Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 8: Lục Cảnh Thâm à, tốt nhất anh đừng hối hận
 
Phòng dành cho khách quý đầy hỗn loạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng hét chói tai của phụ nữ xen lẫn với tiếng bước chân vội vã của bảo vệ đã phá vỡ bầu không khí bình yên vừa rồi.
 
Khi Lục Cảnh Thâm thấy rõ người tới, chợt giơ tay ngăn bảo vệ tiến lên.
 
“Cố Trì?” Anh ta lên tiếng, giọng điệu đầy nghi hoặc: “Anh tìm tôi làm gì?”
 
Khi nghe thấy tên, căn phòng dành cho khách quý vốn dĩ đang ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại. Người quản lý nháy mắt với bảo vệ và nhân viên cửa hàng, ra hiệu đừng nhúng tay vào.
 
Một người là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Thu Thị, một người là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, đều là nhân vật mà họ không thể chọc.
 
Thần tiên đánh nhau, bọn họ đứng xem náo nhiệt là được rồi, nếu đi theo thì chẳng phải đang tìm tới cái chết sao?
 
Trong căn phòng tĩnh mịch, Cố Trì nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Thâm, nghiến răng nặng nề nói ra từng câu từng chữ: “Làm gì sao? Đương nhiên không phải đến để chúc mừng anh rồi! Lục Cảnh Thâm, chuyện anh muốn cưới ai không hề liên quan tới tôi, nhưng nếu anh muốn cuộc hôn nhân này thành công, tốt nhân nên đưa vợ sắp cưới của tôi bình an vô sự trở về!”
 
Lời này vừa tuôn ra khỏi miệng, vẻ mặt của Lục Cảnh Thâm lập tức thay đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phải vì lời nói uy hiếp của anh ấy, mà là bởi vì... ba chữ “vợ sắp cưới” kia.
 
Lại nói, hai nhà họ Cố và họ Thu vốn dĩ đã có hôn ước.
 
Trong số những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Bái, hai gia đình Cố Thu đều có tiền tài quyền thế ngang bằng nhau. Đời ông cha tích góp, đời con cháu phát triển. Điểm khác biệt duy nhất chính là, nhà họ Thu bây giờ chỉ còn lại một mình Thu Niệm, còn nhà họ Cố lại là con cháu đầy đàn.
 
Trong số đó, cháu trai cả Cố Trì chính là người ưu tú nhất trong số các thế hệ trẻ.
 
Sau khi học xong cấp ba, mười lăm tuổi đã du học học chuyên sâu, chỉ trong năm năm đã hoàn thành chương trình đại học và thạc sĩ về y học phương Tây, sau khi trở về nước thì trở thành quản lý cấp cao của Cố Thị. Dựa vào học thức hơn người và tầm nhìn của mình, anh ấy đã phá vỡ nút thắt ban đầu trong công việc kinh doanh của nhà họ Cố, bây giờ đã trở thành người thừa kế mà ông cụ khẳng định.

 
Ngay từ khi Cố Trì còn là thiếu niên, ông cụ Thu đã dùng con mắt nhìn xa trông rộng của mình, để anh ấy trở thành chỗ dựa cho con gái mình trong suốt quãng đời còn lại.
 
Sự thật đã chứng minh, ánh mắt của ông cụ Thu vô cùng chuẩn xác. Sau khi về nước, Cố Trì nhanh chóng trở thành bạn đời tốt nhất trong lòng các quý cô ở thành phố Bái, đáng tiếc hai nhà Cố Thu đã có hôn ước, cho nên đành tiếc nuối từ bỏ.
 
Cuối cùng, không ai ngờ được, cô cả nhà họ Thu lại không thèm viên ngọc chưa mài giũa Cố Trì này, thay vào đó đã theo đuổi một Lục Cảnh Thâm im hơi lặng tiếng! Tốn hết mọi tâm tư để gả cho anh ta nhưng sau đó lại bị đối xử lạnh nhạt, trở thành trò cười cho giới thượng lưu ở thành phố Bái!
 
Lục Cảnh Thâm từng gặp mặt trực tiếp Cố Trì tại một tiệc rượu, người đàn ông này nâng ly mỉm cười, khí chất như ngọc, giống như thần tiên đứng ở phía trên vượt ngoài tầm với của người khác.
 
Anh ta biết rất nhiều người đứng trong tối thầm so sánh mình với Cố Trì, họ cảm thấy Thu Niệm bị chuốc bùa mê thuốc lú nên mới có thể vứt bỏ một người chồng sắp cưới hoàn mỹ như thế, gả cho một người thua kém về mọi thứ như anh ta.
 
Anh ta cho rằng bản thân không thèm để ý, dù sao trong lòng anh ta cũng không có Thu Niệm, cho nên cũng không để ý tới đối tượng đã từng có hôn ước với cô.
 
Nhưng vào giờ phút này, khi nghe thấy Cố Trì gọi Thu Niệm là “vợ sắp cưới” một cách đương nhiên như thế, anh ta lại cảm thấy vô cùng chói tai.
 
Kìm nén lại cảm giác không vui khó hiểu này, dù biết rõ nhưng anh ta vẫn cố hỏi: “Không biết vợ sắp cưới của anh Cố là ai nhỉ? Vì sao lại tìm tới tôi để tìm người?’
 
“Vợ sắp cưới của tôi là ai, tôi nghĩ trong lòng anh rất rõ ràng.” Cố Trì không có thời gian ở đây đánh đố với anh ta, bàn tay đang nắm lấy cổ áo siết chặt lại, giọng nói cũng trầm xuống vài tông: “Tôi hỏi lại một lần nữa, Thu Niệm đang ở đâu?”
 
Anh ấy đã quen biết Thu Niệm từ khi còn nhỏ.
 
Anh ấy lớn hơn cô bốn tuổi, khi anh học tiểu học, cô nhóc chỉ vừa học nói chuyện, từng bước từng bước tập tễnh đi tới trước mặt anh, giọng điệu non nớt gọi anh ấy là anh trai Cố Trì. Ngay vào khoảnh khắc đó, anh dù có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ cô gái này sẽ trở thành vợ sắp cưới của mình.
 
Hai nhà đính hẹn hôn ước ngay trước đêm anh ấy học xong cấp ba và chuẩn bị du học.
 
Lúc đó, cô nhóc đã hơi lộ ra vẻ xinh đẹp kinh người của mình, hai bím tóc đuôi ngựa, lẳng lặng ngồi bên cạnh ba mình, cách một bàn đầy thức ăn rượu ngon cười thẹn thùng với anh ấy.
 
Năm năm sau, khi anh ấy du học trở về, hai người gặp lại nhau, đều đã trổ mã và lộ rõ vẻ đàn ông và thiếu nữ. Cô gái mặc một bộ váy thuần trắng, nâng ly chúc mừng anh. Khoảnh khắc giọng nói ngọt ngào kia cất lên “Anh Cố Trì, chào mừng trở về”, anh ấy nhìn đôi mắt trong sáng như nước của cô gái thì biết cả đời này mình không trốn thoát được.
 
Anh ấy vô cùng may mắn khi được chọn làm chồng sắp cưới của cô. Cả quãng đời còn lại đều sẽ có cô ấy bên cạnh bầu bạn.
 
Chỉ là chưa từng ngờ được, cô lại đi thích một người khác…

 
Một người không chỗ nào bằng anh ấy, thậm chí còn là người tìm mọi cách giẫm đạp lên tình cảm của cô… 
 
Nếu sớm biết có kết cục này, lúc trước dù có nói thế nào anh ấy cũng sẽ không nhượng bộ trong chuyện hôn ước, cũng sẽ không thành toàn cho tình yêu ngu ngốc này của cô.
 
Anh ấy đã chờ nhiều năm như thế, cuối cùng chờ đến khi cô lớn lên, cô lại quay đầu gả cho người khác. Bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng đợi được đến khi cô ly hôn thì lại không thấy bóng dáng cô đâu cả!
 
Mà người có khả năng biết được cô đang ở đâu nhất, lại đang mờ mịt hỏi lại anh ấy: “Thu Niệm, cô ấy... làm sao vậy?”
 
“Làm sao vậy?” Cố Trì cất cao giọng, cảm xúc đã bên bờ vực sụp đổ: “Người ở biệt thự Phong Lam nói, Thu Niệm đã mất tích mấy ngày nay! Anh đừng nói với tôi là anh cũng không biết!”
 
Nghe thấy vậy, cả người Lục Cảnh Thâm chấn động, bàn chân giống như đang đạp xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.
 
Bên tai vang lên tiếng ong ong, đồng tử anh ta vì ngạc nhiên mà co rút lại.
 
Thu Niệm cô ấy...
 
Mất tích…?
 
Sau khi nhận được đơn ly hôn, Lục Cảnh Thâm không để người nào báo cáo lại tình hình của Thu Niệm, cho nên không hề hay biết chuyện mấy ngày qua cô mất tích.
 
Nhìn hốc mắt đỏ bừng của Cố Trì, trong lòng anh ta sinh ra dự cảm không lành, nhưng lo ngại Nghê San đang ở đây, anh ta đành mạnh mẽ kìm nén lại tâm trạng đang hoảng loạn của mình, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Lời này của anh là có ý gì?”
 
Nghe thấy vậy, trái tim của Cố Trì chùng xuống.
 
Nhìn dáng vẻ này, Lục Cảnh Thâm thậm chí còn không biết chuyện Thu Niệm mất tích, làm sao có thể mong đợi sẽ biết được tung tích của cô từ trong miệng anh ta chứ?
 
Cố Trì chậm rãi thả lỏng tay ra, khóe mắt liếc sang Nghê San đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh đứng bên cạnh, dáng vẻ của người phụ nữ trông có vẻ ngượng ngùng đang đợi để được gả đi, còn Thu Niệm lại không chút tung tích, thật sự rất hợp với câu “chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc.”
 

“Vừa ép Thu Niệm ký vào đơn ly hôn đã gấp không đợi nổi mà cưới người phụ nữ này, chẳng trách ngay cả chuyện cô ấy mất tích mấy ngày qua cũng không hề hay biết!” Vẻ mặt anh ấy châm chọc: “Đã nói một ngày làm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, cho dù anh không thích cô ấy thì ít nhất cũng phải có sự quan tâm cơ bản chứ, không ngờ anh lại có thể bạc tình bạc nghĩa đến mức độ này! Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho cô ấy.”
 
Đối mặt với sự chỉ trích của anh ấy, Lục Cảnh Thâm căng mặt ra, nhịn một hồi lâu mới trả lời lại một cách mỉa mai: “Chuyện giữa chúng tôi, anh biết được bao nhiêu chứ? Nếu không hiểu rõ mọi chuyện thì đừng đứng ở đây tự cho là đúng mà phán quyết!”
 
Vừa nói, anh ta vừa vòng tay qua eo Nghê San, ra vẻ bảo vệ nói với đối phương: “Trước đây San San đánh đổi cả tính mạng để cứu tôi, chúng tôi vốn dĩ đã là một đôi, là do Thu Niệm đi tới ngáng đường! Lúc trước khi ép buộc tôi cưới cô ấy, cô ấy nên biết rõ mọi chuyện sẽ có kết cục như thế này!”
 
Cố Trì cũng biết một số chuyện giữa bọn họ.
 
Anh ấy nhìn về phía Nghê San, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Anh chắc chắn người năm đó cứu anh chính là cô ta?”
 
Cả người Nghê San run lên.
 
Vụ tai nạn xe cộ trước kia, cô ta dựa vào việc làm giả video giám sát, cũng đúng lúc cùng người chú họ sơ cứu cho Lục Cảnh Thâm rồi nói dối trắng trợn. Cô ta đã lừa gạt rất nhiều người nhưng lại không thể nào lừa được chính mình.
 
Cho nên khi đối mặt với sự nghi ngờ của Cố Trì, lưng cô ta như bị kim chích.
 
Lục Cảnh Thâm đã tận mắt nhìn thấy video giám sát Nghê San cứu anh ta, cô gái dùng bàn tay mảnh khảnh kéo anh ta ra từ lưỡi hái của tử thần, còn dùng cả bản thân thay thế anh ta lao vào cảnh hiểm nguy. Máu chảy thành dòng dài khắp đất dọc theo tấm kính xe, cô gái bị chiếc xe đè lên không rõ sống chết. Cảnh tượng kia quá mức chấn động, đến nỗi mạnh mẽ hằn sâu vào trái tim anh ta.
 
Thế nên, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng vết sẹo dữ tợn sau lưng Nghê San, anh ta không hề nghi ngờ, cũng không thể nghi ngờ.
 
Nghê San chính là ân nhân cứu mạng của anh ta, làm sao anh ta có thể nghi ngờ cô ta chứ?
 
Thấy cô ta bị Cố Trì dọa sợ, Lục Cảnh Thâm ôm chặt lấy cánh tay cô ta, kiên định trả lời: “Tôi rất chắc chắn.”
 
Bốn chữ này khiến thần kinh đang căng chặt của Nghê San được thả lỏng.
 
Chứng cứ lúc trước đều đã bị tiêu hủy, Lục Cảnh Thâm lại tin tưởng cô ta trăm phần trăm, thế nên sự chột dạ ban nãy của cô ta chẳng qua chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi.
 
Cô ta lấy lại bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của Cố Trì: “Ngài Cố, tôi biết anh không thích tôi nhưng xin đừng dùng cách như thế để bôi nhọ tôi. Tôi và Cảnh Thâm là thật lòng yêu nhau, không phải kiểu người khác châm ngồi vài câu là có thể phá hư được. Nếu anh có thời gian thì không bằng nhanh đi tìm Niệm Niệm đi. Tuy tôi và cô ấy cãi nhau không mấy vui vẻ, nhưng trong lòng tôi, cô ấy vẫn là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi không hy vọng cô ấy sẽ xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!”
 
“San San...” Lục Cảnh Thâm nghe thấy thế thì quay đầu cảm động nhìn cô ta.
 
San San của anh ta là con người lương thiện như thế, cho dù trước đây Thu Niệm có dùng mọi cách sỉ nhục chèn ép cô ta, nhưng cô ta cũng chưa từng có một câu oán hận, thậm chí vì không muốn Thu Niệm đau khổ mà rất nhiều lần muốn chia tay anh ta, muốn anh ta và Thu Niệm sống thật tốt bên nhau.
 
Thế nên, sao cô ta có thể làm ra chuyện mạo danh thay thế được chứ?
 
Đúng lúc này Quan Doanh cũng đứng ra nói giúp chị em tốt của mình: “San San vì cứu tổng giám đốc Lục mà cả đời này không thể nào mặc quần áo hở vai được nữa đấy! Một cô gái vì tình yêu mà hy sinh lớn như thế, vì sao lại liên tục bị các người bôi nhọ và nghi ngờ chứ?”

 
Hốc mắt Nghê San đỏ bừng: “Doanh Doanh, cảm ơn cậu đã nói giúp tớ...”
 
Quan Doanh: “Cảm ơn gì chứ? Tớ chỉ là thật sự không nhìn nổi nữa thôi. San San, cậu rõ ràng đã làm chuyện tốt, còn chịu tủi nhục, nhưng có vài người vẫn cứ liên tục hắt nước bẩn lên người cậu thôi!”
 
Nghê San lén lau đi nước mắt, thấp giọng nói: “Ngài Cố hành xử như vậy tớ có thể hiểu cho, chắc chắn là vì không thể nào chấp nhận được chuyện tớ và Cảnh Thâm sắp kết hôn nên Niệm Niệm mới chơi mất tích, lại nói thì đó cũng có một phần trách nhiệm của tớ, nên anh ấy trút giận lên người tớ cũng phải thôi.”
 
Quan Doanh: “Chuyện cô ta không thể nào chấp nhận được nên mới mất tích mắc mớ gì tới cậu chứ? San San! Cậu có thể đừng lần nào cũng ôm mọi lỗi lầm lên người mình được không?”
 
Nghê San cắn môi, vẻ mặt tự trách mình: “Là lỗi của tớ, nếu tớ không yêu Cảnh Thâm thì đã không khiến cô ấy đau khổ, càng không xảy ra nhiều chuyện sau đó như thế...”
 
“San San! Sao cậu có thể nghĩ như thế chứ?” Quan Doanh tức giận nói: “Lúc trước hai người cậu và tổng giám đốc Lục đang tốt đẹp! Là cô ta cứ muốn ngáng chân! Bây giờ thấy tổng giám đốc Lục luôn một lòng với cậu không thay đổi, cô ta lại cố ý làm như con thiêu thân, rõ ràng là không muốn cậu được sống tốt mà!”
 
Nghê San lắc đầu: “Niệm Niệm, cô ấy không phải là người như vậy đâu, có lẽ cô ấy chỉ là đang hy vọng Cảnh Thâm có thể quan tâm cô ấy mà thôi.”
 
“Tổng giám đốc Lục và cô ta đã ly hôn! Cô ta có mặt mũi gì chứ?” Quan Doanh trợn tròn mắt: “Tớ thấy cô ta là đang không cam lòng chứ gì! Lợi dụng quyền thế của nhà họ Thu gả cho tổng giám đốc Lục. Kết quả cuối cùng vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng. Bây giờ nhìn thấy hai người các cậu có tình có ý sắp về chung một nhà, tức giận quá nên cố ý gây rối! Mất tích thì mất tích đi! Có ngon thì đừng bao giờ quay trở lại!”
 
Vừa dứt lời đã nghe thấy Cố Trì nghiêm mặt nói: “Cô lặp lại một lần nữa?!”
 
Giọng nói vốn ấm áp của người đàn ông lúc này lạnh như băng, lạnh đến mức khiến toàn thân phát run.
 
Quan Doanh bị dọa sợ, lòng đầy căm phẫn ban nãy đã sớm bay lên chín tầng mây, bắp chân nhũn ra đứng tại chỗ, miệng vẫn còn há hốc nhưng không nói ra được lời nào.
 
Nghê San lên tiếng nói giúp: “Ngài Cố, Doanh Doanh nghĩ sao nói vậy, chứ không phải cố ý, anh đừng chấp nhất với cô ấy. Chuyện Niệm Niệm mất tích mọi người đều vô cùng sốt ruột, bây giờ không phải lúc để nói này nói kia, mọi người mau mau đi tìm người đi!”
 
Cô ta làm bộ làm tịch khiến Cố Trì buồn nôn.
 
“Thu Niệm là vợ chưa cưới của tôi, tự tôi sẽ đi tìm, không cần các người phải giả vờ tốt bụng. Ai biết được cô có nhân cơ hội này làm gì cô ấy không chứ? Dù sao nếu cô ấy là người xảy ra chuyện thì Thu Thị sẽ hoàn toàn trở thành vật nằm trong tay Lục Cảnh Thâm rồi!”
 
Vừa rồi là do anh ấy quá kích động, trong lúc nhất thời mất hết lý trí, chỉ muốn ngay lập tức tìm Lục Cảnh Thâm để tìm người. Bây giờ khi bình tĩnh lại mới ý thức được, đôi nam nữ chó má này còn ước gì Thu Niệm xảy ra chuyện, làm sao có thể hỗ trợ cung cấp thông tin gì hữu ích chứ?
 
Anh ấy xoay người rời đi, khi đi tới cửa thì dừng lại, liếc mắt nhìn Lục Cảnh Thâm đang mím môi trầm mặc, anh ấy bổ sung thêm một câu: “Tuy không biết người phụ nữ này đã dùng thủ đoạn gì khiến anh tin tưởng cô ta mới là người cứu anh, nhưng tôi biết, Thu Niệm sẽ không nói dối, đặc biệt là tình yêu mà cô ấy quý trọng, cô ấy không thèm dùng những lời nói để làm bẩn nó đâu. Tôi cũng đã nói như thế rồi, có nghe hay không thì tùy anh. Chỉ có điều là Lục Cảnh Thâm à, tốt nhất anh đừng hối hận.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận