Chương 6: Tôi rất thích cậu
Bạc Nguyên Triệt cứng người lại, phía dưới chiếc mũ lưỡi trai, hai mắt đang run rẩy do không thể tin được, sau đó anh quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ dưới ánh nắng chiều tà đỏ rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác hoàn toàn so với những gì anh đã thấy vào tối hôm qua ở khách sạn.
Hôm nay cô buộc mái tóc dài của mình thành kiểu đuôi ngựa cao, dưới lớp áo khoác hình chữ X được vẽ nguệch ngoạc là lớp da thịt trắng như tuyết đang thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc này cô đang ngồi trong xe, một tay đặt lên vô lăng, nở một nụ cười thản nhiên về phía anh.
Vừa xinh đẹp lại vừa ngầu.
Sao cô lại… ở chỗ này?
Anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được...
Khóe môi vô thức nhếch lên, một niềm vui sướng trào dâng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Nhưng khi suy nghĩ lại lời cô vừa nói, anh có chút chột dạ khó hiểu mà mím môi lại, hơi mất tự nhiên giải thích: “Đúng lúc đi ngang qua nên vào trong ngồi, không định uống nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không định uống nhiều? Lừa thằng ngu nào vậy!
Nhìn bộ dạng này là biết không giải quyết mọi chuyện êm xuôi nên chuẩn bị tới tìm men say rồi.
“Uống rượu không có gì thú vị cả, để tôi đưa cậu đi một vòng.” Thu Danh Duy duỗi tay vỗ vỗ lên cửa xe, vẻ mặt rạng ngời: “Xe mới mua đấy, thấy thế nào?”
Không có tên đàn ông nào là không yêu xe cả.
Bạc Nguyên Triệt nhận ra đây chính là chiếc siêu xe hàng đầu thế giới, giá tiền lên tới năm nghìn vạn, ngoại trừ đắt thì không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Chiếc xe đắt như vậy nói mua là mua, cô quả thật không phải người thiếu tiền.
Nghĩ tới việc tối hôm qua mình ngu ngốc đề nghị dùng tiền để cảm ơn, anh chỉ muốn quay đầu rời đi.
Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh trả lời, đáy mắt Thu Danh Duy xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Xem ra cậu còn là một người trong ngành?”
Bạc Nguyên Triệt thầm nghĩ sao đột nhiên mình lại được tâng bốc như thế thì nghe thấy cô tự nói với chính mình: “Chiếc xe này đúng là vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải sửa lại, nhưng tôi vừa mới tới thành phố Nhạc, không có thời gian để mua gara và vật liệu nên đành tạm chấp nhận, nếu có cơ hội tôi sẽ đưa cậu ngồi một chiếc xe khác xịn hơn.”
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Bây giờ phú bà đều xuất sắc như vậy sao?
“Lên xe đi, chỗ này không thể dừng lâu được.” Thu Danh Duy nghiêng đầu, ra hiệu cho anh lên xe.
Bạc Nguyên Triệt ngập ngừng một chút, sau đó nghe theo lời ngồi vào, bộ dạng nghe lời này của anh nếu để người quen nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nói đã gặp quỷ rồi.
Không gian của chiếc siêu xe có vẻ hơi chật.
Sau khi cửa xe đóng lại, Bạc Nguyên Triệt bỗng ngửi được hơi thở của người khác, mùi thơm rất lạnh thoang thoảng trong mũi nhưng lại khiến người ta cảm thấy khô nóng trong lòng.
Anh ấn vành mũ xuống, nghĩ có lẽ là do chưa bật điều hòa.
Lúc này, người bên cạnh lại đột nhiên xốc mũ anh lên, ném ra phía sau.
Anh vô thức muốn lấy về nhưng bị cô nhẹ nhàng ngăn cản lại: “Yên tâm đi, không ai thấy được bên trong này đâu.”
“Thắt chặt dây an toàn vào.” Sau khi cô nhắc nhở xong lại thề son sắt: “Tôi bảo đảm chuyến đi này sẽ kích thích đến mức khiến cậu quên hết mọi ưu phiền.”
Bạc Nguyên Triệt cong cong khóe môi, cũng không coi lời này là nghiêm túc.
Không phải anh mắt chó không biết Thái Sơn, mà là đôi tay kia của cô vừa nhìn đã biết sống trong nhung lụa, có thể có được kỹ thuật lái xe tốt tới cỡ nào chứ?
Nhưng ai ngờ, cơ thể này đã thay xác đổi tim, ngay bây giờ linh hồn bên trong đã là một thế hệ thần xe mới của Châu Á.
Khoảnh khắc đôi tay đặt lên vô lăng, ánh mắt Thu Danh Duy bất ngờ thay đổi, đó là sự tự tin đã được tôi luyện khi băng qua vô số con đường khó nhằn, ánh chiều tà đỏ rực như lửa, xinh đẹp đến rực rỡ.
Đuôi mắt Bạc Nguyên Triệt lơ đãng nhìn sang, anh vô cùng sửng sốt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì chiếc xe dưới người đã “oành” một tiếng lao ra ngoài như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương..
Các con đường trong giờ cao điểm kẹt xe chật như nêm.
Vô số tài xế và hành khách đều đang vô cùng khó chịu mà chờ tên ngốc phía trước dịch chuyển.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe với tạo hình khoa học viễn tưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Nó giống như một tia chớp xuất hiện từ trong hư không, xuyên qua dòng xe cộ hỗn loạn và chen chúc, luồn lách vô cùng chuẩn xác, hất đuôi gọn gàng, gặp khoảng đường hẹp sẽ lao nhanh qua với tốc độ 90 cùng nửa chiếc bánh xe lơ lửng trên không trung, toàn bộ quá trình mượt màng như nước chảy mây trôi, giống như hiệu ứng đặc biệt trên các bộ phim bom tấn.
Giữa tiếng động cơ gào thét cùng một đoạn khói dài phóng khoáng, con đường vốn dĩ đang vô hồn bỗng chốc trở nên sôi sục.
Mẹ nó, đây là chiếc xe thần từ đâu ra vậy?
...
Chiếc siêu xe chạy qua hầu hết nửa thành phố cùng những đường núi quanh co uốn lượn giống như một con rồng, cuối cùng bằng một cú hất đuôi xinh đẹp, chiếc xe vững vàng dựng lại trên đỉnh núi, dùng phong thái của một vị vua quan sát phong cảnh hùng vĩ dưới chân.
Cửa xe bên phải bị đẩy ra một cách thô bạo, Bạc Nguyên Triệt lảo đảo gục trên bãi cỏ, sắc mặt đã không còn một giọt máu nào.
Mấy năm trước anh cũng học theo người khác đua xe để tìm kích thích, thế nhưng lần chơi đến mức không muốn sống nhất cũng không bằng một phần nghìn lần này.
Với tốc độ như vậy, nếu như không có đai an toàn, có lẽ anh đã đâm thủng kính chắn gió và bay thẳng ra ngoài rồi!
Con mẹ nó, cô không phải đang lái siêu xe mà đang tàu lượn siêu tốc đúng không?!
Anh nửa quỳ trên mặt đất vừa nôn khan vừa nghĩ, mặt mũi cả đời đều mất hết trước mặt người phụ nữ này rồi! Mẹ kiếp!
Thu Danh Duy cũng bước xuống xe theo, vừa nhìn phong cảnh dưới núi, vừa đóng sầm cửa xe lại, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Bạc Nguyên Triệt thì không khỏi cười thành tiếng.
“Kích thích không?”
Bạc Nguyên Triệt cố đè nén cảm giác khó chịu, ngẩng đầu mắng: “Đồ điên!”
Thu Danh Duy càng cười dữ dội hơn, cuối cùng cô vứt giày đi, trèo lên nóc xe hét to.
“Điên rồi... Người phụ nữ điên...” Bạc Nguyên Triệt lắc đầu lẩm bẩm, bộ dạng không nỡ nhìn thẳng, nhưng tới cuối cùng không biết vì sao cũng cười to theo.
Trên đỉnh núi trống vắng.
Tiếng cười của hai người đan chéo vào nhau, vang vọng từng tiếng.
Tuy rằng dạ dày đang quay cuồng đến chết đi sống lại nhưng không thể không thừa nhận rằng, tâm trạng của anh thật sự vui hơn rất nhiều.
Bạc Nguyên Triệt chống tay lên mặt cỏ, ngửa đầu nhìn bóng người phụ nữ được màn trời bao phủ, vẻ mặt đầy ý cười rạng rỡ.
Người phụ nữ này...
Đặc biệt đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?” Thu Danh Duy quay đầu lại, đuôi tóc tung bay phía sau đầu được nhuộm đỏ dưới ánh mặt trời, cực kỳ giống cờ chiến thắng: “Có phải tôi không lừa cậu đúng không?”
Vì không muốn để cô quá đắc ý, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: “Tôi nói tâm trạng không tốt khi nào chứ?”
Thu Danh Duy nhướng mày: “Nếu như thế... Vậy lại chạy thêm một vòng.”
Lời này khiến vẻ mặt Bạc Nguyên Triệt thay đổi, sức sống trên mặt một lần nữa hồi sinh trở lại.
Lại chạy thêm một vòng, sợ là cô muốn anh chết đây mà! Đó đúng là có thể thật sự giải ngàn sầu đấy.
“Vẻ mặt của cậu như vậy là sao? Cậu cho rằng xe tôi ai cũng có thể tùy tiện ngồi lên à?” Thu Danh Duy hơi không hài lòng.
Bạc Nguyên Triệt nhướng mi: “Không sợ chết mới dám ngồi.”
Thu Danh Duy nhìn chằm chằm anh vài giây, vui vẻ cười lên hai tiếng, cô xoay người nhảy xuống xe: “Tôi sẽ coi như là cậu đang khen tôi.”
“Tôi đã từng nhìn thấy người điên nhưng chưa thấy ai điên như cô cả!”
Thu Danh Duy mỉm cười: “Cảm ơn.”
Bạc Nguyên Triệt: “... Câu này không phải là khen.”
Thu Danh Duy xách ra từ trong xe hai chai nước khoáng, cô ném cho anh một chai, sau đó dựa người vào cửa xe uống hết ngụm này tới ngụm khác.
Bạc Nguyên Triệt mở nắp uống hai ngụm, thấy cô vẫn không thèm để ý, anh không nhịn được mà khuyên nhủ: “Sau này đừng chơi như vậy nữa, thiếu cánh tay hay thiếu đi cái chân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như...”
Lỡ như không may mắn, câu tiếp theo anh không nói ra.
Thu Danh Duy hiểu được ý của anh, chế giễu nói tiếp: “Lỡ như xe bị người nào đó động tay động chân, trực tiếp ngã xuống vách núi là chấm hết...”
Dường như câu này còn ẩn chứa điều gì đó.
Bàn tay đang cầm chai nước khoáng của Bạc Nguyên Triệt hơi cứng lại, anh yên lặng đợi một lúc nhưng không nghe thấy câu tiếp theo.
Chỉ trong chốc lát, Thu Danh Duy đã thu lại cảm xúc, một lần nữa chuyển đề tài trở lại người anh: “Nói đi, hôm nay Minh Toa Toa kia lại gây khó dễ với cậu thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Bạc Nguyên Triệt lại trở nên ảm đạm.
“Hôm qua cô cũng đã nghe rồi đấy, chính là như vậy.” Anh giả vờ bình thản nhưng bình nước trong tay lại bị móp một mảng lớn: “Hoặc là ngoan ngoãn ngủ với cô ta một đêm, hoặc là hoàn toàn bị phong bế.”
Thu Danh Duy thắc mắc: “Chấm dứt hợp đồng rồi đổi chỗ khác không được sao?”
Một người ngoài nghề như cô còn có thể nghĩ như thế, sao anh lại không nghĩ tới chứ?
“Hôm nay đến công ty để chấm dứt hợp đồng, bọn họ thét giá nói muốn tôi chuẩn bị trước bảy nghìn vạn, nếu không có thì không cần phải bàn nữa.” Vẻ mặt Bạc Nguyên Triệt hiện lên sự châm chọc: “Số tiền tôi nhận được tới tay từ khi debut còn chưa được một nửa như thế.”
Uất nghẹn trong lòng, thật sự nuốt không trôi.
Bạc Nguyên Triệt giơ tay ném chai nước khoáng ra phía xa, tự sa ngã mà nói: “Cùng lắm thì rời khỏi giới giải trí rồi mở một cửa hàng Taobao! Còn muốn ông đây tắm rửa sạch sẽ nằm khô ráo nước chờ bị xơi sao, nằm mơ đi!”
Thu Danh Duy vỗ tay cho sự khí phách này.
Bạc Nguyên Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, tức giận nói: “Đừng có ồn ào!”
“Thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi.” Thu Danh Duy lấy ra một tờ chi phiếu từ trong ví, cô xẹt xẹt ký vào tờ một trăm triệu rồi đưa cho anh: “Bảy nghìn vạn thôi mà, số tiền nhỏ.”
Bạc Nguyên Triệt liếc mắt nhìn chuỗi số 0 dài ngoằn phía sau, khóe miệng run rẩy.
Số tiền nhỏ...?
Thấy anh hồi lâu không nhận lấy, Thu Danh Duy kẹp tấm chi phiếu quơ qua quơ lại: “Nhanh lên, mỏi tay.”
Bạc Nguyên Triệt không muốn nhận: “Không thân cũng chẳng quen, cô cho tôi mượn nhiều tiền như vậy?”
Thu Danh Duy sửa lại: “Không phải là mượn, một trăm triệu này là tôi cho cậu.”
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Vậy thì càng không thể nhận.
Làm gì có chuyện tốt như cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống chứ?
Nhìn thấy sự băn khoăn của anh, Thu Danh Duy cong môi cười: “Tối hôm qua cơ hội đưa tới cửa tôi vẫn chưa xuống tay, không có lý do thì cầm chút tiền này uy hiếp cậu làm gì chứ.”
Bạc Nguyên Triệt: “Tôi không có ý đó...”
“Vậy cầm đi.” Thu Danh Duy nheo mắt lại, cố ý nói khích anh: “Sao thế, cậu có tự tin để đối đầu với Minh Toa Toa nhưng không có tự tin để đối đầu với tôi sao? Cũng không cần cậu phải viết giấy ghi nợ, nếu tôi có nổi lòng xấu xa gì, cậu cũng không cần phải bận tâm tới.”
“Vì sao cô lại muốn giúp tôi?” Bạc Nguyên Triệt không hiểu, chẳng lẽ... “Cô là fan của tôi?”
Thu Danh Duy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh: “Cậu hát cho tôi nghe một chút đi, nói không chừng tôi sẽ trở thành fan đấy, ngày mai sẽ mở một phòng làm việc mời cậu vào luôn.”
Thái độ đùa giỡn của cô khiến Bạc Nguyên Triệt có chút bất lực: “Tôi nói thật đấy, nếu không phải là fan của tôi thì vì sao cô lại giúp tôi?”
Từ nhỏ đến lớn, vì thân phận của mình mà anh đã nhận rất nhiều ác ý, hơn nữa còn trải qua bảy năm trong giới giải trí, khiến anh cảm thấy rất khó để tin tưởng vào lòng tốt của một người xa lạ nào đó mà không cần phải báo đáp điều gì.
Hai mắt nhìn nhau.
Một sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, Thu Danh Duy tước vũ khí đầu hàng, thừa nhận: “Giúp cậu... Là do chút tư lợi.”
Ánh sáng trong mắt Bạc Nguyên Triệt bị ánh mặt trời làm mờ đi, có chút cảm xúc khẽ lướt qua.
Quả nhiên....
Không có ý tốt nào mà không có lý do cả...
Ý nghĩ này vừa hiện lên, anh bất thình lình nghe thấy một câu thổ lộ: “Tôi rất thích cậu.”
Rõ ràng sắc trời đã hoàn toàn tối sầm đi nhưng ánh mắt của cô lại sáng đến mức không thể nào bỏ qua.
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Ánh mắt dao động dữ dội.
Hàng trăm triệu cô gái khắp cả nước đều khàn giọng nói thích anh.
Nhưng còn lần này...
Tim anh không chịu thua kém mà lỡ một nhịp.