Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Editor: Myy

____

"Mẹ nói tiếp đi," Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn nằm trên giường bệnh một chút, thấp giọng nói: "Con sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt."

Mẹ Lục sững sờ, ngay sau đó liền nở một nụ cười.

Đến cùng vẫn là đứa con trai mà Thẩm Như bà tự mình dạy dỗ nên người, không ích kỷ giống như Lục Thiếu Nhân.

Ánh mắt trời màu vàng ấm áp xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào phòng, Lục Bắc Xuyên đưa lưng về phía bệ cửa sổ, chuyên chú nhìn đứa bé nghe, mẹ Lục dạy bảo, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc càng phát ra loại cảm giác cấm dục mê người.

Nhìn một màn ấm áp này, khóe miệng Diệp Trăn liền phác hoạ ra một nụ cười thỏa mãn.

Một nhà bọn họ hạnh phúc ấm áp như vậy, làm sao mà cả nhà có thể biến thành nhân vật phản diện được?

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, có y tá đẩy cửa vào thấp giọng hỏi: "Lục tiên sinh, có mấy người vừa tới, nói bọn họ là cha mẹ của bà Lục, muốn đến thăm cô ấy."

Lúc này Diệp Trăn mới chú ý tới, từ lúc cô nằm viện đến bây giờ, cũng chưa thấy bóng dáng của cha mẹ Diệp đâu.


Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Để bọn họ vào đi."

Đối với Lục gia mà nói, bao cả một tầng của bệnh viện này chỉ vẻn vẹn để cho Diệp Trăn nghỉ ngơi thật tốt là một chuyện nhỏ. Lục Bắc Xuyên đã phân phó, những ai không có phận sự thì không nên tùy tiện cho vào.

Cho nên khi cha mẹ Diệp gia nhận được tin tức, vội vàng chạy đến bệnh viện liền bị y tá ngăn cản lại ở bên ngoài.

Người ngoài đều cho rằng con gái Diệp gia được gả cho Lục Bắc Xuyên, cũng tương đương với việc ôm được cái bắp đùi của Lục gia, về sau Diệp thị đã có Lục thị che chở cho, tương lai cũng sáng sủa rộng mở.

Tất cả mọi người đều cười chúc mừng cho cha Diệp, người thích sĩ diện như cha Diệp bề ngoài thì cười cười đón nhận thành ý, nhưng trong lòng lại tràn đầy đắng chát.

Chỉ có mình ông ta biết, từ sau khi Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên kết hôn đến nay, Lục thị không chỉ không giúp công ty của ông một tay, mà ngay cả gặp ông ta thôi hắn cũng không chịu.

Hắn là tổng giám đốc Lục thị, không muốn gặp thì tất nhiên có bảo vệ ngăn cản lại. Cho dù cha Diệp có lấy cớ là Diệp Trăn thì cũng không thể gặp mặt được với Lục Bắc Xuyên.

Càng khó xử hơn đó là, ông ta quanh co đi tìm Diệp Trăn, muốn thông qua Diệp Trăn gặp được Lục Bắc Xuyên để nói một chút về chuyện đầu tư, nhưng Diệp Trăn lại nhiều lần lấy cớ mang thai để từ chối.

Đứa nhỏ này đã sớm không còn là đứa con gái chất phác hướng nội trước kia nữa rồi, bây giờ nó duyên dáng yêu kiều, thông minh hiểu chuyện, tự có ý nghĩ của riêng mình, cũng bắt đầu sinh ra hiềm khích với cha mẹ rồi.

Cha Diệp biết đây là hậu quả của việc lúc trước coi thường Diệp Trăn, tự làm tự chịu, không trách được ai khác.

Cho nên lúc nghe được cuộc điện thoại của Lục Bắc Xuyên, ông ta liền liên tục dặn dò mẹ Diệp, bảo bà biểu hiện tốt trước mặt Diệp Trăn một chút. Một đứa con gái ưu tú như vậy không thể lại đối xử với nó giống như lúc trước được, có cơ hội để đền bù thì nhất định phải đền bù, nếu Diệp Trăn không chấp nhận tha thứ thì ít nhất nó cũng sẽ không kết thù với ông ta.

Cha mẹ Diệp gia tự mình mang rất nhiều thuốc bổ đắt đỏ vào phòng bệnh, thấy Diệp Trăn làm bộ muốn ngồi dậy, cha Diệp liền tranh thủ buông mấy túi đồ trong tay xuống, "Con vừa mới sinh xong, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Diệp Trăn cười cười, cũng không kiên trì muốn ngồi dậy nữa.

"Ai, đứa nhỏ này, thực sự là... sinh con là một chuyện lớn như vậy tại sao lại không thông báo cho cha mẹ? Nếu không phải do Bắc Xuyên gọi điện thoại cho cha thì cha cũng không biết con đã sinh rồi đâu. Chỉ biết con đang nằm ở phòng chờ sinh, cha và mẹ đã chuẩn bị không ít thuốc bổ mang tới cho con trong lúc đợi sinh này, không nghĩ tới nhoáng một cái mà con đã sinh xong rồi. Con thấy thế nào? Sinh có thuận lợi không?"

"Vâng, vẫn ổn ạ."

"Vậy là tốt rồi, lúc trước khi mẹ con sinh hai chị em bọn con đã khiến cha sợ hãi lắm đó. Không sao là tốt rồi."

Cha Diệp ngồi bên cạnh nói cả buổi với Diệp Trăn, mẹ Diệp lại chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mà không nói một lời.


Giống như có một tầng ngăn cách vậy, từ đầu đến cuối bà vẫn không thân mật nổi với Diệp Trăn.

Cha Diệp nhìn đứa bé trong ngực Lục phu nhân, đi tới nhìn. Ông ta trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, cười tủm tỉm nói: "Đây chính là cháu ngoại của tôi sao? Đứa nhỏ này trông thật giống Bắc Xuyên. Cái mắt này, cái mũi miệng này, lớn lên chắc chắn sẽ là một tiểu soái ca."

Cũng thật là đúng lúc, cha Diệp vừa mới thốt ra lời này xong, em bé đang nhu thuận nằm bú bình sữa liền nới lỏng miệng, nghiêng đầu liếc về một bên, lớn tiếng khóc.

Mẹ Lục liền tranh thủ đặt bình sữa sang một bên, vỗ nhè nhẹ em bé dỗ dành.

"Sao vậy? Tại sao lại khóc."

"Mẹ, đưa em bé cho con bế đi ạ."

Mẹ Lục liền tranh thủ đưa em bé đang khóc nỉ non không ngừng đến trong ngực Diệp Trăn.

Diệp Trăn nhẹ nhàng dỗ dành, tiếng khóc của em bé trong ngực cô dần dần bé lại, con mắt hé mở ra một khe hở, nhìn Diệp Trăn.

Cha Diệp nhẹ nhàng thở phào, chột dạ cười nói: "Đứa nhỏ này dính mẹ nó thật."

"Đây là đứa bé Trăn Trăn cực khổ sinh ra, không dính mẹ ruột của nó thì dính ai nữa?" Ánh mắt mẹ Lục đặt ở trên người mẹ Diệp, hỏi: "Diệp phu nhân, khi đó bà mang song bào thai, chắc lúc sinh hai chị em ra cũng không dễ dàng gì đúng không?"

Mẹ Diệp miễn cưỡng cười cười, "Đúng rồi. Hơn hai mươi năm trước điều kiện của bệnh viện phụ khoa không được tốt, sinh Tình Tình ra thì không sao, nhưng lúc sinh Diệp trăn thì vị trí của bào thai lại bị lệch, xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may là không sao, chuyện đều đã qua rồi."

Tình huống cụ thể như nào mẹ Diệp không nói cụ thể kỹ càng, chỉ nói sơ lược, hiển nhiên cũng không muốn nghĩ tới hồi ức cũ nhiều.


Lúc trước suýt thì đi qua Quỷ Môn Quan, cả đời này bà ta cũng không muốn nhớ lại nữa.

Diệp Trăn ôm đứa bé, thản nhiên nói: "Đứa nhỏ này cũng là do con dùng cả sinh mệnh để đổi lấy, cả đời này con sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ nó, sẽ không để cho nó chịu một chút xíu tổn thương nào."

Trong nội tâm cô rất rõ ràng, không phải người mẹ nào trời sinh cũng sẽ yêu con của mình.

Yêu và không yêu là lựa chọn của các bà mẹ.

Nhưng khiến Diệp Trăn không thể nào tiếp thu được chính là, một người mẹ lại bởi vì suýt nữa chết trên bàn giải phẫu mà lạnh nhạt với đứa bé, lại còn quy hết mọi tội lên đầu con mình.

Như vậy thật không công bằng.

***

Editor có lời muốn nói:

Tư tưởng của Diệp gia đúng là khác biệt:Đ

Mà có ai bị lỗi đăng nhập như tôi hông? Kiểu out ra, đăng nhập lại nó ghi là "Vui lòng đặt lại mật khẩu để đăng nhập" chứ không phải "sai mật khẩu..." ấy ;-;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận