Chương 19: Em không phải Thu Niệm
Sau khi cô kết thúc cuộc gọi với thư ký Chu thì ngay lập tức nhận được điện thoại của Cố Trì, hẹn cô ngày mai gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ thôi cũng biết là anh ấy muốn báo cáo với cô về chuyện bên phía thành phố Bái, Thu Danh Duy đến cuộc hẹn đúng giờ, cô lại lần nữa được gặp anh chàng nam phụ si tình này trong quán cà phê của du thuyền trên biển.
Người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, vừa thấy cô đi tới, ngay lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt ôn hòa, giọng nói cũng ấm áp: "Niệm Niệm."
Thu Danh Duy có phần không chống đỡ nổi tình cảm mãnh liệt của anh ấy, vì vậy cô dời ánh mắt đi, khách sáo chào hỏi: "Chuyện kia chỉ cần gọi một cuộc điện thoại rồi nói cho em biết kết quả là được rồi, cần gì phải vất vả đi một chuyến như vậy?"
Cố Trì nhìn cô chăm chú: "Chuyện của Niệm Niệm, không hề vất vả."
Thu Danh Duy đành phải nói lời cảm ơn, giả vờ hồ đồ cúi đầu uống cà phê.
Cô nhìn chiếc ly trong tay, Cố Trì nhìn cô, sau khi im lặng một lúc mới kể cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ.
"Nghê San và người giả mạo trước đây bị giam trong trại tạm giam chờ xét xử, Lục Cảnh Thâm liên tục hỏi anh về tung tích của em, nhưng anh không nói cho anh ta biết. Niệm Niệm, những kẻ đã tổn thương em, anh sẽ khiến họ phải trả giá đắt."
Thu Danh Duy gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hãy để đám người Nghê San chịu sự trừng phạt của pháp luật, hãy để tội nghiệt và day dứt của Lục Cảnh Thâm cả đời không thể xóa bỏ, kết thúc như vậy, có thể được coi như câu trả lời tốt nhất dành cho nguyên thân này.
Còn anh nam phụ si tình Cố Trì này, đã đến lúc cho anh ấy một lời giải thích rồi…
“Còn nhớ trước khi anh quay về thành phố Bái, em đã nói gì với anh không?" Thu Danh Duy khuấy đá viên trong ly, giữa âm thanh lanh lảnh, cô nhẹ nhàng mở miệng nói.
Mỗi một chữ cô nói anh ấy đều nhớ rất rõ.
"Em nói, sau khi giúp em xong xuôi em sẽ nói cho anh biết một bí mật."
"Đúng." Thu Danh Duy dừng khuấy đá, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, đôi mắt cô nhìn về phía chân trời xa xăm: "Nói chính xác thì đó là một chân tướng."
Có lẽ bởi vì giọng điệu của cô khi nói ra những lời này quá nghiêm túc, Cố Trì vô cớ cảm thấy căng thẳng, rõ ràng cổ họng vừa mới được làm ẩm bằng nước nhưng giờ lại vô cùng khô khốc.
Anh ấy nhìn cô chăm chú và hỏi: "Chân tướng gì?"
Tiếng nhạc trong quán cà phê khe khẽ vang lên, là một bản tình ca lãng mạn nhẹ nhàng, chiếc nhẫn đính hôn mà Cố Trì giấu trong túi im ắng trở nên nóng bỏng hơn.
Anh ấy đã suy nghĩ cẩn thận trước khi trở về thành phố Nhạc khi làm xong mọi chuyện, dù Thu Niệm còn sống được bao nhiêu ngày nữa, anh ấy cũng muốn tranh giành một lần, vì tình cảm thầm lặng những năm này, cũng vì sự hối hận trước đây đã đồng ý hủy bỏ hôn ước với cô.
Đáng tiếc, lời kế tiếp mà Thu Danh Duy muốn nói đã thẳng tay dập tắt mọi ý tưởng của anh ấy: "Cố Trì, thật ra em không phải là Thu Niệm."
"Gì cơ?" Cố Trì khó hiểu khi nghe thấy lời này.
"Em nói.... Em không phải là Thu Niệm." Thu Danh Duy vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía anh ấy, trong đôi mắt ngay thẳng ấy không hề nhìn thấy dù chỉ một tia đùa cợt: "Em vốn là người đến từ một thế giới khác, sau khi chết không biết vì sao lại đến nơi này, trở thành Thu Niệm. Em biết nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, ngày thứ hai sau kỉ niệm ngày cưới của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm, bên trong thể xác của cô ấy đã thay đổi thành người khác rồi."
Cố Trì không tin, cũng không muốn tin.
Anh ấy nhìn cô lớn lên từng chút một, cho dù cô hóa thành tro bụi thì đôi mắt này cũng có thể nhận ra cô!
"Niệm Niệm, em nói như vậy là để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, hay là để khiến anh không thể ở bên em trong những ngày sau này?"
Phản ứng của Cố Trì nằm trong dự liệu của cô, Thu Danh Duy khẽ lắc đầu: "Cho dù em có là Thu Niệm thật, những ngày còn lại của cô ấy cũng sẽ không cho anh ở bên cạnh, em nghĩ anh nên biết điều này rõ hơn em."
Những lời gây tổn thương nhất thường là những lời chân thực nhất, chỉ có điều không chắc anh ấy dám nghe chúng.
Cố Trì cười khổ: "Niệm Niệm, em không buông bỏ được Lục Cảnh Thâm sao?"
Chàng trai ngốc, nữ chính nhất định là của nam chính, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng buông bỏ được Lục Cảnh Thâm, thậm chí cho dù bị anh ta hành hạ hàng ngàn lần, cô ấy vẫn không thể từ bỏ tình yêu dành cho anh ta.
Thu Danh Duy thở dài, nói với anh ấy sự thật tàn nhẫn nhất: "Thu Niệm chưa từng buông bỏ được Lục Cảnh Thâm."
"Anh ta phụ lòng em nhiều như vậy, tổn thương em sâu nặng đến vậy, vì sao em còn..." Cô Trì hơi không kìm chế được cảm xúc, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy đôi mắt Thu Danh Duy, ánh mắt không ngừng run rẩy theo cơ thể.
"Chuyện này thì anh phải hỏi tác giả rồi." Thu Danh Duy lại ném ra một tin tức nóng hổi: "Cố Trì, thế giới các anh đang sống là một cuốn tiểu thuyết mà em đã từng đọc, cho dù Lục Cảnh Thâm có làm Thu Niệm tổn thương sâu sắc đến mấy, nhưng vì họ là nam nữ chính, nên dù có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn là một cặp đôi không thể tách rời."
Nhìn thấy cảm xúc bị tổn thương trong mắt anh, Thu Danh Duy vỗ vỗ bả vai anh: "Em xin lỗi vì đã nói chân tướng cho anh biết."
Thật ra khi tìm thấy Thu Danh Duy ở thành phố Nhạc, Cố Trì đã lờ mờ nhận ra cô thay đổi quá nhiều, ngoại trừ gương mặt giống nhau như đúc thì không tìm được một dấu vết nào của Niệm Niệm trên người cô. Nhưng lúc ấy anh ấy đang đắm chìm trong niềm vui mất đi rồi có lại, nên anh ấy không hề truy cứu tỉ mỉ, chỉ cho rằng cô rốt cuộc cũng hiểu ra, không còn bám lấy Lục Cảnh Thâm nữa.
Anh ấy cứ ngỡ mình đang chờ đợi một cơ hội đã bỏ lỡ, kết quả người anh ấy chờ đợi đã sớm không còn nữa...
Cố Trì không thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn như vậy, anh ấy nhẫn nhịn hồi lâu, giọng khàn khàn hỏi: "Vậy Niệm Niệm thì sao? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Em cũng không biết." Thu Danh Duy lại nhìn về phía xa xăm: "Nhưng thực ra, cô ấy rời đi vào lúc này có lẽ là một sự giải thoát."
Cố Trì nghe không hiểu, nên Thu Danh Duy đã tiết lộ một số tình tiết trong cuốn sách. Cố Trì im lặng lắng nghe, sự tức giận và thù hận trong mắt anh ấy điên cuồng mọc lên như cỏ dại. Mặc dù đó là chuyện chưa xảy ra, nhưng trong lòng anh ấy rất rõ ràng, quả thật Niệm Niệm sẽ làm như vậy, vì Lục Cảnh Thâm mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, yêu một cách đau đớn nhưng không thể tự dứt ra.
"Sau đó em không đọc nữa, cốt truyện quá ác độc, em không thể tiếp nhận được." Thu Danh Duy nhìn Cố Trì, chân thành nói: "Nếu em là tác giả, nhất định em sẽ để anh và Thu Niệm ở bên nhau, Cố Trì, anh là một nhân vật rất tốt, độc giả ai cũng thích anh hết, đáng tiếc bọn em không phải là tác giả nên không thể làm chủ được."
Cô có thể bình tình nói ra gút mắt yêu hận của Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm, rồi lại thản nhiên bày tỏ hy vọng rằng anh ấy có thể trở thành người nhà của Thu Niệm, khiến anh ấy không thể nào tiếp tục lừa mình dối người rằng người trước mặt này chính là Niệm Niệm của anh ấy được nữa.
Anh ấy suy sụp ngồi ở đó, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ không thể soi rọi bóng tối dày đặc trong mắt anh ấy.
"Cảm ơn em đã nói với anh điều này." Một lúc lâu sau, anh ấy mới hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc và buồn bã, đôi mắt đỏ hoe nói với cô: "Em có vẻ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, Niệm Niệm lựa chọn giao phần đời còn lại cho em, có lẽ là đúng."
Thu Danh Duy cười ảm đạm, đưa tay phải về phía anh ấy: "Tên của em là Thu Danh Duy.”
Cố Trì lấy lại bình tình, nắm tay cô: "Cố Trì."
Thu Danh Duy nhìn thấy đôi mắt âm thầm chịu đựng của người đàn ông, cực kỳ không nỡ: "Thật xin lỗi vì đã dùng cách này để quen biết anh."
Sau khi Thu Danh Duy rời đi, Cố Trì vẫn lặng lẽ ngồi ở nơi đó.
Buổi chiều hôm ấy, nhiều người trong quán cà phê nhìn thấy một người đàn ông quý phái và lịch lãm ngồi một mình trước bàn, lặng lẽ khóc trước chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp lông nhung.
*
Trường bắn quốc tế thành phố Nhạc.
Hạ Minh đang cúi đầu chọn súng, gần đây e là ông già nôn nóng vội vàng giao vị trí đứng đầu cho anh ta nên đã ném không ít hạng mục cho anh ta xử lý, phiền không sao kể xiết, nên anh ta muốn tìm chút kích thích để giải tỏa áp lực.
Bình thường không có nhiều người đến đây, hôm nay trước khi đến đã nói trước với người phụ trách, nên trường bắn đang ở trong trạng thái yên tĩnh, im lặng và trống trải hơn, rất thích hợp cho việc tập trung bắn bia.
Chỉ có điều không biết Minh Toa Toa từ đâu lòi ra tìm anh ta, nói líu ríu không ngừng, anh ta bắn hai phát súng xong thì mất hết cả hứng.
"Chỉ là một gã ngôi sao cỏn con, lâu rồi mà còn chưa thu phục được?"
Bị Bạc Nguyên Triệt từ chối hết lần này đến lần khác, Minh Toa Toa cũng rất mất mặt, nhưng sự thật là cô ta dùng đủ mọi cách vẫn không có kết quả, bây giờ lại còn có thêm một người phụ nữ kiêu ngạo ra tay cướp người của cô ta!
"Sao em biết Bạc Nguyên Triệt lại bướng bỉnh như vậy chứ? Hạ Minh, anh giúp em với!"
Hạ Minh chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với phụ nữ, nếu không phải vì tình nghĩa giữa hai nhà, các bậc cha chú lại còn nhắn nhủ anh phải chăm sóc Minh Toa Toa thật tốt thì anh ta cũng chẳng thèm để tâm đến người phụ nữ ồn ào này đâu.
Sau đó, anh ta uể oải hỏi: "Giúp thế nào?"
Minh Toa Toa dùng chỉ số thông minh âm vô cực của mình suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục cũng nghĩ được một phương pháp: "Hay là... anh giúp em thu phục người phu nữ đang bao nuôi Bạc Nguyên Triệt? Khiến cho cô ta yêu anh đến mức đòi sống đòi chết, sau đó anh đá cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa? Dám cướp người của Minh Toa Toa, chán sống rồi à!"
Hạ Minh: " ...Thần kinh à?"
Thấy anh ta không chịu, Minh Toa Toa bắt đầu nhõng nhẽo ngoan cố: "Xin anh mà Hạ Minh! Cầu xin anh đó cầu xin anh đó! Ngoắc ngoắc ngón tay là có thể giải quyết một chuyện, anh giúp em chuyện này đi!"
Hạ Minh vứt súng xuống, đi đến chiếc ghế trong khu vực nghỉ ngơi, đốt một điếu thuốc và ngậm nó bên môi, giữa làn khói trắng, anh ta không khách khí nói với Minh Toa Toa hai chữ: "Cút đi!"
Anh ta không có hứng thú với cái gọi là người phụ nữ giàu có kiêu ngạo, chỉ có điều ngay đêm đó, anh ta tình cờ gặp cô trong quán bar của anh ta.
Không đê tiện diêm dúa giống như miêu tả của Minh Toa Toa, cô mặc một chiếc áo sơ mi vẽ graffiti rất giản dị, đi một đôi giày vải cao cổ dưới một chiếc quần ống rộng lưng cao màu đen, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu để lộ chiếc cổ thon dài.
Cô cũng chẳng có biểu hiện gì gọi là kiêu ngạo, một mình ngồi ở trên ghế, lẳng lặng uống rượu.
Minh Toa Toa có đôi mắt sắc bén, cách một sàn nhảy cũng có thể nhìn thấy, chỉ vào đầu bên kia hét lên: "Là cô ta, chính là cô ta! Hạ Minh anh nhanh đi nhờ người thêm chút đồ vào rượu của cô ta, sau đó kéo vào trong phòng riêng để cho người ta thay phiên nhau quay phim chụp ảnh, để xem lúc tỉnh dậy cô ta còn kiêu ngạo với em được nữa không!"
Mặc dù biết Minh Toa Toa có loại đức hạnh này, nhưng nghe những lời nói không có nhân phẩm này của cô ta, Hạ Minh vẫn nhíu mày: "Đây là địa bàn của anh, đừng làm chuyện bẩn thỉu như vậy, phụ nữ có thể tùy hứng nhưng đừng độc ác."
"Được rồi, vậy anh cảm thấy phải làm sao bây giờ?" Minh Toa Toa không vui ra vẻ nhượng bộ: "Chú Hạ nói anh phải chăm sóc em đấy, hôm nay anh nhất định phải giúp em tiêu cục tức này!"
Hạ Minh thấy phiền vì bị quấn lấy bên bèn giơ tay ra hiệu cho những người dưới quyền đi tới.
"Ông chủ." Cấp dưới cúi người chờ chỉ thị của anh ta.
Hạ Minh búng tàn thuốc giữa các ngón tay, nhìn về phía Thu Danh Duy và ra lệnh: "Dọn chỗ, mời người phụ nữ kia đến."
Ý nghĩa của từ "mời", không cần nói cũng biết.
Thấy cuối cùng anh ta cũng đứng ra bênh vực mình, Minh Toa Toa cực kỳ vui sướng, nhích lại gần Hạ Minh, vươn cổ chờ Thu Danh Duy đi đến để trút giận một trận cho đã.
Khi quán bar đã được dọn sạch và chỉ còn mình cô bị bao vây bởi một số người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh, Thu Danh Duy nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vòng quan hệ xã giao của nguyên thân rất kín kẽ, sau khi đến cô vẫn luôn thấp thỏm, ngoại trừ những kẻ phản diện trong cốt truyện, người duy nhất có thể bới lông tìm vết cô chỉ có mỗi Minh Toa Toa.
Quả nhiên, sau khi cô được "mời" đến, cô đã nhìn thấy Minh Toa Toa trên ghế sô pha với vẻ mặt đắc thắng.
Thật sự quá nhàm chán...
Sau khi đuổi hết người, quán bar rộng lớn như vậy lại không còn một bóng người, chỉ còn lại cô và một nhóm người sắc mặt không mấy thiện cảm đang giằng co với nhau trước bàn đá hoa cương.
Đổi lại là người khác sẽ không tránh khỏi nhút nhát e dè.
Tuy nhiên, điều khiến Hạ Minh ngạc nhiên là người phụ nữ trước mặt trông rất bình tĩnh, như thể cô không biết sợ hãi là gì, cô thậm chí còn có tâm trạng để nói đùa với Minh Toa Toa.
"Sao rồi, thông suốt rồi nên muốn bán ảnh à?"
Một câu nói khiến cho Minh Toa Toa tức giận nhảy dựng lên: "Đã nói không bán! Bà đây không thiếu tiền!"
"Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?"
Thu Danh Duy nhìn người đàn ông ngồi giữa ghế sô pha, anh ta đang nở một nụ cười bất cần đời, dưới hàng lông mày sắc bén là ánh mắt khó lường như vực sâu, dựa vào khí chất của anh ta có thể đoán được, anh ta không phải là người dễ trêu chọc, chắc là Minh Toa Toa tìm đến để chống lưng cho.
Quả nhiên, sau khi cô đặt câu hỏi, Minh Toa Toa quay sang nhìn người đàn ông và hỏi ý tứ của anh ta.
Là một người đẹp vui tai vui mắt, tính tình không ốm sòm cũng không ầm ĩ, thậm chí còn có mấy phần gan dạ, điều này khiến Hạ Minh có vài phần khoan dung hơn đối với cô, anh ta tiện tay mở một chai rượu cao cấp đẩy qua, làm khó dễ một cách tượng trưng, nói: "Không có gì, nghe Toa Toa nói về em nên muốn làm quen thử, uống xong chai rượu này, những điều không vui trước đây sẽ được xóa sạch."
Minh Toa Toa vẫn đang chờ Thu Danh Duy bị xử lý một trận ra trò, vừa nghe xong lời nói này bèn trở nên nóng nảy!
Cô đi tới túm lấy cánh tay của Hạ Minh, không vui hét lên: "Cái gì cơ! Chỉ một chai rượu mà tha đã cho cô ta?! Hạ Minh rốt cuộc anh là người của phe nào?"
Vừa nói, cô ta vừa đẩy toàn bộ rượu ngoại chưa khui trên bàn qua, nói với Thu Danh Duy: "Uống hết tôi sẽ để cô đi! Nếu không, đêm nay cô đừng mong sẽ bước ra khỏi cửa quán bar!"
Nếu trước đây, dưới tình huống thế này Thu Danh Duy sẽ vứt hết mặt mũi dứt khoát bỏ của chạy lấy người, chẳng ai có thể ngăn được cô cả. Nhưng bây giờ với thân thể yếu ớt này, phải đối phó với một đám người khỏe mạnh, cô hoàn toàn không có thể toàn thây rút lui.
"Minh Toa Toa, cô thật nhàm chán, theo đuổi một người đàn ông không có nghĩa phải giết chết tình địch của cô, mấu chốt là phải xem anh ta, anh ta không thích cô thì cô có giết hết tất cả phụ nữ trên thế giới này, anh ta cũng không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái đâu, không chừng còn quay đầu đi yêu đàn ông nữa đấy, đạo lý này không hiểu được ư?"
Bị chọc vào chỗ đau, Minh Toa Toa tức giận nhảy dựng lên: "Nói nhảm! Bây giờ cô gọi anh ta đến, cô dùng bao nhiêu tiền bao anh ta, tôi trả gấp mười gấp trăm lần, để xem anh ta sẽ đi với ai!”
Hạ Minh cũng không muốn làm khó một người phụ nữ tay không tấc sắt, như thế có vẻ mất đẳng cấp, nghe vậy lập tức ra lệnh cho cấp dưới gọi Bạch Nguyên Triệt đến.
"Gọi điện thoại cho cậu ta, nói với cậu ta, làm đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ làm một con rùa rụt cổ."
Nhóm người này thoạt nhìn không dễ đối phó, nếu như Bạc Nguyên Triệt đến, có thể bình an vô sự rời đi ư?
"Không cần gọi cậu ấy." Thu Danh Duy liếc nhìn rượu trên bàn, chỉ nhận lấy chai mà Hạ Minh đã đẩy qua lúc đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và hỏi: “Uống xong chai này có thể đi rồi phải không?”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, đôi mắt Hạ Minh sâu thẳm sáng ngời.
Hai mặt nhìn nhau, anh ta ngả người ra sau uể oải dựa vào trên sô pha, hờ hững cười nói: "Ban nãy thôi, bây giờ anh đổi ý rồi."
Trái tim của Thu Danh Duy hơi chùng xuống.
Hạ Minh bắt gặp ánh mắt của cô, nói tiếp: "Bảo cậu ta đến thi uống rượu với anh, thắng thì để em đi."
Thu Danh Duy: "Vậy nếu tôi không muốn thì sao?"
Hạ Minh cầm một điếu thuốc đặt lên môi, nghiêng đầu, Minh Toa Toa cực kỳ ân cần châm thuốc cho anh ta. Anh ta rít một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói, giọng điệu bình tĩnh mà nguy hiểm.
"Em có thể thử xem."