Tôi Mới Là Bạch Nguyệt Quang


Một mình Tống Vịnh Nguyệt đi dọc hành lang thênh thang của tầng ba, trong đầu nghĩ ngợi xem nên mua gì cho Tưởng Sơ Huyền.

Vừa khéo đối diện có một cửa hàng bán đồ dành cho phái nam, cô liền quyết định đi vào tham khảo.
Một nữ nhân viên trên người mặc đồng phục thoạt nhìn rất cao cấp nhanh chân tiến lên tiếp đón.
Tống Vịnh Nguyệt mỉm cười chào cô, cũng thuận tiện khiêm tốn nhờ nữ nhân viên tư vấn giúp mình.
"Không biết quý khách có yêu cầu gì về món quà không ạ?"
Tống Vịnh Nguyệt đăm chiêu nghĩ một lát, trả lời:
"Người tôi định tặng quà là một người đàn ông có địa vị cao.

Món quà nên tinh tế một chút, nhưng không cần phải quá trịnh trọng, mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, không có nhiều thứ phải cố kỵ."
Nữ nhân viên cười gật đầu, điềm đạm nói:
"Vâng, theo những gì quý khách miêu tả, đây hẳn là một đối tượng cần phải dụng tâm chọn quà.

Không biết quý khách nghĩ thế nào về khuy măng sét ạ? Khuy măng sét là một trong những loại phụ kiện dành cho phái nam được yêu thích nhất, nếu bàn về độ tinh xảo và tính ứng dụng có thể được xem là đứng đầu đấy ạ."
Hai mắt Tống Vịnh Nguyệt chợt sáng.

Đơn giản như vậy, vì sao cô lại không nghĩ ra nhỉ?
Tưởng Sơ Huyền thường xuyên mặc tây trang, tặng khuy măng sét vừa hay chính là lựa chọn tốt nhất.
Vẻ mặt cô chợt rạng rỡ hẳn lên: "Được, tôi muốn xem qua thử vài mẫu."

Nữ nhân viên càng niềm nở hơn, vội vàng dẫn đường cho Tống Vịnh Nguyệt đi đến tủ trưng bày các kiểu dáng khuy măng sét hiện có trong cửa hàng.
Tống Vịnh Nguyệt không tìm hiểu nhiều về thứ phụ kiện này, nhưng mắt nhìn vẫn là không tệ, xem hết một lượt, sự chú ý của cô liền rơi vào một đôi măng sét được thiết kế hình bát giác bằng hợp kim màu bạc trắng, bên trên đính đá mang vẻ ngoài óng ánh vô cùng xinh đẹp.
Nữ nhân viên nhìn theo tầm mắt của cô, cười nói:
"Quý khách thật có mắt thẩm mỹ.

Đôi măng sét này có tên là Poseidon, được chế tác từ vàng trắng 585, với đá chính là CZ và Zircon xanh lam làm đá phụ.

Đây chính là mẫu khuy măng sét vừa được ra mắt của cửa hàng, ưu điểm lớn nhất là vẻ ngoài đẹp mắt nhưng giá thành lại rất phải chăng."
Dứt lời, nữ nhân viên liền mở cửa tủ trưng bày, cẩn thận cầm chiếc hộp nhỏ đặt Poseiden mang ra cho Tống Vịnh Nguyệt quan sát rõ hơn.
"Quý khách xem, thiết kế rất tao nhã, đặc biệt phù hợp với những quý ông lịch lãm và ổn trọng."
Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt nhìn đôi măng sét kia, gật đầu thầm nghĩ, nếu như là dùng trên người của Tưởng Sơ Huyền thì đúng thật sẽ càng thêm phần thuận mắt.
Cô mỉm cười nói: "Tôi lấy cái này."
Sau khi thanh toán xong, Tống Vịnh Nguyệt cầm theo chiếc túi giấy đựng quà xinh xắn, vừa rời khỏi cửa hàng lại bất ngờ nhìn thấy Cố Lan cùng Tống Thanh Liên đang đi ngược lối.
Vẻ mặt Tống Thanh Liên lúc phát hiện ra cô thì lập tức thay đổi, trong lạnh lẽo ẩn chứa chút căm giận khó tả.

Cố Lan cũng chú ý thấy cô, ánh mắt thoáng lay động.
Tim Tống Vịnh Nguyệt chợt nhói, nhìn hai người rồi khô khan nở một nụ cười xã giao không nóng không lạnh.

Nhưng lúc hai bên chuẩn bị đi lướt qua nhau, người đàn ông kia lại không báo trước mà níu lấy cổ tay nhỏ gầy của Tống Vịnh Nguyệt, thẫn thờ nhẹ giọng:
"Vịnh Nguyệt."

Đột ngột bị người mà mình đã từng tâm niệm nhiều năm thân cận nắm tay, Tống Vịnh Nguyệt không khỏi sửng sốt, ngơ ngác giương mắt nhìn anh.
Không đợi cô kịp hoàn hồn, Tống Thanh Liên đã trợn mắt, gằn giọng quát: "Cố Lan!"
Cố Lan chau mày, cũng đã nhận ra hành động của mình có bao nhiêu hoang đường, vội buông tay ra.
"Xin lỗi."
Tống Vịnh Nguyệt lắc nhẹ đầu, khó xử cười gượng một cái, mặt không đổi sắc nói:
"Không có gì.

Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp hai người ở đây."
Cố Lan rũ mắt, vừa muốn mở miệng thì đã bị Tống Thanh Liên vốn đang khoác trên tay anh dùng sức kéo một cái, âm điệu như muốn rít ra từng chữ từ trong kẽ răng: "Chúng ta đi thôi."
Tống Vịnh Nguyệt ôm một bụng nghi hoặc nhìn theo bước chân thoáng nặng nề của Cố Lan.
Dường như khi nãy, anh muốn nói gì đó với cô, vẻ mặt của anh cũng hiếm khi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ cùng hoang mang, tựa như trong lòng đang chất chứa ngàn vạn câu từ nhưng lại không có cách nào để thốt ra.
Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy bầu không khí giữa Cố Lan cùng Tống Thanh Liên có chút lạ, cô khó hiểu lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền ép mình đem chuyện này bỏ sang một bên.
Dù là vấn đề gì đi nữa, cũng là việc riêng tư của vợ chồng người ta, cô không thể quản, cũng sẽ không quản.
Tống Vịnh Nguyệt thong thả trở lại shop thời trang ban nãy muốn tìm Văn Kỳ, lúc này, Văn Kỳ cũng đã chọn xong món đồ vừa ý, đang đứng ở quầy thu ngân kiểm tra lại hóa đơn, không thấy vấn đề gì liền nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ trong tay nhân viên.
Tống Vịnh Nguyệt vừa lúc đi đến bên cạnh, thấy vẻ mặt thỏa nguyện của cô thì cười trêu: "Cậu lựa đồ nổi bật quá không khéo lại chiếm spotlight của tớ."
Văn Kỳ cười ha ha một tiếng, vui vẻ nói: "Yên tâm, tớ là một đứa bạn rất tri kỷ, tất nhiên không thể chơi bẩn vậy rồi.

Được rồi, hai chúng ta về đi thôi."
"Ừm."

Khi Tống Vịnh Nguyệt tạm biệt Văn Kỳ rồi trở về lại biệt thự Tưởng gia, sắc chiều đã dần buông xuống mảnh vườn xanh ngắt xung quanh nhà chính.
Từ xa đã trông thấy được bóng dáng của Tưởng Sơ Huyền tắm trong ánh nắng nhàn nhạt, trên tay cầm một chiếc kéo chuyên dụng, biểu tình chuyên chú cắt tỉa tàng cây kiểng được trồng ở trước cửa lớn.
Trên người hắn mặc một chiếc áo tank top màu xám đậm, trọn vẹn khoe ra đường nét cơ bắp trên cánh tay uyển chuyển mà tràn đầy bá đạo, quần thể thao cùng bộ vừa vặn không rộng không chật, tôn lên đôi chân dài miên man.
Hormone nam tính như muốn bùng nổ, trôi nổi khắp khoảng không gian, đốt cho Tống Vịnh Nguyệt một bên thẹn thùng không dám nhìn thẳng, một bên lại gào thét muốn được tỉ mỉ mà thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mặt.
Tưởng Sơ Huyền lơ đãng nhìn qua, bắt gặp Tống Vịnh Nguyệt còn đang tần ngần đứng đó thì nhếch nhẹ môi cười:
"Em về rồi."
Tống Vịnh Nguyệt gật gật đầu, nhận mệnh đi đến gần hắn.
"Cái này, em tặng anh." Vừa nói, cô vừa nâng chiếc túi giấy đựng quà về phía Tưởng Sơ Huyền bằng cả hai tay.
"Tặng tôi?"
Ánh mắt Tưởng Sơ Huyền chợt nóng bỏng, hắn buông chiếc kéo tỉa cành đặt sang bên cạnh, lại thong thả chà xát bàn tay lên trên vải áo.
Cũng không biết vì lí do gì, một hành động bình thường mà ai ai cũng đã từng làm qua trong đời, đến lượt Tưởng Sơ Huyền thì lại toát lên quý khí vương giả đến mức khó tin.
Tống Vịnh Nguyệt nhúc nhích cánh môi, kiên nhẫn chờ đến khi hắn xác định được tay mình đã thật sạch sẽ, sau đó liền trân trọng nhận lấy túi quà từ trong tay cô.
Hắn cười nhẹ: "Sao đột nhiên lại tặng quà cho tôi?"
Tống Vịnh Nguyệt cắn cắn môi, rụt rè không nói.
Tưởng Sơ Huyền lại hỏi: "Tôi mở quà có được không?"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu: "Được."
Tưởng Sơ Huyền nhận được sự đồng ý của cô liền lấy chiếc hộp nhỏ bên trong túi quà ra xem.

Lúc nhìn thấy một cặp măng sét hoa mỹ, trên gương mặt đẹp như tượng tạc kia cũng từng chút dâng lên một mảnh dịu dàng.
"Cảm ơn em, Vịnh Nguyệt.

Tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt."
Tống Vịnh Nguyệt đỏ mặt, bàn tay nhỏ len lén vần vò góc áo.


"Anh thích là tốt rồi."
Tưởng Sơ Huyền hạ mắt nhìn ngắm vẻ mặt rối rắm của cô, trong đầu lại nảy ý xấu.

Hắn bỗng dưng cấp thiết muốn chủ động đối cô thăm dò, xem thử giới hạn chịu đựng của cô dành cho hắn tột cùng là ở mức nào.
Cho nên, Tưởng Sơ Huyền liền nhích người lên một bước, thoắt cái đã công phá vào phạm vi thuộc về khoảng cách an toàn giữa người với người.
Tống Vịnh Nguyệt chỉ kịp thấy được phương hướng di chuyển đối phương, mới vừa ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt có tỉ lệ siêu thực của Tưởng Sơ Huyền đã phóng đại ở ngay trước mắt.
Theo lẽ thường mà nói, đáng lý Tống Vịnh Nguyệt phải thuận theo phản xạ tự nhiên mà lùi bước về phía sau.
Nhưng cô trái lại không có chút tự giác phòng vệ nào, giống như đã bị điểm huyệt, trơ mắt nhìn Tưởng Sơ Huyền ngang nhiên sáp tới.
Có trách cũng chỉ trách người đàn ông này quá mức mê người, xinh đẹp vô lối, nhìn chỗ nào cũng tìm không ra góc chết, dù quan sát cận cảnh cũng chỉ có thể thán phục ca ngợi: Thật đẹp trai.
Mãi đến khi trên má truyền đến một xúc cảm mềm nhẹ ấm áp, đại não vốn dĩ đã chậm mất mấy nhịp cũng không thể chống đỡ thêm nữa mà oanh liệt chết máy.
"Tôi thích lắm."
Giọng nói của Tưởng Sơ Huyền như một chiếc lông vũ, lả lướt ve vãn bên tai của Tống Vịnh Nguyệt một giây, sau đó mới rút đi, nhưng dư âm vẫn gây ra chấn động không nhỏ.
Đến tận lúc này, Tống Vịnh Nguyệt mới hoảng loạn lui thân trong muộn màng.
Tưởng Sơ Huyền đứng thẳng người lại, lúm đồng điếu kiêu ngạo hiện ra nơi khóe môi.
"Vào nhà thôi nào."
Nói rồi, hắn liền xoay lưng đi vào biệt thự, cũng chẳng buồn dọn dẹp đống cành lá đã bị cắt còn đang vứt đầy quanh gốc cây, bộ dạng trông rất thích ý, thậm chí còn khoái trá huýt vài tiếng sáo khe khẽ.
Tống Vịnh Nguyệt hồn bay phách lạc theo bản năng muốn nghe lời hắn cùng nhau vào nhà, cũng thực sự bước lên hai bước, nhưng nhoáng cái đã vội ghìm chân ngừng lại.
Kia...!Tưởng Sơ Huyền vừa nãy đã...!đã...
Hắn đây là cố tình đối với cô giở trò lưu manh có đúng không?
Tống Vịnh Nguyệt chậm rì rì vươn tay sờ sờ trên má, ở ngay nơi này, đã bị Tưởng Sơ Huyền vô duyên vô cớ hôn lên, thế nhưng cô một chút cũng không khó chịu, ngược lại, trái tim trong lồng ngực còn thình thịch nảy lên, cứ như có một đàn nai nhỏ không ngừng nhảy đông nhảy tây, chọc cho cô cả tâm cả trí đều đồng thời rối bời hỗn loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận