Tối "Manh" Xuyên Qua

Về vấn đề
có nên tiếp tục chữa mắt hay không, Tĩnh Huyền Phong cùng Điệp Cánh Phu đã thương
thảo một buổi tối. Theo huyệt vị châm cứu mà nói, tuyệt đối không thể dùng
châm, mà râu bạc của chí tôn lan điệp lại rất nhỏ cực nhọn, bị va đập, nắm chặt,
cũng không bị biến dạng, còn mí mắt lại thuộc loại bộ phận mềm mại nhất trên
thân thể, nếu như châm vào, cũng khó có thể nói trước, Điệp Cánh Phu sau khi
cân nhắc qua lại, quyết định thay Cổ Tiếu Tiếu cẩn thận thử một lần.

“Có điều, đến
tột cùng nên đâm sâu vào bao nhiêu cũng là một vấn đề.” Điệp Cánh Phu ở trong
phòng chậm rãi tính toán, không thể trách hắn quá cẩn thận, vì mặc dù hắn so với
thầy thuốc châm cứu bình thường đã nếm thử qua tư vị đâm vào tử huyệt, nhưng
khóe mắt cách não bộ quá gần, nếu đâm không tốt cũng thực khó mà ăn nói.

“Hay là trước
tiên cứ thử ở trên người bổn vương xem.” Tĩnh Huyền Phong không biết đã bao
nhiêu lần đưa ra phương án này, nhưng Điệp Cánh Phu vẫn kiên quyết cự tuyệt,
nói trắng ra là, cho dù không tổn hao gì nhưng thí nghiệm ở trên mắt cũng quá mức
mạo hiểm đi.

Tĩnh Huyền
Phong mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương, “Nếu xảy ra chuyện lỡ như, hậu quả tệ
nhất là gì?”

“Phá hư đầu
óc, nói cách khác, khả năng làm cho si ngốc.”

Tĩnh Huyền
Phong lo lắng nhăn lại mi, “Nàng liền đủ ngốc.”

Điệp Cánh
Phu bật cười, “Đúng như lời Trấn Nam vương nói, phàm là chuyện gì cũng đều sẽ
có lỡ như, nhưng biết đâu sẽ xuất hiện kỳ tích, dù sao chí tôn lan điệp hiếm thấy
trên thế gian cũng đã ở trong tay ta, đây chẳng phải là ý trời hay sao.”

“…” Tĩnh
Huyền Phong ứng thanh, chỉ mong người ngốc có phúc của người ngốc.

※ ※ ※

Cổ Tiếu Tiếu
ngồi ở bên giường rung chân chờ đợi, “Chí tôn lan điệp” xuất hiện ở Nam Điệp quốc,
quốc vương Nam Điệp quốc cư nhiên lại là sư phụ đại thần hiểu biết thuật châm cứu,
thế gian thực sự có chuyện khéo như vậy sao? Ôi uy … Không trừng chữa bệnh thực
rất khó a.

Nàng suy
nghĩ kỳ quái mở to mắt… Tĩnh Huyền Phong, rốt cục có thể nhìn thấy ngươi , khẩn
trương khẩn trương, hắc hắc.

Giờ phút
này, một cỗ lực lớn đem Cổ Tiếu Tiếu kéo vào trong lòng, mà nàng rõ ràng có thể
cảm thấy bất an truyền đến từ cánh tay Tĩnh Huyền Phong… Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng
cứng đờ, gắt gao ôm lại, lẳng lặng nghe nhịp tim đập của hắn… Vừa dồn dập lại hỗn
loạn.

Cổ Tiếu Tiếu
lấy khuôn mặt cọ cọ vào mấy sợi râu nhỏ vụn trên má hắn, “Vì ngươi, ta cũng
không thể để cho chính mình gặp chuyện không may.”


“… Ngươi
thường xuyên hỏi ta khi nào thì thích thượng ngươi… Chính là, khi thấy ngươi ở
trên đại điện cùng ta tranh chấp không ngớt, ta liền đối với ngươi tiểu manh
nhi vô lễ này sinh ra hứng thú, quyết định thú ngươi đều không phải chỉ là do
chút hờn dỗi nhất thời.” … Trước khi bắt đầu trị liệu, Tĩnh Huyền Phong quyết định
đem hết thiệt tình nói ra.

