Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ


Hiện tại tiền đã tìm lại được, anh cũng không cần vội vàng đi kiếm tiền, mặc dù anh đối với những vật bên ngoài không quá để ý, nhưng không có tiền anh cũng đã chịu khổ rồi.Nếu không, số tiền đó hiện tại đã không có rồi.

Bây giờ, anh rất biết ơn bản thân vào thời điểm đó vì có dự kiến trước để lại tiền sau này có gì cần dùng.Nếu không, làm sao anh có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của vợ anh khi nhận được tiền!Để làm cho vợ vui, sau này anh cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền cho vợ anh!Hứa Khả Nhân không biết Trương Viễn đang nghĩ gì, sau khi cô nói với Trương Viễn rằng số tiền đó không có bị mất, cô liền quay trở lại nhà và tiếp tục may quần áo cho Trương Viễn.May thay, quần áo thời này cũng không cầu kỳ, dễ làm, Hứa Khả Nhân chỉ mất một tiếng đồng hồ để may cho anh một chiếc áo.Xoa xoa đôi mắt hơi nhức, Hứa Khả Nhân đứng dậy, thu dọn đồ đạc trên giường rồi đi ra ngoài.Trong sân rất yên tĩnh, có vài tiếng gà gáy yếu ớt lọt vào tai Hứa Khả Nhân, khiến cô đang đi về phía nhà bếp đột nhiên dừng lại.Là ảo giác phải không, tại sao trong sân nhà cô lại có tiếng gà gáy, Hứa Khả Nhân cảm thấy hơi buồn cười, hiện tại là ban ngày, trời còn không có tối làm sao cô có thể mơ thấy những gì mình đang nghĩ được!Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân của cô vô thức rẽ sang một hướng khác, đi về phía nơi phát ra tiếng gà gáy.Đi không bao xa, Trương Viễn đang ngồi xổm bên cạnh chuồng heo, quay lưng về phía cô, không biết đang làm cái gì.Hứa Khả Nhân tiến lên nhìn một chút, hai mắt cô sáng lên!Cô thấy bảy tám con gà con to bằng nắm tay em bé làm tổ trong một cái sọt nhỏ.Lớp lông tơ trên đó vẫn chưa rụng nên có thể biết đó là một con gà con vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng.“Em nhìn xem này, anh mới lấy về, em có thích không!"Trương Viễn vẫy tay, chỉ vào những con gà trong sọt.Hứa Khả Nhân đi đến gần Trương Viễn, ngồi xổm xuống, nhặt lên một con, nhìn nhìn rồi đặt xuống, lại nhặt con khác lên, nhìn nó rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại quá trình này cho đến khi cả tám con gà con đều bị cô nhìn hết.


Nhìn thấy chúng rất khoẻ mạnh lúc này mới cảm thấy hài lòng.“Em nhìn ra được cái gì sao?” Trương Viễn có chút buồn cười, muốn sờ thì cứ sờ, nhìn cô nghiêm túc bộ dáng, chẳng lẽ cô thật sự đang lựa chọn.Lần này Trương Viễn thật sự đã nhìn lầm, cô đang kiểm tra mấy con gà này.

Trong khi kiểm tra con bọn chúng là trống hay là mái, cô kiểm tra trạng thái tinh thần của chúng để xem có điều gì không ổn không.Hứa Khả Nhân trợn mắt, lười cùng Trương Viễn tranh luận: "Mấy con gà này anh bắt ở đâu vậy?"“Phía trước là nhà của dì Thúy Phân, năm con gà con mà con gà mái già của dì mới ấp nở ra hôm qua đã bị người khác bắt rồi, tám con còn lại anh mang về hết! Dì Thúy Phân nói em có thể chọn, còn dư lại thì mang trả lại dì."Kỳ thực Trương Viễn cũng có chút khó hiểu, bình thường anh cùng người trong thôn rất ít tiếp xúc, không ngờ dì Thúy Phân lại là một người khá tốt!“Em sẽ lấy hết, trước hết em sẽ cho chúng ăn hai ngày để xem tình hình thế nào.


Giữa chừng mà chết vài con, còn phải đi bắt lại, không phải rất phiền phức sao."Hứa Khả Nhân đã nghĩ ra một cái cớ để làm cho bốn trong số tám con gà 'biến mất'.

Khi cô nhìn kỹ hơn, có hai con gà trống bên trong.“Được, đều nghe em."“À, đúng rồi, dì ấy muốn đổi con gà này lấy trứng hay là bán?" Hứa Khả Nhân hỏi.“Dì Thuý Phân nói cái gì cũng được, em xem cái nào được thì em trả, nhưng mỗi con gà sẽ phải trả thêm một xu phí dụng." Đây là lời nguyên văn lời của dì Thuý Phân.“Ăn cơm xong liền trả cho dì ấy, anh nghỉ ngơi một lát đi, em đi nấu cơm!" Hứa Khả Nhân nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi nấu món canh gà rừng mà cô vẫn luôn nhớ mong, lúc nãy cô quá tập trung làm quần áo mà quên mất thêm than củi vào nồi đất, cô không biết bây giờ nó đã trở thành cái gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận