Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Giấc ngủ này cô ngủ rất ngon giấc, cô ngủ thẳng đến 4 giờ chiều mới tỉnh.

Bác sĩ riêng đến kiểm tra vết thương của cô một lần nữa và kê đơn thuốc.

Bạc Nguyên Triệt rót một cốc nước ấm, cho Thu Thanh Duy uống thuốc, bước ra khỏi phòng và hỏi bác sĩ: "Buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn, tôi có cần chú ý đến gì không?"

"Không đυ.ng đến rượu và thuốc lá. "Bác sĩ liếc anh và nói thêm: "Tốt nhất bây giờ không nên tập thể dục quá mạnh."

"Hả?" Bạc Nguyên Triệt nghe không hiểu: "Chỉ đi ăn cơm thôi..."

Sau đó anh thấy bác sĩ đang nhìn lên trời vẻ mặt xấu hổ, sau đó anh liền hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Đ*! Tai anh đột nhiên đỏ bừng, vết thương của Tiểu Duy còn chưa lành, lúc này mà dám nghĩ đến loại chuyện đó? Anh cũng không phải cầm thú.

Anh không thể không trừng mắt với bác sĩ quay trở lại phòng với khuôn mặt đứng đắn.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ vì vừa mới ngủ dậy của Thu Thanh Duy, chiếc cổ và xương quai xanh trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp quần áo, một số hình ảnh đầy màu sắc vẫn không ngừng hiện lên trong đầu anh …

… Đm

Lười biếng ngáp một cái, Thu Thanh Duy ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hơi đỏ ửng, sững sờ: "Sao vậy? Sao mặt anh đỏ như vậy?"

"Không có gì" Sợ bị cô nhìn thấy dấu vết gì, Bạc Nguyên Triệt cúi đầu ho khan, lương tâm cắn rứt đổi chủ đề: "Muốn ra ngoài đi dạo không? Cứ ở trong nhà suốt ngày rất dễ chán."

Thu Thanh Duy liếc nhìn cánh tay trái bị bó thạch cao rườm rà: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói..." Nghĩ đến câu, bây giờ đừng tập thể dục quá mạnh, Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nghẹn lời.

Thu Thanh Duy nghi ngờ nhìn anh: "Anh rất lạ, anh đang nghĩ gì vậy?"

Bị cô hỏi như vậy, thật giống như anh đang nghĩ về một việc nào đó không thể nói Bạc Nguyên Triệt thốt lên mà không để ý: "Anh không nghĩ đến điều đó! Em vẫn còn bị thương, sao anh dám nghĩ đến việc đó được!"

Căn phòng im lặng ngay lập tức.

Sau vài giây nhìn nhau, Bạc Nguyên Triệt khó chịu nói "Ừm ", tiếp theo là vô số câu "Không, ý anh không phải thế..." đến cả nói chuyện cũng không nói được rõ ràng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông, Thu Thanh Duy nhướng mày thích thú trêu chọc: "Vậy nên, anh luôn hối hận vì đêm đó đã không ngủ với em?"

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Anh không thể cùng cô giải thích rõ ràng chuyện đó!

Nhìn thấy anh hận không thể dùng cả thân thể để giải thích, Thu Thanh Duy ngừng trêu chọc anh, vén chăn bông lên, chuẩn bị thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Tuy nhiên, kết hợp với cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi, động thái này cho thấy một loại ý nghĩa mơ hồ khác.

Bạc Nguyên Triệt mở to mắt, sợ hãi lùi lại một bước, yết hầu của anh lo lắng lăn tròn hai vòng, tỏ ra hoảng sợ can ngăn: "Đừng cố ép bản thân vì anh... việc đó... đợi em hồi phục vết thương lại nói cũng không muộn... Chà, nói về chuyện đó cũng không muộn... Anh cũng không phải cầm thú."

Nghe đến đây, Thu Thanh Duy dừng xỏ giày vào, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của anh, trực tiếp cười ra tiếng.

Còn nghĩ lợi dụng cô đang suy yếu mà suy nghĩ bậy bạ?

Cô nắm lấy đôi dép dưới chân và đập thẳng vào anh.

"Anh muốn ăn rắm* sao!"

*Ăn rắm: chế giễu những người có suy nghĩ mơ mộng viển vông có ý đùa giỡn.

Sau đó, giữa hai người tồn tại một khoảng lặng khó xử và ái muội.

Bạc Nguyên Triệt lái xe đến bến cảng thì dừng lại, xuống xe đi vòng sang bên phải mở cửa cho Thu Thanh Duy.

Cửa xe mở ra, một bàn tay ân cần đưa ra, cuối cùng phá vỡ tình thế khó xử: "Tiểu Duy, chúng ta tới rồi."

Thu Thanh Duy đưa tay cho anh, bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn con tàu du lịch sang trọng đang đậu ở bến tàu.

Mùa đông nên trời nhanh tối, còn chưa đến bảy giờ mà màn đêm đã buông xuống, toàn thành phố được bao trùm bởi ánh trăng dịu dàng. Các cabin của tàu du lịch được thắp sáng bằng cửa sổ trên đó, nhìn từ xa trông giống như những mảnh sao vỡ, đẹp đến loá mắt.

"Đúng vậy, em thấy sao?"

Nhận thấy cằm của anh trở nên căng cứng, Thu Thanh Duy biết rằng anh dự định tạo cho cô một điều bất ngờ, một chuyến du ngoạn xa xỉ? Hmm … cũng lãng mạn đó chứ.

"Không tệ." Cô gật đầu.

Bạc Nguyên Triệt liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô đi về phía trước, vui vẻ nói: "Đây là lần đầu tiên Nữ hoàng tiếp đón các vị khách, lát nữa sẽ diễn ra nghi lễ khánh thành, xem trước thì rất thú vị. Anh nghĩ em sẽ thích nó."

Hai người cùng đi lên con tàu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui