Chương 14: Hầu hạ như tổ tông!
Bạc Nguyên Triệt là trụ cột của mọi người, ngay cả anh cũng gọi rồi, những người còn có thể tiếp tục trì hoãn nữa hay sao? Thế là trên bàn cơm lục tục vang lên những tiếng gọi "chị Duy".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng chỉ còn mỗi Tô Ngạn nhăn mặt không nói được lời nào.
Thu Danh Duy không nhìn cậu ta mà chỉ chăm chăm vào ăn thịt uống bia.
Bạc Nguyên Triệt ngồi bên cạnh lo lắng suông. Dự tính ban đầu của bữa cơm này chính là để bày tỏ lòng biết ơn chứ không phải mời người ta đến để tức giận! Thế mà cái tên Tô Ngạn đồng đội heo này ngáng đường anh, cứ phải làm cho không khí trở nên căng thẳng mới chịu.
Anh nắm tay lại đặt bên môi, ho khan mấy tiếng mãnh liệt đầy tính ám chỉ, lại thấy Tô Ngạn vẫn không chịu phản ứng thì bực bội. Bạc Nguyên Triệt mượn bàn ăn che dấu rồi đá mạnh về phía đối diện một đá.
"Ui da!" Người ngồi bên cạnh Tô Ngạn kêu to, đau đến nỗi khuôn mặt nhăn nhó: "Ai đá tôi đấy hả?"
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Tội lỗi, tội lỗi quá, đá lệch.
Tội lỗi này anh không thể nào thừa nhận được, thế là đành cúi đầu giả chết. Trong lòng Tô Ngạn đang ngồi đối diện lại hiểu rõ. Anh ta nhếch mép cười nhạt không ngớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vì phụ nữ mà bạn đâm anh em một đao! À! Đàn ông.
Tô Ngạn cảm thấy bản thân mình đã bị chọc giận rồi. Cậu ta làm vậy tất cả đều là vì ai chứ? Thôi quên đi! Cái chuyện nhọc lòng mà chả nên công cán gì cậu ta không làm!
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc đã, mọi người từ từ ăn nhé." Cậu ta nói xong bèn đứng dậy đi ra ban công một mình.
Cả bàn ăn trở nên im lặng đầy xấu hổ.
Bây giờ Bạc Nguyên Triệt đã hối hận đến xanh cả ruột. Nếu anh biết trước mọi chuyện đã như vậy thì anh đã mời Thu Danh Duy đi ăn một mình rồi. Nếu không phải vì tình cảnh trai đơn gái chiếc sẽ có thể khiến cô hiểu nhầm hoặc không khí sẽ xấu hổ thì sao anh phải nhờ mấy tên đồng đội heo này đến làm diễn viên quần chúng chứ?
"Tiểu Duy..." Anh nhìn về phía Thu Danh Duy, đang định nói gì đó làm dịu không khí thì lại thấy đối phương nhíu mày cười nhếch mép.
Anh xấu hổ sờ sờ cái mũi, nặn ra cái chữ vô tình bị mình lãng quên kia: "... Chị."
Mọi người trên bàn: "..."
Dáng vẻ ngoan ngoãn này quả thật là chưa từng thấy mà.
Thu Danh Duy gật đầu đáp một tiếng: "Sao?"
Bạc Nguyên Triệt liếc mắt nhìn về phía ban công một cái rồi cố tình nói xấu: "Gần đây Tô Ngạn bị một gái tồi lừa tình nên hơi quái gở. Chị đừng để ý nhé."
Tô Ngạn: "..."
Ngại quá, cậu ta không điếc.
"Vậy à..." Thu Danh Duy dùng tay chống cằm, nhẹ nhàng cười cười, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
Bạc Nguyên Triệt lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Quý Ninh quay đầu lại nhìn Tô Ngạn, do dự một chút rồi vẫn quyết định sẽ hỗ trợ cậu ta thử Thu Danh Duy một chút: "Chị có bạn trai chưa? Chị Duy xinh đẹp như thế chắc chắn không thiếu người theo đuổi."
"Tôi ấy hả?" Thu Danh Duy ăn ngay nói thật: "Tôi không có thời gian yêu đương."
Mọi người đang ngồi đây đều sửng sốt: "Chị chưa từng yêu đương lần nào á?"
"Có gì mà phải cảm thấy khó hiểu chứ? Tôi bề bộn nhiều việc, không thừa hơi." Thu Danh Duy tạm dừng một chút rồi bổ sung: "Vả lại tôi cũng không gặp được người mình thích."
Nhắc tới đề tài này, tất cả mọi người cảm thấy có hứng thú, đều hỏi xem gu của cô là gì.
"Gu của tôi hả...?" Thu Danh Duy nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói với vẻ không chắc chắn: "Chắc là ngoan một chút. Tôi không thích người quá ầm ĩ."
Mọi người: "..."
Chị gái à, chị chắc chắn mình đang tìm bạn trai chứ không phải đang tìm con cún hả?
Đột nhiên người bên cạnh Quý Ninh dùng cánh tay huých cậu ta một cái rồi đùa giỡn: "Ngoan ngoãn á? Ở đây bọn em có một người này! Quý Ninh nhà bọn em ngoan từ bé, chưa làm ầm ĩ bao giờ!"
Ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn tập trung hết lên người Quý Ninh.
Cậu ta thẹn thùng xua tay, lắp bắp lên tiếng: "Đừng, đừng nghe cậu ấy nói bậy."
Thu Danh Duy đánh giá cậu ta một lát rồi nói đúng trọng tâm: "Đúng là rất ngoan."
Mọi người trên bàn bắt đầu ồn ào.
Mặt Quý Ninh càng ngày càng đỏ, xấu hổ đến nỗi tay cũng chẳng biết nên đặt vào đâu.
Mặc dù biết rõ mọi người đang nói giỡn nhưng trong những tiếng cười đùa đó, mặt của Bạc Nguyên Triệt vẫn trở nên u ám. Thấy Thu Danh Duy mím môi, nhìn chằm chằm vào Quý Ninh không hề chớp mắt cứ như đang nghiêm túc tính toán xem có muốn một bạn trai như vậy không, anh lại cảm thấy phiền lòng một cách chẳng hiểu ra sao.
Bàn tay cầm lon bia của anh siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân.
Anh im lặng hớp hai ngụm, lại nghe thấy có người hỏi thẳng: "Chị Duy, vậy chị cảm thấy để Quý Ninh làm bạn trai chị thì sao?" Lúc đó, anh đập mạnh lon bia lên bàn.
Tiếng vang chói tai khiến tiếng nói cười của mọi người biến mất.
Thấy vẻ mặt Bạc Nguyên Triệt không tốt lắm, người bắt đầu sự ồn ào này hơi áy náy, bèn nhỏ giọng giải thích: "Nguyên Triệt, tôi hay nói giỡn..."
Sau đó lại huých huých Quý Ninh tìm kiếm sự giúp đỡ: "Vả lại Quý Ninh nhà chúng ta cũng không thể tranh giành chị Duy với cậu được, đúng không?"
Quý Ninh gật đầu liên tục, cứ sợ bị hiểu nhầm là mình có ý đồ gì đó.
Điều này biến Bạc Nguyên Triệt thành một người như đang ghen vậy!
Bạc Nguyên Triệt đột nhiên từ chẳng hiểu sao lại bực bội chuyển thành xấu hổ. Anh nhìn chằm chằm vào cái khe hở trên bàn, không nhìn nét mặt của Thu Danh Duy mà nói với vẻ muốn làm sáng tỏ: "Tôi không có ý đó. Tôi muốn nói là Quý Ninh thích khóc nhè, đã khóc là khóc mãi không dứt. Các cậu đừng có làm hại người ta."
Quý Ninh: ???
Cậu ta làm ầm ĩ bao giờ thế?
Tô Ngạn ở ngoài ban công đang dỏng tai lên nghe lại lần nữa cười khinh.
Đây là nói xấu bạn bè thành nghiện rồi à? À ha! Đàn ông.
Sau đó mọi người không chuyển đề tài qua mấy thứ mập mờ nữa. Sau vài lon bia, mọi người mở máy hát, không khí trên bàn dần trở nên hòa hợp.
Một loạt các nghệ sĩ bắt đầu kể cho Thu Danh Duy nghe về những điều bất đắc dĩ và nỗi khổ khi lăn lộn trong giới giải trí.
"Chỉ là bây giờ cuối cùng cũng có thể anh đi đường anh tôi đi đường tôi với con quỷ hút máu Nhạc Ngu rồi." Quý Ninh giơ lon bia lên, hai má hồng hồng nói: "Nào! Vì ngày mai tươi sáng, cạn ly!"
Thu Danh Duy cầm lấy lon bia, đang muốn cách không cạn ly với mọi người thì đúng lúc này, bàn tay đang cầm bia của người đàn ông bên người nhẹ nhàng đụng vào cô một cái.
Cô nghiêng đầu.
Bạc Nguyên Triệt lại không nhìn cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai lon bia đang được đặt sát bên nhau, bên môi là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng: "Lời khách sáo chị không thích nghe thì tôi sẽ không nói. Nào, mời chị."
Thu Danh Duy bị những thanh niên đang theo đuổi ước mơ này khơi dậy khát vọng về tương lai. Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi sự tiếc nuối và buồn bã trong đôi mắt, cúi đầu khẽ thì thầm: "Mời tôi không bằng chúc tôi một câu... Sống lâu trăm tuổi."
Cô cũng muốn tiếp tục chạy như bay trên đường băng, chẳng sợ khó khăn vô vàn. Chứ không phải là chết trong cái độ tuổi xuân xanh tươi đẹp này.
Bạc Nguyên Triệt hơi ngạc nhiên khi nghe thấy nguyện vọng mà chỉ những người trung niên và người già mới có được thốt ra từ miệng cô. Nhưng sau khi sửng sốt, anh vẫn chạm vào lon bia của cô thêm lần nữa rồi mỉm cười đáp lại: "Vậy thì chúc chị sống lâu trăm tuổi nhé."
...
Một miếng thịt nướng cuối cùng trên bàn nướng bị gắp đi, người trên bàn gần như đã bị diệt toàn quân. Cả đám nằm nhoài trên bàn lẩm bẩm nói sảng, say không nhẹ.
Thu Danh Duy quơ quơ lon bia trống không trong tay, trong mắt ngà ngà men say.
Trên bàn còn sót lại một người còn tỉnh táo vì sợ mình say rồi không thể chăm sóc tốt cho người ta được nên đêm nay đã uống rất có chừng mực. Đó là Bạc Nguyên Triệt. Thấy thời gian không còn sớm, anh bèn đứng lên nói với người ngồi bên cạnh mình: "Để tôi đưa chị về."
Thu Danh Duy đáp lại một tiếng rồi mệt mỏi ngáp một cái, rời khỏi bàn tiệc theo anh. Chỉ là vừa đứng lên, đôi chân cô đã chao đảo, ngã thẳng vào góc bàn.
Bạc Nguyên Triệt nhanh tay lẹ mắt bảo vệ cô, sau đó quàng tay lên người cô: "Nắm lấy tôi."
Thu Danh Duy lại lắc đầu, thốt một câu mà tất cả con ma men đều nói: "Tôi chưa say."
Bạc Nguyên Triệt nhìn thấy cô đi ra cửa bằng con đường hình chữ S thì khuôn mặt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ: "Ừ, chưa say."
Anh nhấc chân đuổi kịp cô, đi đến trước cửa lại thấy chân cô nhét mãi không vào giày được, bèn không nhịn được hỏi: "Có cần tôi giúp chị không?"
"Giúp cái gì? Chẳng phải tôi đã đi xong rồi sao?"
Chân trái cô giẫm trên mặt đất, chân phải thì nhét vào giày trái, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Bạc Nguyên Triệt cố gắng banh mặt ra kiềm chế biểu cảm của mình, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, không kiêng nể mà cười thành tiếng. Anh ngồi xổm xuống, giơ tay túm lấy mắt cá chân của cô, chính anh cũng chưa nhận ra giọng nói của mình đã trở nên dịu dàng: "Chị dựa vào tôi đi, đừng để ngã."
Chân của cô rất đẹp.
Bàn chân nho nhỏ bị phơi nắng thành màu mật ong. Ngón chân mượt mà, sáng bóng trông rất hấp dẫn.
Anh không nhịn được mà đặt chân cô trong lòng bàn tay thử một chút, cảm thấy đáng yêu vô ngần.
Một lát sau, cuối cùng Bạc Nguyên Triệt cũng nhận ra hành vi của mình hơi biến thái, sau lưng đổ mồ hôi lạnh vì chột dạ. Anh ngước mắt lên lén lút liếc nhìn cô một cái, thấy cô không hề phát hiện ra thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần bắt đầu mang giày vào cho cô.
Chân của Thu Danh Duy không thành thật giãy dụa: "Cậu đang làm gì vậy?"
"À, giày chị dính bụi nên tôi lau giúp chị." Anh thuận miệng dỗ, động tác nhanh nhẹn nhét chân cô vào trong giày, cài móc lên rồi lúc này mới đứng lên lần nữa: "Được rồi, đã lau sạch rồi."
Thu Danh Duy nghiêng đầu cong môi nhìn anh, nở một nụ cười không hề đề phòng.
Biểu cảm như vậy cực kỳ có tính sát thương. Trái tim của Bạc Nguyên Triệt đập thịch một tiếng. Anh cuống quýt nhìn qua chỗ khác.
Ánh đèn chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.
Chiếu sáng độ cong đang trượt lên trượt xuống của trái cổ.
Anh nhìn chằm chằm vào cái bóng trên tường lấy lại bình tĩnh, sau đó rút điện thoại di động ra vừa gọi xe vừa nói với Thu Danh Duy: "Đi thôi, chúng ta đi từ từ xuống."
Lúc chờ xe tiện thể giúp cô tỉnh rượu luôn.
Cô là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, uống say trong nhà một người đàn ông vừa quen biết chưa bao lâu là một điều vô cùng nguy hiểm. Anh sẽ không thừa cơ sàm sỡ cô nhưng người khác thì chưa chắc đã thế. Chờ cô tỉnh rượu anh phải nhắc nhở cô cẩn thận một phen mới được. Dù cô có ngại anh xen vào việc của người khác thì anh cũng phải nhắc.
Bạc Nguyên Triệt đeo khẩu trang, kính râm và mũ lên. Lúc mở cửa, Tô Ngạn chạy theo tới, hơi mất tự nhiên dặn dò một câu: "Về sớm một chút, chú ý an toàn nhé."
Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn cậu ta một cái rồi bơ đẹp, đỡ Thu Danh Duy ra ngoài xong. Lúc đóng cửa anh còn dùng thêm sức, ném cho cậu ta một tiếng: "Rầm!"
Tô Ngạn đứng trước cửa với biểu cảm méo mó: "..."
Mẹ nó! Tình anh em cứt chó gì vậy! Giả hết! Tất cả đều là giả!
...
Nửa tiếng sau, ở khách sạn Nhạc Tân.
Bạc Nguyên Triệt đứng dưới một bức tranh nổi tiếng, nhìn Thu Danh Duy bên người đang đi xiêu vẹo nhưng vẫn cố gắng không để anh giúp mình.
"Tôi chưa say, tôi không thể say được." Cô lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Bạc Nguyên Triệt buồn cười thu tay về, kiên nhẫn dỗ dành: "Được, không say."
Anh thật sự không ngờ rằng người phụ nữ lúc tỉnh táo luôn bình tĩnh, khí chất ngời ngời của mình khi say cũng có thể đáng yêu như vậy.
Thấy cô lảo đảo, anh đưa tay ra đỡ một cái, trước khi cô cảm nhận được đã nhanh chóng rụt tay về.
Anh cứ vậy mà nhắm mắt đi theo phía sau cô cả đoạn đường, cuối cùng tới trước cửa 3099.
Bạc Nguyên Triệt giúp cô lấy chìa khóa mở cửa phòng. Sau khi hoàn toàn tiến vào trong, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng.
Cô say rượu anh đã phải ứng phó quá sức vậy rồi, khó mà tưởng tượng được buổi tối ngày anh say như chết đó rốt cuộc đã gây bao phiền phức cho cô.
Sự áy náy khiến anh thấp hơn người ta một cái đầu. Thế nên sau đó giúp cô rửa mặt rửa tay uống trà, anh đều không hề oán giận gì cả.
Đương nhiên nếu cô ngoan ngoãn phối hợp thì tốt hơn.
Lúc ly trà nóng thứ ba bị hất văng, Bạc Nguyên Triệt phản ứng chậm nên không thể né tránh đúng lúc. Một đóa hoa lớn màu trà tràn lan trên chiếc áo sơ mi thuần một màu trắng của anh.
Anh thở dài, không vội lau cho bản thân mà là xoay người rót tiếp một ly nữa rồi ngồi xổm bên giường dịu dàng dỗ: "Chúng ta uống hết ly trà này được không? Chỉ cần uống một ngụm là tôi sẽ không làm phiền chị nữa."
Thu Danh Duy không thèm để ý đến anh mà xoay người qua một bên, cho anh xem một cái gáy đầy kiêu ngạo.
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Chịu rồi! Mẹ nó hầu hạ như hầu hạ tổ tông vậy á!