Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế


Tháng sáu, thành Vân Dương, từ sáng sớm đã có hơi nóng bốc lên.

Trương Bắc Đình mặc một chiếc áo dài trắng ngồi ở mép giường, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, che đi quá nửa gương mặt tái nhợt.

Ngoài chiếc giường có màn che mà anh đang ngồi, trong phòng còn có một số đồ đạc như tủ và bàn, tất cả đều là kiểu cũ.

Đây không phải là không gian mà anh quen thuộc.

Phần ký ức trong tâm trí không thuộc về anh nói với anh rằng anh đã xuyên không.

Xuyên thẳng đến Đại Tĩnh, một triều đại không tồn tại trong lịch sử.

Nguyên chủ là người có cùng họ cùng tên với anh, gia đình hắn cũng mở một tiệm cơm, nhưng sở thích của hai người không giống nhau, anh thích nghiên cứu chuyên sâu về các món ăn, nấu đồ ăn ngon.


Trong khi nguyên chủ mới mười bảy tuổi, đã đỗ Tú Tài, phụ mẫu của hắn đã bán quán trà và tiệm cơm để tìm một phu tử tốt nhất trong vùng cho hắn, thậm chí chuyển nhà đến sống gần học viện Bạch Hạc nổi tiếng ở tỉnh bên.

Ba năm sau, nguyên chủ vượt qua kỳ thi Hương, nhưng đáng tiếc là không đỗ, trong khi đi thi, gia đình hắn không may mắc phải dịch bệnh, cả gia đình chỉ còn lại mình hắn sống sót, không những thế gia sản cũng cạn kiệt.

Trước khi phụ mẫu nhà họ Trương qua đời, họ đã để lại di nguyện cuối cùng, mong nguyên chủ có thể nhanh chóng thành hôn.

Đại Tĩnh không có quy định định rằng con cái phải thủ hiếu bao lâu sau khi trưởng bối qua đời, nên sau khi nguyên chủ mang tro cốt cha mẹ về quê, qua bốn mươi chín ngày, hắn đã mời một bà mối trong vùng đến nhà họ Tống để bàn chuyện hôn ước.

Vào đêm tân hôn của họ, khi nguyên chủ vén khăn trùm đầu lên, người hắn nhìn thấy không phải nhị tiểu thư nhà họ Tống như đã thỏa thuận trong hôn thư, mà là một ca nhi.

Dưới cơn tức giận, nộ khí công tâm, thân thể mới ốm dậy của hắn nào có thể chịu đựng được, tắc thở mà chết.

Khi tỉnh dậy, thân thể hắn đã bị linh hồn là anh xuyên vào.


Trương Bắc Đình day day lông mày, vốn muốn ngẩng đầu hỏi trời, anh đang trên đường tham dự lễ trao giải top 10 đầu bếp xuất sắc nhất Trung Quốc, tỉnh dậy sao lại tới đây rồi?Anh đã hứa với bố mẹ rằng sẽ mang cúp về trưng bày ở quầy lễ tân nhà hàng.

Bây giờ không những không có cúp mà còn xuyên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Trương Bắc Đình nghĩ về tình hình hiện tại, cho nên không chú ý đến tiếng bước chân do dự dừng lại ở cửa.

Tống Yến Khanh hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: “Huynh! Tỉnh rồi?"Trương Bắc Đình quay đầu lại và thấy một người không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.

Nam tử này mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh đã sờn rách, ước chừng cao khoảng 1 mét 8, nhưng dáng người rất gầy, vòng eo hẹp được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng, dường như chỉ cần dùng hai bàn tay là có thể bao trọn, khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, sống mũi cao và lông mày rõ ràng làm toát lên khí chất nam tính không thể chê vào đâu được.

Trương Bắc Đình hơi ngạt thở, lần đầu tiên trong đầu anh biết được rằng trên đời còn tồn tại một người thỏa mãn tất cả những tiêu chuẩn về thẩm mỹ của anh.

Tống Yến Khanh bắt gặp ánh mắt không chớp mắt của anh, hoảng sợ cúi đầu xuống.

Cậu sợ anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận