Tối "Manh" Xuyên Qua

Tĩnh Huyền
Phong đem Cổ Tiếu Tiếu đưa đến giữa đám đông đoạn phố xá phồn hoa mãnh
liệt, ấn Cổ Tiếu Tiếu đi đến một bãi đất trống bên đường… Chỉ thấy Cổ
Tiếu Tiếu ngồi trên mặt đất, cách hai bước bày ra mấy thứ đồ trang sức,
Tĩnh Huyền Phong đứng lặng một bên, nhìn thấy có điểm giống bố cục bày trận
khi hắn tác chiến, đặt qua đặt lại, không khỏi quen tính chỉ huy nói, “Chưa
có lệnh, không được động, mau đứng thẳng.”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, nàng là người mù, sẽ không bị người ta dẫm
lên đi.

Tĩnh Huyền
Phong khoa tay múa chân chỉ huy trong chốc lát, phát hiện nàng càng bày càng
bừa bộn, thật sự xem không vừa mắt, liền ngồi xổm xuống xếp lại lần nữa,
Cổ Tiếu Tiếu không để vuột mất thời cơ ở một bên thúc giục, “Một hàng một
cái, xếp sau mấy kiện trang sức, hàng nhỏ trang sức nhỏ”

Tĩnh Huyền
Phong không kiên nhẫn đem nàng đuổi qua một bên, “Đừng chặn đường, khi ta dụng
binh đánh giặc ngươi còn chưa sinh ra đâu “

Tuy là một
câu làm tổn thương người khác, nhưng Cổ Tiếu Tiếu lại nhịn không được
cười to, đây là lời nói thật a, mấy trăm năm sau, khi hắn nằm ở trong nhà bảo
tàng để cho người ta đi thăm, nàng… Cũng còn chưa có sinh ra đâu! Ha ha ——

Cổ Tiếu
Tiếu nghĩ vậy lại cảm thấy có chút không có tính người, đối với người yêu
sao lại có thể giễu cợt như vậy đâu? Nàng bỗng nhiên ghé vào trên lưng Tĩnh
Huyền Phong, nhẹ giọng nói, “Chờ chúng ta chết già, có thể chôn chung hay
không…”

Tĩnh Huyền
Phong lưng cứng đờ, “Lại bậy bạ, không thấy người qua đường đầy ra sao? Đừng
kề cận ta “

Cổ Tiếu
Tiếu bĩu môi hôn lên cổ Tĩnh Huyền Phong một chút rồi mới lăn qua một bên, nếu
thần tiên hạ phàm cho nàng hứa một cái nguyện vọng, nàng nhất định không cần
nghĩ ngợi nói: biến thành mỹ nữ hai mắt sáng ngời có bộ ngực thực lớn trẻ
trung mãi mãi cùng Tĩnh Huyền Phong vui vui vẻ vẻ sống qua một vạn năm
không có tiểu tam (tiểu thư tam bồi á) chen chân phá hoại… . Một hơi nói
xong hẳn là tính một cái nguyện vọng đi? (ta tính ít nhất là 5 cái rồi)

Đợi sau
khi Tĩnh Huyền Phong chuẩn bị “Quân trận” cho tốt, nhìn qua tiểu manh nhi đang ủ
rũ cúi đầu, lại nhìn sang đống trang sức, phân tích nói, “Ngươi có phải đang
hy vọng người qua đường đem mấy cái vòng này đạp hỏng phải không?”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, nàng mất công mất sức làm ra cho người ta đạp
chơi sao? Bất quá, vừa nghe lời này liền lấy lại tinh thần, nàng đem một
vòng hoa tử đằng đưa cho Tĩnh Huyền Phong, “Giúp ta đặt ở phía trước cách
đây ba thước, cám ơn “


Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh, đợi hết thảy sắp xếp xong, Cổ Tiếu Tiếu lại đẩy Tĩnh Huyền
Phong ra góc tường đứng xem cuộc chiến, sau đó hít vào thật sâu, mở ra hai
tay lớn tiếng thét to nói, “Già trẻ nam nữ mau lại đây nhìn một cái , bộ vòng!
Bộ vòng! Năm văn tiền ba cái vòng, nơi này mỗi một cái đều đáng giá hơn năm
lượng bạc, nếu trúng ba vòng, lại miễn phí thêm một vòng, năm mươi kiện trang
sức quý báu cuối cùng, tận dụng thời cơ có một không hai, không có tiền
liền đến xem náo nhiệt, mau tới ngoạn a —— “

Tĩnh Huyền
Phong vừa nghe lời này suýt nữa ói ra máu, hắn theo bản năng xê dịch bước chân
sang bên cạnh… Nàng nói cái gì, tuy rằng thay đổi hình thức, nhưng vẫn là mãi
nghệ giữa đường a !

Cổ Tiếu
Tiếu có thể nghĩ ra biện pháp này hoàn toàn là do làm thêm ở hội chùa vài
ngày, hội chùa là hạng mục truyền thống ở Bắc Kinh trong tết âm lịch không
thể thiếu không khí vui mừng, bằng hữu năm châu bốn biển đều hội tụ lại ở
hội chùa phô bày quyền cước, có cầu vượt làm xiếc, phim đèn chiếu, các nơi ăn
vặt đặc sắc, múa sư tử, tóm lại là hai chữ, náo nhiệt! …

Lúc ấy tiểu
thúc của bạn học Cổ Tiếu Tiếu thuê một vị trí, tiểu thúc từ nhỏ đã mua một
đống đồ chơi thú bông không đáng giá tiền từ cửa hàng, liền vòng một cái
rào chắn, đem đồ chơi bày ra cho mấy người dạo hội chùa vui ngoạn, mười đồng
tiền năm vòng, nói, chính là dựa vào bộ vòng đùa giỡn mà lừa tiền ! Vì sao nói
là lừa tiền đâu? …

Bởi vì vòng
chỉ làm bằng tay, nếu không đồng chí tiểu thúc sao có thể chịu thiệt nga?
Tuy nói hai, ba vạn cũng không đến đi, nhưng chỉ mới có bảy ngày hội chùa
mà đã có thể mừng tuổi Cổ Tiếu Tiếu một ngàn a, thế này mới thấy tết
âm lịch cũng không quá lạnh.

Này vì sao
lại không khiến cho người ta phát hiện? Thứ nhất; vòng nhất định phải nhẹ! Tốt
nhất là cành trúc, nhẹ bay bay, co dãn tốt lại dễ dàng bị cơn gió lạnh
nho nhỏ trực tiếp thổi lệch khỏi quỹ đạo.

Thứ hai, bắt
lấy tâm lý mọi người ham món lợi nhỏ, thường chọn những món đồ chơi ở vị
trí xa nhất, món đồ chơi nhỏ sao có thể bằng, lại nói, ai không muốn có
giải thưởng lớn a? Nhưng ngài muốn bỏ ra mười đồng tiền để đổi lấy món đồ
chơi trị giá ba mươi khối, kia so với nằm mơ cưới vợ còn khó hơn.

Thứ ba,
ngài đừng tưởng rằng ném một chút cho xong việc, này dù không trúng cũng
đừng tính toán gì hết, tiếp tục nỗ lực lên. Nếu ngài một cái không trúng,
liền mua thêm bộ nữa: trăm ngàn đừng tức giận đừng nản chí, bởi vì ngài đã
bỏ tiền mua ra kinh nghiệm ném rồi, chỉ cần kiên định, lần mua kế tiếp
này, giải thưởng lớn khẳng định là của ngài !

Cuối cùng,
sau khi ngài tiêu n lần mười khối xong, rốt cục lấy đi một cái móc chìa khóa

giá trị năm văn tiền, còn phải kiên trì nói: vận khí thật tốt a, cố một
chút không phải được đồ tốt hơn rồi sao? Năm nay không được còn có sang
năm, hội chùa lần sau, tuyệt đối ôm con thỏ bông lớn kia về nhà! Rống rống ——

—— Dân
chúng đường nhỏ nơi đây nghe được thanh âm thét to vang dội mê người của Cổ
Tiếu Tiếu, đều nghỉ chân nhìn vào, nhất thời châu báu ngọc khí rực rỡ muôn
màu ở dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào lung linh tỏa sáng, mặc dù dân chúng
Nam điệp quốc chưa từng thấy quá loại phương thức trò chơi”Bỏ chút tiền
được thưởng lớn”này cũng không biết sẽ kiếm như thế nào, nhưng nhóm dân
chúng vẫn là người người trong lòng gảy bàn tính…

Thấy thế
nào cũng phải giá trị một, hai lượng bạc, hơn nữa khoảng cách gần như vậy hẳn
là dễ như trở bàn tay đi? … Lại thấy nữ tử vừa thét to, a! Nguyên lai là một
vị manh cô nương, hẳn là lừa tốt lắm đi? … Mà nói năm văn tiền đối với dân
chúng bình thường cũng không tính nhiều, có một vài người đã nóng lòng muốn thử
ngó về phía trước dùng sức xem náo nhiệt ——

“Cô nương,
này chơi như thế nào a?”

Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe mua bán tới cửa, tươi cười như hoa giơ cao lên mấy vòng hoa
tử đằng trong tay ý bảo, mọi người kiên nhẫn, lớn tiếng đề cao đề-xi-ben
giải thích, “Ngài đứng ở phía trước tùy tiện ném vòng là được, muốn lấy
cái nào liền ném vào cái đó, cái khác không tính, lại nói, nếu không
phải tiểu nữ tử trên đường đi tới nơi đây vô ý đã đánh mất bạc, tuyệt không
nghĩ đến chuyện bán trang sức của hồi môn, ô ô…” Nàng còn nhéo đùi cố nặn
ra hai khỏa nước mắt to đùng ai oán.

Lời này vừa
nói ra, dân chúng không khỏi than thở dâng lên ánh mắt đồng tình, mà dân tâm
lại càng dao động lợi hại hơn, thứ nhất, giúp người chính mình cũng vui
vẻ; thứ hai, Cổ Tiếu Tiếu trịnh trọng thanh minh là đồ cưới, kia tất nhiên
đều có giá trị, tiêu có năm văn tiền nho nhỏ, nếu ba vòng đều trúng
chẳng phải lợi to sao. Đẹp cả đôi đường cớ sao lại không làm đâu?

“…” Tĩnh
Huyền Phong càng dịch càng xa, đứng ở đằng sau một cái cây lấy quạt che khuất
mặt, thê tử của hắn thật sự là “nhân tài”!

“Một khi đã
như vậy, lão phu trước giúp cô nương một phen” một vị lão giả trên dưới bảy
mươi chống gậy đi lên phía trước, đem năm văn tiền đặt ở trong lòng bàn tay
Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu từ trong hai mươi cái vòng lấy ra ba cái đã
đánh dấu đưa cho cụ ông… Bốn phía dân chúng xúm lại xem càng nhiều, cụ ông
bình tĩnh híp mắt chăm chú, tùy tay ném đi, chỉ thấy vòng hoa tử đằng nho nhỏ
rơi xuống một chuỗi vòng cổ phỉ thúy, nhất thời thắng được khiến nhóm dân
chúng một trận thổn thức, lão giả cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Cô nương, ngươi ánh
mắt không tốt, lão phu sẽ không lừa bịp ngươi, vừa ném một cái, lão phu

liền trúng cái vật phẩm giá trị xa xỉ kia, hai vòng còn lại sẽ không ném
nữa, ha ha “

Cổ Tiếu
Tiếu ra vẻ kinh ngạc che miệng lại, “Ngài thật lợi hại nha! Nghe ngài nói chuyện
khẩu khí ít nhất cũng phải có sáu, bảy mươi đi? Ta vừa nghe liền biết ngài
tuyệt đối nghiêm túc, chính mình lấy đi, ta tin ngài “

Đợi lão giả
vui mừng hớn hở, cầm lấy vòng cổ giá trị thong thả rời đi xong, dân chúng bốn
phía cũng có chút rục rịch, ngay cả lão già mắt mờ cũng có thể trúng, kia
bọn họ người tuổi trẻ này chẳng phải? …

Cổ Tiếu
Tiếu sắc mặt không chút biến sắc, hướng về phía lão giả rời đi vẫy vẫy
tay, lão làm theo kế hoạch của ta! … Ngươi giỏi quá! (ai ko hiểu ta nói
1 chút, Tiếu nhi cố ý đưa lão mấy cái vòng đánh dấu, chắc nặng hơn
để dễ trúng, coi như câu khách, mà cũng như nói mình ko lừa ý)

Trong nháy
mắt, giữa ngã tư đường náo nhiệt tùy ý truyền ra tiếng vang đồng tiền chạm
vào nhau, đem góc đường nguyên bản chỉ rộng bằng phiến đá nhét người chật
như nêm cối, Cổ Tiếu Tiếu nghe động tĩnh mãnh liệt mênh mông này sớm đã vui
đến nở hoa, nàng ôm lấy bao bố, tùy tiện tìm một phương hướng lớn tiếng
nói suông, “Đại ca! Ngươi đừng ham chơi, lại đây giúp ta thu bạc…” Cổ Tiếu
Tiếu biết sẽ không có ai lên tiếng thưa lại nàng, tùy theo tự nhiên cười,
ra đòn trước đánh chặn nói, “Đại ca của ta chạy một ngày, có lẽ đang ở bên
gốc cây ngủ gật đâu, các vị hương thân phụ lão sẽ không gạt ta một người mù
đi?”

“Cô nương
yên tâm, làm gì có đạo lý nam nhi cao bảy thước khi dễ thiếu nữ tử, nếu ai
quấy rối cô nương, ta liền giúp ngươi giải quyết hắn!” Một vị nam tử cao lớn
thô kệch thấy Cổ Tiếu Tiếu nhỏ gầy đáng thương, tức khắc đứng lặng bên cạnh
nàng, ra vẻ sứ giả sức mạnh bảo hộ thiếu nữ.

Cổ Tiếu
Tiếu gật đầu cảm tạ, thế gian vẫn là nhiều người tốt a, tuy rằng nàng là tới
lừa tiền .

Giờ phút
này dân chúng bắt đầu náo loạn: “Trước thu tiền đồng của ta, ta đến thử ta đến
thử…”

“Ai? Đừng
vội a, như thế nào cũng phải có thứ tự đến trước và sau đi, đứng sau chờ “

“Chúng ta
chờ hồi lâu, ngươi như thế nào lại không kiên nhẫn?”

Chỉ chốc
lát sau…”Nhìn đơn giản, thật đúng là không tốt ném, ta lại lấy thêm ba vòng!”

Cổ Tiếu
Tiếu vội vàng ba phải nói tốt, được một tấc lại muốn tiến một thước đem chuỗi
vòng sống giao cho “sứ giả chính nghĩa”, chính mình ngồi ở một bên gắt gao
trông coi bao bố đựng tiền đồng như núi nhỏ, tươi cười thực sáng lạn, thái độ
hòa ái dễ gần như vậy, đếm tiền lại lưu loát như vậy ——

Tĩnh Huyền
Phong trong chốc lát thấy người đến càng lúc càng nhiều, hắn sợ tiểu manh
nhi bị đám đông đè thành thịt bánh, ngó đầu về phía trước xem xét thử
coi sao… Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn “Quân trận” một cái, nguyên bản tưởng

rằng sớm bị mọi người cướp sạch, lại phát hiện vẫn còn nguyên còn tại chỗ..
Mà tiểu manh nhi lại hiên ngang ôm một đống tiền đồng ở trong lòng, lại
nhìn bên “Quân trận” có một vị nam tử dáng người khôi ngô đầu đầy mồ hôi kiểm
vòng đưa vòng… Nàng nhanh như vậy liền kiếm được bạc mướn người?

Sứ giả
chính nghĩa mệt hổn hển thở dốc hối hận không kịp, người tốt không chịu nổi
a, hắn ở trong đám người phát hiện một vị nam tử mang phục sức gần giống với
vị manh nữ này, liền lôi kéo cổ tay Tĩnh Huyền Phong, vui mừng lộ rõ trên
nét mặt hướng Cổ Tiếu Tiếu hò hét, “Cô, cô nương! Đại ca ngươi tỉnh! ——” thân
nhân vẫn hơn người ngoài đi, đại ca ngươi đã đến, ta có thể lui lại đi? !

“Đại ca?”
Tĩnh Huyền Phong nghi ngờ nhướn mi, hắn không quen để người xa lạ chạm vào
chính mình, rút ra cổ tay tự mình đi đến bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, từ trong
bao bố lấy một xâu tiền đồng đưa cho sứ giả chính nghĩa, chân thật đáng tin
nói, “Lại mướn ngươi thêm một canh giờ “

“…” Sứ giả
chính nghĩa khóc không ra nước mắt nhìn tiền trong tay, lại thấy Tĩnh Huyền
Phong bộ dáng tâm cao khí ngạo không dễ chọc… Ô, nương hắn còn đang chờ hắn về
nhà ăn cơm chiều đâu, ngày sau không bao giờ làm đại hiệp gặp chuyện bất bình
rút dao tương trợ nữa!

Tĩnh Huyền
Phong trầm mặc không lên tiếng ngồi xổm ở bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu
Tiếu cảnh cáo hắn không được nói chuyện nhiều, hắn nhìn đám dân chúng này
không ngừng hướng về phía trước nhưng lại không đến được trang sức, lại
nói khoảng cách gần như vậy không phải rất ngốc sao?

Hắn thấy một
cái vòng hoa tử đằng lăn đến bên chân, nhìn chuẩn một đôi vòng tai tự tin
tung… Chỉ thấy vòng hoa dừng ở bên ngoài vòng tai, hắn hơi hé miệng, cư nhiên
thất bại, hắn lại nhặt lên một cái tung, vẫn là không thể ném trúng… Hắn
chinh chiến nhiều năm, lại nói, dong duổi tung dây thừng lên bắt lấy ngựa
hoang, chính là lạc thú duy nhất của hắn, này không nên a. (giờ thì anh
cũng ngốc)

Tĩnh Huyền
Phong huých nhẹ bả vai nàng, nhẹ giọng nói, “Ngươi gian lận ở trên vòng
này?”

Cổ Tiếu
Tiếu tức giận liếc mắt nhìn hắn, đúng lý hợp tình nói, “Đừng vu oan người tốt
đi, đây đều là thật đó “

Tĩnh Huyền
Phong bán tín bán nghi giơ lên vòng hoa nghiêm túc nói, “Ta đây vì sao lại
ném không trúng đâu…”

“Người ta
lão nhân bảy mươi tuổi sao lại trúng? Cho ngươi hai chữ —— dưa chuột.” Cổ
Tiếu Tiếu từ trên ngón tay hắn đoạt lấy vòng, quên đi, tính hôm nay thu vào
đã vượt qua gấp ba so với dự tính, nàng hai tay hoàn ngực ra vẻ ta đây nâng
cằm, “Muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng, ta mời khách, tuyệt đối không cần ngân
phiếu! —— “

“…” Tĩnh
Huyền Phong mỉm cười như có như không vuốt tóc nàng, hắn thật sự đã cưới
một cái tiểu nữ tử tính tình tinh quái, thấy nàng hao hết tâm tư, không ngại
cực khổ kiếm bạc, mặc dù từ đáy lòng không thể nhận thức, nhưng hắn tam hoàng
tử cũng là nên thoải mái một chut, không khỏi trêu chọc nói, “Xem ngươi rộng
rãi như vậy, ngày sau bổn vương liền cùng ngươi lăn lộn khắp nơi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận