lời nói trước ống kính mà thôi.
Trên mạng có không ít người cũng không mấy xem trọng《Bên bờ sông Tần Hoài》, nhiều fan của dàn diễn viên《Kinh thiên nhất chiến》tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, cho rằng đụng phải《Kinh thiên nhất chiến》đúng là xui xẻo, bọn họ sẽ chống mắt chờ xem doanh thu thảm hại trong ngày ra mắt của《Bên bờ sông Tần Hoài》..