… Cổ Tiếu
Tiếu hốc mắt đau xót đỏ hoe, thật sự không dự đoán được, cảm tình của Tĩnh Huyền
Phong đối với nàng đều không phải là một sớm một chiều, bất luận hắn lúc đầu là
do tâm tình hứng thú gì đó với chính mình, nhưng cứ tính là nhất kiến chung
tình đi? Ha ha, này thật sự là tin tức tốt, thực khiến nàng muốn khóc lớn một hồi.
Nàng ra vẻ đương nhiên nói, “Nga ha ha a, ta đã sớm nói qua mị lực của chính
mình là vô tận…”

“Nếu ngươi
thực sự trở thành kẻ ngốc, bổn vương cũng sẽ chiếu cố ngươi cả đời.” Tĩnh Huyền
Phong trầm trầm khí, hắn đã chuẩn bị tốt tình huống xấu nhất rồi.

“…” Cổ Tiếu
Tiếu không rõ cho nên nháy mắt mấy cái, “Uy , ta vì sao phải làm kẻ ngốc?”

“Có lẽ là
vì ta đang buồn lo vô cớ, nhưng khi ngươi còn thanh tỉnh ta muốn nói rõ…”

Cổ Tiếu Tiếu
cảm thấy giờ phút này Tĩnh Huyền Phong đáng yêu đến cực điểm, thẳng thắn của hắn,
lời hứa của hắn, khơi lên “Cảm động” rất cao, nàng tin tưởng vững chắc chính
mình xuyên qua cả trăm năm là vì hắn mà đến, duyên phận, thật sự là tuyệt không
thể tả.

“Ta yêu
ngươi Tĩnh Huyền Phong, phi thường phi thường yêu ngươi, yêu đến chính mình đều
cảm thấy không thể hiểu nổi, mặc dù thật khờ, nhưng vẫn là yêu ngươi.”

Bọn họ thường
xuyên đấu võ mồm, khẩu thị tâm phi, nhưng thiệt tình yêu thương lẫn nhau, sớm
không thể nghi ngờ.

… Điệp Cánh
Phu ánh mắt hòa ái dừng ở trên người đôi tiểu phu thê đang kể lể tiếng lòng
này, không khỏi vui mừng cười, khi hắn vì người âu yếm trả giá hết thảy, hắn tự
nhận đó là yêu thương khắc cốt ghi tâm, nhưng giờ phút này tựa hồ mới chính thức
hiểu ra rằng ý hợp tâm đầu mới là hạnh phúc đích thực.

Mà một khắc
kích động lòng người kia, tức khắc bắt đầu…

Cổ Tiếu Tiếu
im lặng nằm ở trên giường, cùng Tĩnh Huyền Phong mười ngón đan xen, chờ đợi kỳ
tích buông xuống ——

Điệp Cánh
Phu lau sạch hai tay, sau đó mới cẩn thận rút sợi râu bạc trên đầu chí tôn lan
điệp ra. Một khắc khi hắn rút sợi râu màu bạc kia ra, không thể không tin chuyện
trời xanh phù hộ là có thật, bởi vì giấu ở trong cơ thể chí tôn lan điệp chính
là một phần râu màu lam, hơn nữa độ cứng đủ để châm qua da, nhìn kỹ sợi râu cẩn
thận: bên ngoài lộ vẻ mềm mại, che dấu bên trong cứng rắn, theo hắn quan sát, sợi
râu màu lam này mới chính là chỗ tuyệt diệu.


Điệp Cánh
Phu thấy Tĩnh Huyền Phong thần sắc ngưng trọng, nắm thật chặt bả vai hắn, cho hắn
một cái an ủi “yên tâm” không tiếng động.

Tĩnh Huyền
Phong từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế, khẩn trương đến hận
không thể đem một đôi mắt sáng của chính mình đào ra đưa cho tiểu manh nhi, chẳng
bao lâu sau kẻ nhiều chuyện anh dũng không sợ hắn kia, sẽ phải đối mặt với tình
trạng khủng hoảng.

Điệp Cánh
Phu hai ngón tay cầm lên một đầu sợi râu màu lam cứng rắn… Không tự chủ được hạ
xuống tâm tình, sau đó mới cẩn thận chặt chẽ đem đầu nhỏ nhắm vào ấn ký màu đỏ ở
chỗ khóe mắt của Cổ Tiếu Tiếu… Khi vừa châm vào dưới mí mắt được nửa phân, hắn
mồ hôi đã dừng ở trên gương mặt Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu có thể tưởng tượng
được tâm tình của sư phụ giờ phút này, nhưng lại không dám lộn xộn, rất nhanh
liền cảm thấy ngón tay Tĩnh Huyền Phong cũng đang hơi hơi run lên…

Thấy sợi
râu thuận lợi tiến vào được nửa phân, Điệp Cánh Phu tĩnh tâm quan sát, nếu
không thấy vết máu tràn ra, liền thuyết minh phương pháp này quả thật có thể
dùng được, mà lúc này, trên sợi râu màu lam lại xuất hiện hiện tượng cực kì
quái dị… Chỉ thấy “cây châm” cư nhiên tự tìm đường chậm rãi xâm nhập vào trong
khóe mắt, vô cùng kì diệu làm người ta không thể tin. Tĩnh Huyền Phong trong mắt
tràn đầy cả kinh nhìn về phía Điệp Cánh Phu, Điệp Cánh Phu vỗ vỗ bả vai hắn ra
hiệu an tâm một chút chớ sốt ruột, bọn họ nín thở chờ đợi, nhìn không chuyển mắt,
đối với chuyện thần kỳ này cũng rung động không thôi…

Sợi râu màu
lam cứng rắn sau khi tự tiến vào được một độ sâu nhất định, giống như trở thành
một ống dẫn, chỉ thấy phần màu bạc mềm mại từ từ mấp máy, sau đó liền từ từ rút
lại vào giữa “ống” rồi chui xuống. Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy khóe mắt hơi hơi nóng
lên, không khỏi nhíu mi đổ mồ hôi, sợi râu màu bạc này chất liệu không hề kém
tóc tơ, mềm mại dẻo dai, giống như đang xuyên suốt sợi cứng rắn kia… Giờ phút
này, nàng ẩn ẩn cảm thấy một tia dị vật chảy dọc ở trong khóe mắt, thong thả xẹt
qua một vòng trên ánh mắt sau, lại truyền vào một con mắt khác, tiến hành vận động
“xoay tròn đều”. Đợi sau khi “thám hiểm” ở trên hai con mắt xong, mới dần dần
tan chảy thành một thứ chất lỏng gì đó, lạnh như băng thấm vào màng mắt, thật
giống như cảm giác thoải mái khi nhỏ thuốc nhỏ mắt (Vrohto??), mà xúc cảm nóng
rực khi nãy rất nhanh bị nhẹ nhàng khoan khoái dập tắt không còn dấu vết, Cổ Tiếu
Tiếu cảm xúc mênh mông vừa lòng gật đầu… Này này này, rất thần kỳ a!

Một khắc
sau (15p)

Điệp Cánh
Phu nhìn chăm chú nơi đã hút hoàn toàn sợi râu vào, nhưng không xác định được
là đã hoàn thành giai đoạn chữa trị hay chưa… Vừa muốn cúi người nghiên cứu,
kinh ngạc thấy phần màu lam cứng rắn lại trồi lên trên hồng ấn ở khóe mắt, sau
khi “thoát” ra khỏi da thịt, thì đồng thời hồng ấn ở khóe mắt cũng biến mất
không thấy… Phần râu màu lam cứng rắn dừng ở trên sườn mũi Cổ Tiếu Tiếu, Điệp
Cánh Phu giờ phút này mới có thể kết luận thuật “tự chữa trị” làm người ta
không thể tưởng tượng ra này đã hoàn thành, hắn nhẹ nhàng cầm sợi màu lam kia
lên, vừa đặt vào trong lòng bàn tay, liền thấy nó vỡ tan thành bột phấn trong
suốt, một trận gió nhẹ thổi qua, bột phấn màu lam tức khắc bay đi, nháy mắt biến

mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng——

Tới vội
vàng đi càng vội vàng, lại giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, như thể thần vật
trong lúc vô tình rơi xuống nhân gian.



“Tiểu manh
nhi? …” Tĩnh Huyền Phong cảm thấy ngón tay nàng buông lỏng, tiếng hít thở phát
ra đều đều, tựa hồ như đã rơi vào giấc ngủ.

Tĩnh Huyền
Phong nhẹ nhàng nâng Cổ Tiếu Tiếu dậy, lấy ngực làm điểm chống đỡ, để Điệp Cánh
Phu buộc một mảnh vải trắng quanh mắt nàng, vừa quấn quanh vừa giải thích nói,
“Tiểu Tiểu mù đã lâu, một khi hồi phục thị lực nhất định sẽ không chịu nổi ánh
sáng quá mạnh, cứ để cho nàng ngủ một lát đi, đợi sau khi nàng tỉnh lại, thì sẽ
tra ra manh mối.”

Tĩnh Huyền
Phong lòng còn sợ hãi nhưng cũng ứng thanh, thả lỏng thân thể một chút, rồi ngồi
ở bên giường chờ đợi một tấc cũng không rời.

… Cổ Tiếu
Tiếu lại tiến vào cảnh trong mơ, thân thể nhè nhẹ bay bay ở giữa không trung.
Trước mắt cư nhiên tất cả đều là màu trắng, mùi vị thuốc men nồng nặc tràn đầy
mũi…

Nàng nhìn
xuống người đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh… gương mặt tái nhợt quen thuộc
kia làm nàng khổ sở muốn khóc ——

Giờ phút
này, cửa phòng bệnh lặng yên mở ra, đồng hồ treo tường chỉ vào vị trí 12 đêm,
chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ tay cầm giỏ hoa quả đi vào phòng bệnh, ngồi ở bên
giường, lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé… Cổ Tiếu Tiếu nhất thời hít vào một ngụm
khí lạnh: nam nhân này là ai a? Cư nhiên đối với người thực vật giở trò đùa giỡn
lưu manh?

Nam tử cười
đến có chút chua sót, “Tiểu Tiểu, ta thừa dịp ba mẹ ngươi không có ở đây lại trộm
đi đến xem ngươi, ha ha…” Nam tử mở mắt nhìn nàng nghĩ nghĩ, “Hôm nay kể cho
ngươi nghe về chuyện xưa “Heo đẹp ngủ quên” đi… Khụ khụ… Bắt đầu từ đâu đây? …”

“…” Cổ Tiếu
Tiếu nghe nam tử xa lạ vừa nói vừa nghe này, không khỏi khóe miệng khẽ giật,
chuyện xưa mĩ nhân ngủ quên cũng có thể cải biên như vậy a? Nam nhân này so với
nàng còn muốn bậy bạ hơn.

Nam tử một
bên gọt vỏ táo một bên lẩm bẩm, “Ngươi còn nhớ rõ khi còn đi học ta đưa cho
ngươi cây gậy phép thuật kia không? Lúc trước ta phải lấy hết dũng khí mới dám
tặng cho ngươi, ngươi cũng thật biết cách làm tổn thương người khác, cư nhiên lại
lôi ra đù nghịch làm vỡ thành tám mảnh, tạo thành thương tổn mối tình đầu không
thể xóa nhòa với ta, mau tỉnh lại đi, ngươi phải đối ta phụ trách.”

“…” Cổ Tiếu
Tiếu nhu nhu mí mắt, nguyên lai là người ngồi cùng bàn bị hại kia a, chậc chậc,
nam nhân mười tám tuổi liền thay đổi, trở nên thực soái nha.

Lời còn
chưa dứt, ngón tay “Cổ Tiếu Tiếu” nằm ở trên giường bệnh liền động động, chậm
rãi mở hai mắt, nam tử thấy thế kinh hô một tiếng nhảy người lên, hưng phấn mà ấn
loạn chuông cấp cứu, đợi sau khi một đống thầy thuốc y tá chạy vào phòng bệnh
kiểm tra cho “Cổ Tiếu Tiếu” xong, đều bị rung động bởi kỳ tích người bệnh bị
trúng đạn vào đầu cư nhiên lại thức tỉnh .

“Ta đang ở

nơi nào…” Đối mặt với cách bài trí trước đây chưa từng thấy, “Cổ Tiếu Tiếu”
trong thanh âm xẹt qua một tia kinh hoảng.

“Ngươi đang
ở bệnh viện Tử Thụy, Tiếu Tiếu, ngươi có nhận ra được ta không?” Nam tử hiển
nhiên phấn khởi quá độ.

“Cổ Tiếu Tiếu”
không cần nghĩ ngợi lắc đầu.

Thầy thuốc
lập tức giải thích nói, “Bệnh nhân vì đầu óc đã đình trệ trong một thời gian
dài nên có lẽ sẽ xuất hiện bệnh trạng mất trí nhớ tạm thời.”

Nam tử xấu
hổ gãi gãi đầu, “Nàng không nhớ rõ ta thực bình thường, chúng ta đã mười năm
không gặp, ha ha.”

“…” Đại phu
tựa hồ cảm thấy bản thân đã lãng phí cảm tình, bình tĩnh hỏi, “Vậy người nhà bệnh
nhân đâu?”

Không chờ
nam tử trả lời, “Cổ Tiếu Tiếu” khó khăn ngồi dậy, nhếch môi nở nụ cười yếu ớt,
“Không phiền chư vị quan tâm, ta vốn là ngự y.” Mà lời lẽ của nàng có vẻ cực kì
tự nhiên, tựa hồ đã biết chính mình xuyên qua.

“Ngự y?”
Nam tử thấy nhóm đại phu thần sắc khác thường, không khỏi cười sáng lạn đánh vỡ
cục diện bế tắc, hắn vươn cánh tay để ở bên giường, “Đến, bắt mạch cho ta đi, Cổ
ngự y.”

“Cổ Tiếu Tiếu”
nhẹ giọng chấp thuận, đầu ngón tay mềm nhẹ dừng ở trên cổ tay nam tử, biểu tình
còn thật sự không coi ai ra gì.

Nam tử nhìn
chăm chú thật lâu, hai má hơi hơi phiếm hồng, “Nguyên lai ngươi lại có bộ dáng
ôn nhu như vậy nha…”

“Cổ Tiếu Tiếu”
nghe hắn “nói năng lỗ mãng” tức khắc rút ngón tay về, nghiêm túc nói, “Chớ có
vô lễ.”

Nam tử ha
ha cười, không hề có thành ý xin lỗi chịu tội.

“…” Cổ Tiếu
Tiếu rốt cục như mới tỉnh từ trong mộng, che đôi môi nước mắt mạnh rơi. Nàng
cùng Cổ Tiểu Tiểu hoàn toàn trao đổi linh hồn sao? Nguyên bản hai linh hồn sống
không bằng chết, lại trong chớp mắt một lần nữa được tái sinh, mà hết thảy này
đều làm cho nàng cảm thấy là trời xanh đã ban ân rất lớn.

… Cổ Tiếu
Tiếu nhìn xuống một đôi phu phụ lớn tuổi vì vui quá mà khóc ở bên giường bệnh,
chụm đầu ôm nhau, tầm mắt mơ hồ càng lúc càng xa, thân mình hư ảo tựa hồ đã bay
vào đám mây, nàng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang… Ba ba, mẹ, nữ nhi mặc
dù thân ở cổ đại, nhưng ta vĩnh viễn là nữ nhi của các ngài, nữ nhi kiếp này
không có duyên chiếu cố hai người, thật sự thực xin lỗi. Nếu có kiếp sau, ta nhất
định sẽ lại làm nữ nhi của ba ba, mẹ, bởi vì các ngài là cha mẹ tốt nhất trên đời.
Đã cho nữ nhi một tuổi thơ hạnh phúc vui vẻ, thì cũng xin đem yêu thương chăm
sóc này tiếp tục ở trên người Cổ Tiểu Tiểu, nàng vốn là một vị đại phu y thuật
thâm sâu, mẹ nếu không muốn đi bệnh viện châm cứu giảm béo thì, hắc hắc… Cổ Tiếu
Tiếu ở nơi xa xôi, chúc phúc hai người vĩnh bảo an khang.

Vô luận là
ai đã vì nàng cùng Cổ Tiểu Tiểu tạo ra đoạn xuyên qua ly kỳ này, nàng tin tưởng
vững chắc rằng, cả hai người các nàng đều sẽ rất hạnh phúc, thực hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận