Chống đỡ được 5 phút, Bạc Nguyên Triệt không chống đỡ nổi nữa.
Chán nản mà rũ vai xuống, chống cằm xuống bàn, trong ánh mắt có phần ai oán: “Anh đã đút cho em ăn rồi …”
“Bạn nhỏ Bạc Nguyên Triệt, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thu Thanh Duy lại rót thêm một ly rượu, lắc lắc ly rượu nhìn anh ta, trêu ghẹo mà hỏi.
Người đàn ông nhoài người về phía trước nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa tay kéo nhẹ cô một cái nhẹ nhàng đáp: “Hai tuổi.”
“Hai tuổi sao …” Thu Thanh Duy hất cằm lên: “Vậy gọi một tiếng chị đi.”
Bạc Nguyên Triệt: “ …”
Lại nữa rồi …
Anh không chịu thua, liền mở miệng kêu: “Vợ!”
Không ngờ anh ta còn chiêu này, Thu Thanh Duy ngẩn người, vốn dĩ không còn chiếm thượng phong, cô không được tự nhiên mà quay mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải mới hai tuổi sao? Còn nhỏ như vậy đã muốn hỏi vợ sao?”
“Muốn chứ …” Bạc Nguyên Triệt nói xong đưa tay ôm lấy cô, nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa, dịu dàng và trìu mến: "Mới hai tuổi, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.". Hã𝑦 𝒕ì𝙢 đọc 𝒕𝐫a𝑛g chí𝑛h ở ⩵ T 𝐑 𝘂 𝐌 T 𝐑 𝖴 𝒴 𝚎 𝖭.𝘷𝑛 ⩵
Tên tiểu tử này càng ngày càng biết nói đùa rồi!
Thu Thanh Duy vốn định trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng khi đối diện với ánh mắt đó liền nhịn không được nở nụ cười, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại, đúng như hắn dự định: "Được rồi, đừng sến súa nữa! Không phải muốn em đút cho ăn sao? Vậy thì ngồi đi."
Lưu luyến không buông cô ra, Bạc Nguyên Triệt quay trở lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn đợi cô đút cho.
Sợ anh bị nghẹn, Thu Thanh Duy chỉ đành gắp từng chút một, đưa đến miệng anh ta. Người đàn ông ăn đồ ăn trên đũa, đôi mắt cười tươi cong lên như hình trăng khuyết
Thật là …
Cũng chẳng biết tại sao anh lại vui vẻ như thế này …
Cơm ăn được cũng kha khá rồi, hai người ngồi xuống sô pha trước ban công, cầm ly rượu uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Phía trên nền nhà cắm những cây nến nhỏ xung quanh, màn đêm yên tĩnh nhưng không tịch mịch.
Thu Thanh Duy ngả đầu tựa lên sô pha,thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Loại cảm giác này, giống như con thuyền trôi dạt đã lâu rốt cuộc cũng đã cập bến cảng, cuốn trôi đi mọi mệt mỏi, chỉ còn lại sự bình yên.
Sau khi tỉnh lại cô bận rộn mua nhà mới, điều dưỡng cơ thể, thời gian nửa tháng thoáng cái đã trôi qua, bây giờ mọi thứ hết thảy đã ổn định rồi, đã đến lúc suy nghĩ cho những kế hoạch tiếp theo.
Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô hỏi anh ta trước: “Tiếp theo đây anh có dự định gì chưa?”
Dự định tiếp theo?
Bạc Nguyên Triệt có chút sững sờ.
Sau khi cô xuyên không trở về, anh bận rộn với việc tìm kiếm cô, chăm sóc cô, mong chờ cô tỉnh lại, anh thực sự không nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Sau khi cô đề cập đến chuyện này, anh nên suy nghĩ về nó.
Tiếp tục làm nghệ sĩ?
Nói thật lòng, ở trong làng giải trí những năm qua, anh thực sự là một chút mệt mỏi.
Không phải anh đánh mất tình yêu với âm nhạc, mà là... tất cả những thứ lộn xộn trong vòng giải trí đó khiến người ta mất đi sự kỳ vọng vào sân khấu lấp lánh đó.
Hiếm khi có cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, anh muốn trở về với ý niệm ban đầu, không còn đi theo con đường thần tượng lưu lượng, tập trung tất cả năng lượng của mình vào tác phẩm chính.
Đây là kế hoạch cho sự nghiệp của anh.
Đối với cuộc sống …
Anh nhìn người con gái bên cạnh, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
Còn phải nói gì sao?
Đương nhiên là chăm sóc cô thật tốt, sau đó để cô từ vị trí là bạn gái trở thành vợ của mình, tiếp tục chăm sóc cô.
Chạm vào vai cô anh nói: “Anh nghĩ xong rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Ừ.” Dự định của anh rất đơn giản: “Tiếp tục sáng tác nhạc, tiếp tục chăm sóc em.”
Đương nhiên, trước đây chỉ là nghiệp dư sau này sẽ thành chuyên nghiệp.
Thu Thanh Duy nhẹ nhàng gật đầu, tâm tư đơn thuần có chút ngốc nghếch, cuộc sống cũng đơn giản, cho nên mới có kế hoạch như vậy.
Bạc Nguyên Triệt hỏi: “Em thì sao? Tiếp theo đây sẽ có dự định gì?”
“Em à …” Thu Thanh Duy bỏ ly rượu xuống, đứng dậy bước tới ban công, hai tay chống bên bờ rào đôi mắt nhìn xa xăm, ánh mắt bỗng trầm xuống, thanh âm cũng trầm đi vài phần: “Đã đến lúc tìm những người hại em để tính sổ rồi …”
Bạc Nguyên Triệt có chút sững lại, nhìn bóng dáng cô, ánh mắt tâm tình đan xen.
Những ngày sau khi cô tỉnh lại quá vui vẻ nên anh cũng quên mất điều này, sở dĩ Tiểu Duy phải nằm viện hơn nửa tháng này điều do những tên khốn nạn không ai so sáng được.
Anh biết, Tiểu Duy nhất định sẽ báo, anh cũng không muốn bỏ qua chi những kẻ hại cô.