Bực bội đến nỗi giọng điệu cũng bất giác tăng thêm vài phần.
“Mẹ, con trai cưng của mẹ bị đánh, mẹ còn muốn con phải chờ, con bây giờ một chút cũng không thể chờ được nữa!”“Trương Võ!” Đại Lưu đột nhiên cắt lời anh ta rồi lải nhải, “Tính tình của mày vẫn nóng giận như vậy sao? Nếu như mày có một nửa cái đầu của anh trai mày, thì chắc chắn cũng sẽ không chịu nhiều thiệt thòi như thế, vậy mà còn không biết xấu hổ quay về đây oán trách, mặt mũi của nhà họ Trương đều bị mày làm mất sạch rồi, mau cút đi!”Đại Lưu đột nhiên lạnh mặt, làm cho Trương Võ hoảng sợ, anh ta biết rằng hiện tại tâm trạng của bà ta đang không tốt, vì vậy anh ta chỉ còn cách tốt nhất là lôi Tiểu Lưu theo và bỏ đi trong tuyệt vọng.
Trương Võ suốt đường đi không nói một lời, cùng với lúc vừa đến là hai trạng thái khác nhau, chỉ biết nhìn về phía trước mà không nói lời nào.
Tiểu Lưu cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi theo bên cạnh Trương Võ lặng lẽ tiến về phía trước.
Trương Võ không biết đang nghĩ đến điều gì, mà đột nhiên dừng bước.
Quay đầu nhìn về phía Tiểu Lưu đang đi theo sát anh ta, “Vợ ơi, em nói xem mẹ anh đối với Tiểu Cương tốt hay đối với Tiểu Hổ tốt?”Tiểu Cương là con trai của Trương Văn, anh trai cả của nhà họ Trương, còn Tiểu Hổ là con trai của Trương Võ.
Mặc dù Tiểu Lưu có chút không hiểu nhưng cô ta vẫn theo bản năng trả lời.
“Đương nhiên là đối xử tốt hơn với Tiểu Cương rồi! Mỗi lần có thứ gì tốt, người đầu tiên cha mẹ nghĩ đến chính là thằng bé, cũng không phải anh không biết! Hơn nữa, anh cả lại là con trai trưởng, nên Tiểu Cương đương nhiên là cháu đích tôn, vì vậy bọn họ được đối xử tốt hơn cũng phải thôi.
”“Ờ, ha ha, sự thật này đến em cũng biết, chỉ sợ chỉ có anh là không biết thôi!”Trương Võ đột nhiên cảm thấy cả người trở nên suy sụp, anh ta không thể vực dậy dù chỉ là một chút sức lực! Trước đây, anh ta cảm thấy thái độ của cha mẹ đối với anh ta và anh cả có cái gì đó không giống nhau.
Đối với gia đình anh cả càng thêm yêu thương hơn, chỉ vì muốn cho cha mẹ để ý và quan tâm đến anh ta hơn.
Nên anh ta đã luôn gây họa, nghịch ngợm chỉ để thu hút sự chú ý của cha mẹ ra khỏi anh cả.
Nhưng thật đáng tiếc sau khoảng thời gian dài cố gắng cũng chẳng thấy kết quả gì, mà bản thân anh ta lại trở thành một kẻ lưu manh trong miệng người khác.
Ha ha, thật buồn cười, cũng chỉ bởi vì mình không phải con trưởng mà anh đã trở thành một sự phụ trợ để biến anh cả của anh ta giỏi giang như thế nào trong suốt những năm qua.
Còn có Trương Viễn, nếu không phải bọn họ luôn ở trước mặt anh ta nói Trương Viễn cái cái này không tốt hay cái kia cũng không tốt, anh ta làm sao sẽ luôn đi tìm Trương Viễn gây sự.
Hứa Khả Nhân về đến nhà và dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó cô cầm theo một con dao đốn củi, trên lưng còn có một cái giỏ rồi đi lên núi.
Cô hôm nay mục đích chính là tìm cây trúc về để làm hàng rào, ngày hôm qua lúc xuống núi cô hình như thấy một mảnh rừng trúc, vừa hay đúng lúc cần nên vào xem thử.
Hứa Khả Nhân một mình chậm rãi leo lên núi, hai mắt còn không quên nhìn xung quan sát, sự cố gắng của cô đã được đền đáp và cuối cùng cô nhìn thấy thứ cô cần bên một chỗ sườn dốc.
Hứa Khả Nhân phát hết cỏ dại xung quanh và làm ra một con đường nhỏ đi tới trước rừng trúc.
Hai mắt cô bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất từng cái sừng nhọn nhô ra hình như đó là măng.
Cô nhanh chóng chạy đến một cái sừng nhọn, Hứa Khả Nhân đặt giỏ ở sau lưng xuống và đào chúng lên, lúc này cô cũng không còn quan tâm đến rừng trúc nữa, trước tiên đào hết măng lên rồi có gì nói sau.
Từng cái nhô lên đều bị cô đào ra, Hứa Khả Nhân càng hào hứng, vốn dĩ cô chỉ muốn tìm một ít cây trúc mà thôi, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy.
Mảnh rừng trúc này tuy không lớn nhưng cô lại có thể đào được vài giỏ măng.
.