Chương 15: Không cho tiền, tôi cũng sẽ đi với chị
Thu Danh Duy ngủ say sưa đến tận trưa ngày hôm sau mới từ từ tỉnh dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô xoa bóp huyệt thái dương rồi chậm rãi ngồi xuống. Trên người cô vẫn là bộ quần áo của tối hôm qua, trải qua quá trình lên men của đêm trước, mùi thịt nướng, bánh rán dầu và rượu càng thêm nồng nặc.
Trên chiếc bàn ở đầu giường có để lại một tờ giấy, phía dưới có ký một chữ “Triệt”, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là người nào ghi.
“Tôi đi về trước, trà tôi cho vào trong bình giữ nhiệt, nếu nửa đêm chị tỉnh giấc thì nhớ uống vài hớp để sáng mai dạ dày không bị khó chịu, ừm, chỉ có thế thôi.”
Thu Danh Duy mỉm cười, gấp tờ giấy rồi đặt lại lên bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Xem ra trên đời này không chỉ có một Liễu Hạ Huệ thôi đâu.
Sau khi tắm sạch mùi rượu hôi hám, Thanh Danh Duy gọi dịch vụ phòng và ăn trưa ở trong phòng một mình, lúc này điện thoại chợt vang lên.
Cô tuỳ ý liếc mắt nhìn.
Là cuộc gọi thoại của Bạc Nguyên Triệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cô bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Dậy rồi à?”
“Ừ.” Cô nuốt miếng salad ở trong miệng xuống hỏi: “Sao thế?”
Đầu kia dừng một lát, sau đó hơi mất tự nhiên mà nói: “Chị ra mở cửa đi.”
Mở cửa?
Thu Danh Duy ngạc nhiên nhìn về phía huyền quan.
Ý anh nói…
Là cánh cửa này?
Như thể cảm nhận được nỗi nghi vấn của cô, chuông cửa vang lên đúng lúc, phát ra từ phía cửa và cả đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở trước cửa phòng tôi hả?”
“Ừ.” Đối phương thừa nhận, sau đó lại hỏi: “Bây giờ có tiện không? Không tiện thì tôi…”
Bạc Nguyên Triệt vừa nói được một nửa thì cửa phòng 3099 ngay trước mặt đã được mở ra từ bên trong, Thanh Danh Duy mặc áo tắm ung dung đứng ở đối diện, thần thái tự tin như đang mặc quần áo được thêu đại bàng vậy.
Ánh mắt kinh ngạc vụt hiện lên, anh kiềm chế quay đi, trầm giọng hỏi: “Chị vừa mới dậy à?”
“Ừ, tôi đang ăn cơm trưa.” Thu Danh Duy nghiêng đầu vào bên trong, ý bảo anh vô đi.
Bạc Nguyên Triệt đóng cửa lại, đặt túi giấy lên trên ngăn tủ ở lối vào: “Tôi có mua thuốc, nếu chị say rượu mà bị nhức đầu thì có thể uống.”
Đến cả cô cũng không nghĩ tới chi tiết nhỏ nhặt này.
Thu Danh Duy ngẩn người, ý cười ở đuôi lông mày càng đậm hơn, sau khi nói cảm ơn, cô quay người trở lại bàn ăn, rót cho anh một ly nước đá rồi hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi tới thăm chị một chút.” Bạc Nguyên Triệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, anh vừa nói vừa cầm ly lên uống cạn, chờ tới lúc đỡ nóng hơn, anh mới tiếp tục nói: “Hôm qua chị uống nhiều lắm, nếu chị thấy trong người không khoẻ…”
Ở thế giới này, tuy Thanh Danh Duy kết bạn với rất nhiều người, nhưng phần lớn đều toàn là bạn nhậu, ông già là người duy nhất quan tâm đến cô. Nhưng mà sau khi xuyên thành Thu Niệm, cô đơn độc chờ chết ở thế giới xa lạ này, không hy vọng xa vời và cũng chẳng nghĩ rằng sẽ còn có người quan tâm tới cô.
Cô thấy hơi cảm động.
Cơ mà ngoài mặt lại lộ ra một nụ cười thờ ơ, che giấu rất tài tình.
“Quan tâm thế sao?” Cô xoay người ghé sát vào anh, cố ý chọc ghẹo: “Tôi sẽ hiểu lầm là cậu đang… Theo đuổi tôi đấy.”
Bốn chữ cuối men theo hơi thở ấm áp của cô phả vào gò má anh.
Bạc Nguyên Triệt không kịp đề phòng, tựa như bất chợt bị cô hôn lên mặt, cánh môi anh nóng bừng, cái ly trong tay bị hất đổ, lăn lóc trên bàn giống một con ruồi không đầu rồi rơi xuống đất.
Thuỷ tinh “choang” văng tứ tung.
Thảm hại như anh của hiện tại.
Vành tai anh ửng đỏ, giọng nói và biểu cảm đều trở nên cứng nhắc: “Ha ha, ai muốn theo đuổi chị chứ!”
“Ồ? Vậy thì thật cảm tạ trời đất.” Thu Thanh Duy khoanh tay đứng thẳng người, giọng điệu không giấu vẻ ghét bỏ: “Trông cậu có vẻ rất quấn người và gây ồn ào, tôi không thích.”
Ban đầu Bạc Nguyên Triệt vẫn còn thẹn thùng, nghe xong câu này thì tức đến bật cười: “Tôi cũng không thích người tự luyến vậy đâu! Để tôi nói cho chị biết, đến đưa thuốc cho chị là ý của mọi người chứ không phải của tôi.”
Thu Danh Duy nhún vai: “Tôi có nói đó là ý của cậu đâu, cái này có phải gọi là… Chưa đánh đã khai không nhỉ?”
Bị vạch trần suy nghĩ như vậy, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy vô cùng mất mặt, cãi nhau tiếp chỉ có nước thua cuộc, nói thêm nữa cũng chỉ khiến anh tức chết, cho nên anh chộp lấy chiếc kính râm của mình và đeo chúng lên sống mũi, chuẩn bị đi về.
“Giận hả?” Thu Danh Duy buồn cười hỏi.
“Không có.”
Nghe giọng điệu bực bội như thế, không giống như những gì anh đã nói.
Thấy anh cắn chặt quai hàm, Thu Danh Duy bình tĩnh cầm dao nĩa ăn cơm tiếp: “À, vậy cậu đi đi, đóng cửa giùm tôi nhé, cảm ơn.”
Bạc Nguyên Triệt vẫn chờ cô nói mấy khen ngợi để dỗ dành mình, rốt cuộc lại thành anh suy nghĩ nhiều. Được lắm! Coi như là anh mặt nóng dán mông lạnh, mới sáng sớm đã rời giường đi mua thuốc rồi đến chờ dưới lầu khách sạn, sợ làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô nên trưa mới lên, tới tận bây giờ vẫn chưa bỏ được miếng cơm nào vào bụng.
Nghĩ đến đó, bụng anh tủi thân kêu thành tiếng.
Cực kỳ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Má nó.
“Đồ ăn của quán rượu này khá ngon, cậu có muốn nếm thử không?” Thu Danh Duy cho anh một bậc thang đi xuống.
Bạc Nguyên Triệt từ chối đầy khí phách: “Không cần, chị từ từ mà thưởng thức, tôi không quấy rầy đâu, để chị đỡ phải sợ tôi gây ồn ào.”
Anh tức tới nỗi no luôn rồi, còn ăn làm gì nữa?
Thấy anh nổi giận đùng đùng đi đến cửa, Thu Danh Duy cúi đầu cười khẽ.
Dẫu gì cũng là người trưởng thành rồi, sao còn trẻ con thế chứ? Rõ ràng là đang dỗi cô.
Cô nhấp một ngụm soda bạc hà, lúc cô buông ly xuống, người vốn đã đi xa lại quay trở về.
Một bóng lờ mờ che phủ.
Bàn tay với những khớp xương rõ rệt của người đàn ông đẩy tấm séc trị giá một trăm triệu đập vào mắt cô.
“Cái này… Xém nữa tôi quên trả lại cho chị.”
Thu Danh Duy không nhận: “Đã nói là đưa cho cậu rồi, tôi không rút lại lời mình đã nói đâu.”
Bạc Nguyên Triệt nói: “Lúc ấy tôi muốn lấy để kết thúc hợp đồng gấp, nhưng bây giờ vụ kiện đang diễn ra rất suôn sẻ, không cần đến số tiền này nữa, thế nên tôi cũng chẳng cần phải lợi dụng chị nữa.”
“Không phải cậu muốn mở phòng làm việc sao?” Câu nói của Thu Danh Duy đã chặn lời của anh: “Cậu cho rằng giai đoạn trước khi đầu tư chỉ cần một khoản nhỏ thôi sao? Đừng chỉ nghĩ tới bản thân, cậu phải nghĩ đến cả những nghệ sĩ đã chấm dứt hợp đồng cùng cậu nữa kìa.”
Bạc Nguyên Triệt lập tức nghẹn lời, anh vẫn kiên quyết trả lại: “Tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện tiền nong này. Tôi xin nhận ý tốt của chị.”
Chỉ cần anh thoát được khỏi cái hang ổ giới giải trí hút máu kia thì việc kiếm tiền chẳng có gì khó nhằn, cùng lắm là ban đầu vất vả một chút thôi. Anh không thể cầm tiền của người khác làm của riêng như vậy được, huống hồ từ lúc bắt đầu anh đã hạ quyết tâm là chỉ mượn chứ không phải lấy không.
Anh thả tấm séc ra, đè vành nón xuống rồi lại nói tạm biệt: “Lần này tôi đi thật đây, chị cứ thong thả mà ăn, có việc thì lúc nào cũng có thể tìm tới tôi.”
“Nếu không có việc thì sao?” Thu Danh Duy cố ý kiếm chuyện trong câu nói của anh: “Không có gì thì không thể đến tìm cậu hả?”
“Có thể.” Cuối cùng Bạc Nguyên Triệt cũng tìm được cơ hội báo thù, anh kéo khẩu trang xuống, khoé môi cong thành một nụ cười đắc ý: “Nhưng mà, nếu chị đeo bám tôi quá, tôi sẽ hiểu lầm là… Chị đang theo đuổi tôi.”
Cái tên này.
Thu Danh Duy buồn cười, thật đúng là ấu trĩ kinh khủng!
Bạc Nguyên Triệt nghĩ rằng mình đã thắng cuộc chơi, anh hếch cằm và ngoe nguẩy cái đuôi không tồn tại.
Một giây sau, Thu Danh Duy rời khỏi bàn ăn, lục ví lấy ra một tấm séc mới, viết “xoẹt xoẹt” một dãy số dài, sau đó đi tới trước mặt anh, nhét thẳng tấm séc vào trong túi áo sơ mi, bình tĩnh tiếp chiêu: “Cậu đã nhiệt tình tự tiến cử mình như thế, sao tôi có thể nhẫn tâm chối từ được chứ?”
Mí mắt Bạc Nguyên Triệt giật nảy lên, cảm thấy cô chuẩn bị tung một chiêu đẳng cấp.
Anh lấy tấm séc ra xem, quả nhiên đã bị dãy số dài ngoằng đằng sau doạ mất mật. Moá! Một tỷ?!
“Không muốn lợi dụng tôi? Được! Một mình tôi ở thành phố Nhạc chán lắm, cậu đi theo tôi ba tháng, ngoại trừ một tỷ này, tôi sẽ cho cậu thêm toàn bộ tài sản đứng tên tôi, cậu thấy thế nào?”
Phụ nữ lắm tiền ngày nay, nói chuyện thấy không ưng là lập tức mạnh tay khoe của, thật sự khiến người khác phải đỏ mắt nghiến răng!
Bạc Nguyên Triệt nhét trả lại tấm séc cho cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Được rồi, đừng có đùa nữa. Tôi biết chị có tiền, nhưng sau này chị bớt tiết lộ tài sản như thế một tí đi, nếu không sẽ rất dễ bị nhắm tới đó.”
“Tôi không có đùa.” Thu Danh Duy nhấn mạnh một cách nghiêm túc.
Dù sao ba tháng sau cô cũng chết, thằng nam chính cặn bã và ả nữ phụ xảo trá sẽ được hưởng đống tiền này, thà cô đem cho người cần nó.
Cuộc gặp gỡ của cô và người trước mặt đây vô cùng kịch tính, anh cũng được coi là người bạn đầu tiên mà cô kết thân ở thế giới xa lạ này, cô vui với việc giúp đỡ anh, và cũng muốn giúp anh.
Cho nên…
“Ba tháng đổi lấy một tỷ, lời biết bao nhiêu? Thỏa thuận này không phải lúc nào cũng có đâu, cậu nhất định phải chớp lấy thời cơ.”
Cô cố gắng thuyết phục để xua tan tất cả băn khoăn của anh: “Hơn nữa công ty tôi khác với công ty của Minh Toa Toa.”
Dưới ánh mắt ngờ vực của anh, cô mỉm cười: “Không phải đã nói rồi sao? Tôi cực kì rảnh rỗi, mình tôi ở thành phố Nhạc buồn chán dữ lắm, nên mới cần tìm một người tài xế đưa tôi đi khắp thành phố Nhạc.”
Nghe lý do này, Bạc Nguyên Triệt lập tức cười một cách ngớ ngẩn: “Chị không cho tôi tiền, tôi cũng sẽ đi với chị.”
Ánh mắt Thu Danh Duy xao động, trên môi nở ra một nụ cười hời hợt.
Chỉ vì câu nói này mà cô càng muốn giúp anh. Vì vậy, cô nhét nó lại vào túi áo sơ mi của anh cùng với tấm séc trị giá một tỷ bị đem trả, vỗ hai cái, rồi lấy tay che lại không cho anh trả.
“Không phải cậu cảm thấy tôi giữ khoản tiền lớn như vậy rất nguy hiểm sao? Thế thì trước hết cứ để tiền ở chỗ cậu đi, nếu sau ba tháng mà cậu vẫn không cần, muốn trả cho tôi thì cứ nói, chúng ta sẽ thương lượng.”
Bạc Nguyên Triệt cất cao giọng: “Lại thương lượng?”
Ý của cô là hoàn toàn không thể trả lại được?! Coi như cô giàu, nhưng cũng không thể phá của thế được!
Sợ anh sống chết không chịu nhận, Thu Danh Duy đành phải đổi giọng: “Ba tháng sau cậu không cần trả tiền cho tôi. Thế nên, nếu muốn trả tiền cho tôi thì ba tháng tới này cậu buộc phải tới tìm tôi, tôi không sợ cậu nuốt lời đâu.”
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Tài khoản của ai mà tính toán như thế? Không sợ anh cầm tiền chạy mất mà hộc máu chết sao?
Hơn nữa, một tỷ mà không tìm được hướng dẫn viên du lịch riêng? Đây đơn giản là viện cớ để đưa tiền cho anh mà thôi!
“Tôi xin nhận tấm lòng tốt của chị, tất cả mọi người sẽ nghĩ cách kiếm tiền để thành lập phòng làm việc, có việc cần nhờ thì tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với chị.”
Dứt câu, anh gỡ tay cô ra, nhưng cô giữ cực kỳ chặt, chẳng nơi lỏng chút nào. Anh lại không muốn mạnh tay quá, sợ làm cô đau, thành ra chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ qua chiếc kính râm với cô.
“Nghe lời, đừng gây chuyện…” Anh trầm giọng dỗ dành.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu buông tay, anh thở phào nhẹ nhõm một cái nhưng trái tim còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, lại chợt nghe cô nói: “Được rồi, cậu không muốn thì thôi, tôi đi tìm người khác, mấy hôm nay có kha khá cậu chàng đẹp trai tự thân tiến cử cho tôi, tôi cũng đã chọn được rồi. Tôi nghĩ chắc người tốt ở trên đời vẫn chiếm đa số, hẳn là bọn họ sẽ không tìm cách lừa tình lừa tiền để tiếp cận tôi đâu.”
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Sao cô có thể làm vậy được nhỉ?
Thu Danh Duy giả vờ như thật, sau khi nói xong, cô chủ động thò tay cầm lại hai tấm séc, như thể xoay người là sẽ đi tìm người đàn ông khác để chi tiền ngay.
Bạc Nguyên Triệt thầm mắng một câu thô tục, không thể nhịn được nữa mà cướp chúng lại từ tay cô, tịch thu hai tấm séc, gân xanh ở thái dương giần giật: “Được, chị thắng.”
Hơn hai mươi mấy năm cuộc đời qua, anh chưa từng bị người nào hạ gục như vậy, người này là khắc tinh của anh à?
Đã được mục đích, Thu Danh Duy cười đầy sung sướng.
Ba tháng sau cô đã rời khỏi trần thế từ lâu, số tiền này anh có muốn trả cũng chẳng được.
Cô nắm lấy tay anh và vỗ tay, lớn tiếng nói hai chữ: “Thành giao.”
…
Tiễn Bạc Nguyên Triệt ôm cả bụng buồn bực đi, Thu Danh Duy ăn cơm rồi đi ra ngoài bờ biển tản bộ.
Lúc trước đi hóng mát cô có nhìn thấy một nhà kho cũ khá đẹp, ngay dưới chân núi, vô cùng thích hợp để cải tạo thành ga-ra, cô định thuê nó, nghiện siêu xe nốt phần đời còn lại.
Trong khi lên kế hoạch, cô đi về phía trước dọc theo bóng cây.
Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá cây xanh biếc chiếu xuống con đường nho nhỏ lúc chiều tàn, một khoảng vắng lặng.
Đi được một lát, đằng trước xuất hiện tiếng bánh xe tốc độ cao ma sát với mặt đường, không khí nóng nực của ngày hè dường như dấy cả lên những tia lửa mơ hồ.
Thu Danh Duy kinh ngạc ngẩng đầu.
Tức thì trông thấy một chiếc ô tô màu bạc dừng cách cô năm mét, cửa bên chỗ ghế lái bị đẩy ra một cách thô bạo, người đàn ông lập tức bước xuống.
Khí chất của người nọ tựa gió mát trăng thanh, mặc dù chỉ là áo sơ mi trắng và quần tây đơn điện nhưng cũng được anh khoác lên mình vẻ phong nhã khó lòng bỏ qua.
Đây là người đàn ông thứ hai mà Thu Danh Duy từng gặp có phong thái không thua gì con trai cưng của tác giả, không kiềm được bèn nhìn thêm vài lần.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá mãnh liệt, khiến đối phương lập tức nhìn về phía cô.
Khụ, phi lễ chớ nhìn.
Sợ làm mất lòng đối phương, Thu Danh Duy vội vàng rời mắt đi, định tiếp tục cất bước.
Lúc này, người đàn ông cất tiếng gọi cô lại: “Niệm Niệm.”
Hai chữ run run, phơi bày toàn bộ những tình cảm được chôn giấu kỹ càng trong lòng, anh ta muốn tiến tới song lại sợ quấy rầy cô nên chỉ đành kìm nén tâm tình mà đứng tại chỗ, nhìn cô với biểu cảm lộ vẻ xúc động.
Đuôi lông mày của Thu Danh Duy nhướng lên.
Cô lại nhìn về phía người đàn ông ưu tư tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, trong lòng dần hình thành một suy đoán.
Đừng có bảo người này là…