Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Lần này, việc Thẩm Quyện giành được huy chương vàng vừa nằm trong dự đoán của mọi người, mà cũng vừa nằm ngoài dự đoán. Chẳng ai ngờ được cậu có thể bù lại những thiếu hụt suốt bốn năm chỉ trong năm tháng ngắn ngủi.

Nhưng mà đúng thật là liều mạng, vừa phải huấn luyện vừa lo bài vở. Đến Cố Hạ còn nhận ra, cô ấy hỏi Lâm Ngữ Kinh xem gần đây Trạng nguyên nhà cô có phải gầy đi rồi không.

Tuy giải vô địch Thế giới cho sinh viên này không nổi tiếng lắm, nhưng nó vẫn được rất nhiều huấn luyện viên và đội tuyển chú ý, thậm chí còn được hai tuần san thể thao đi theo.

Kiểu người mới có thực lực, năng lực nghiệp vụ tốt, lại đẹp trai như Thẩm Quyện là dễ tạo đề tài nhất, có thể khơi dậy cơn cuồng mê của đám con gái. Thế nên, sau khi thi đấu, chị phóng viên của tạp chí thể thao đi cùng kéo cậu sang một bên phỏng vấn.

Trước đó Thẩm Quyện đã trả lời vài câu hỏi phỏng vấn đơn giản, nên lần này không chính thức lắm mà giống một bài bên lề mang tính giải trí hơn. Phóng viên này thoạt nhìn mới hơn hai mươi, hẳn là vừa tốt nghiệp đại học không lâu, thậm chí khi hỏi nom còn hơi căng thẳng.

Ông chủ Thẩm dang chân ngồi lên băng ghế trong phòng nghỉ, nhấc tay, oai vệ như một Vương gia. Thậm chí cậu còn tốt bụng trấn an cô phóng viên: “Không sao, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không cần căng thẳng. Có cần phải uống nước rồi nghỉ ngơi một lúc không?”

Cực kỳ chu đáo.

Cô phóng viên hít sâu để bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi. Câu hỏi đều khá bình thường, Thẩm Quyện chỉ đáp vài câu ngắn gọn, hơn nữa còn vô cùng hài lòng với câu trả lời của mình.

Ví dụ như…

Phóng viên: “Trong quá trình huấn luyện, cậu cảm thấy ai là người luôn tạo động lực và cổ vũ cho cậu?”

Thẩm Quyện bình tĩnh đáp: “Bạn gái tôi.”

Phóng viên: “Bây giờ cậu muốn cảm ơn ai nhất?”

Thẩm Quyện thờ ơ nói tiếp: “Bạn gái tôi.”

Phóng viên: “…”

Cô quyết định bỏ hết những câu hỏi về “ai”, cúi đầu nhanh chóng đảo qua một loạt câu hỏi trong quyển sổ trước mặt, lật ba bốn trang mới tìm được một câu.

Phóng viên hào hứng hỏi: “Thành tích lần này của cậu rất khả quan, Giải vô địch Thế giới vào tháng chín năm nay cậu sẽ tranh đua để có tên trong danh sách tham gia chứ?”

Thẩm Quyện nhìn cô một cái, như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng. Cậu nhếch môi đáp: “Không chắc, để tôi hỏi bạn gái đã.”

“…”

Có phải câu nào cậu cũng muốn lôi bạn gái vào không hả?

Khoe cái quái gì mà khoe.

Phóng viên đã từ bỏ, chết lặng hỏi tiếp: “Trước đây, khi được chọn vào đội tuyển tỉnh, cậu đã từng từ bỏ bắn súng, bốn năm liền không huấn luyện. Điều gì đã khiến cậu trở lại chiến trường xưa? Dù gì bốn năm bỏ trống đó cũng gần như là cả thời kỳ hoàng kim của một vận động viên rồi.”

Cô cứ tưởng một giây sau, Thẩm Quyện sẽ nói “Là bạn gái tôi.”

Nhưng lần này thì khác. Cậu ngửa người ra sau, ngước mắt nhìn lên như đang cân nhắc, một lát sau mới nghiêm túc, thong thả đáp: “Lúc khuyên tôi trở về đội, sư đệ tôi từng nói, nếu người đó là tôi thì dù đã bỏ huấn luyện mấy năm qua, đến lúc quay lại vẫn có thể giành được huy chương gì đó.”

Cậu lại cười: “Nghe mấy lời đó, tôi có phần không thoải mái, nên mới phải dùng hành động sửa lại câu đó.”

“Chỉ cần tôi đứng ở đây, huy chương vàng chỉ có thể thuộc về tôi.”

Dung Hoài hỏi cậu, anh còn chưa lên đến nơi xem xem thế nào mà đã từ bỏ, anh cam tâm sao?

Khi ấy Thẩm Quyện đáp, không có gì là không cam tâm.

Đó là nói dối.

Làm sao mà cam lòng cho được.

Ai mà chưa từng có mộng khí phách tung hoành, áo gấm ngựa hay. Cậu thời niên thiếu ngông cuồng, thiên phú hơn người, thế mà lại bị đẩy từ nơi cao nhất xuống đáy vực sâu, bị gông xiềng trói buộc, che phủ mọi ánh hào quang.

Sao có thể cam lòng.

Thậm chí cậu còn từng oán hận Lạc Thanh Hà. Thẩm Quyện tự cho rằng mình chưa từng sợ hãi, trốn tránh điều gì. Dù là gặp phải chuyện gì, Quyện gia cũng đánh đâu thắng đó, không gì cản được. Chỉ riêng trong chuyện về Lạc Thanh Hà này, đều là nhờ Lâm Ngữ Kinh giúp cậu nhặt nhạnh từng mảnh dũng cảm và kiên trì vốn vỡ vụn của cậu, một lần nữa chắp lại thành phần hoàn chỉnh.

Lâm Ngữ Kinh nói lúc ấy đáng ra cô nên dũng cảm hơn, nhưng Thẩm Quyện lại cảm thấy mình còn lâu mới can đảm được như cô.

Cuối bài phỏng vấn, phóng viên bắt đầu hỏi lắt léo hơn: “Nãy giờ cậu luôn miệng nhắc đến bạn gái, cô ấy là người cậu yêu nhất sao? Ý tôi là, ngoài người nhà ra.” Cô nói đùa: “So với tất cả mọi người, mọi việc trên thế giới, bao gồm bắn súng và Marilyn Monroe*.”

(*) Marilyn Monroe, là một nữ diễn viên và người mẫu người Mỹ. Nổi tiếng với những vai diễn cô gái tóc vàng gợi cảm và hài hước, Monroe trở thành một trong những biểu tượng sex nổi tiếng nhất thập niên 1950. (wiki)

Thẩm Quyện cúi đầu, nở nụ cười rất nhạt.

Nụ cười này khác với bất cứ nụ cười nào từ lúc phỏng vấn đến giờ. Khoé môi cậu từ từ nhếch lên một cách tự nhiên, ánh mắt dịu dàng đong đầy yêu thương. Vào khoảnh khắc ấy, dường như con sư tử ngạo nghễ khó thuần đã biến thành một dã thú hiền lành.

“Không phải.” Thẩm Quyện cười, khẽ khàng nói: “Cô ấy chính là cả thế giới của tôi.”

Sau này, sau khi bài chuyên mục và video được đăng lên, doanh số tháng của tuần san thể thao không quá nổi tiếng này thoắt cái được nhân lên gấp bội. Nấm Nhỏ kêu gào sửa phần tiểu sử trên mọi trang mạng xã hội cô ấy đang dùng, từ QQ, Wechat, Instagram đến Weibo đều thành “Cô ấy chính là cả thế giới của tôi”, vả lại ngày nào cũng diễn kịch với Cố Hạ. Hai người này cứ như không biết mệt vậy.

Vẻ mặt Nấm Nhỏ chân thành âu yếm, cô ấy thấp hơn Cố Hạ một khoảng, nên phải ngẩng đầu nhìn lên: “Anh yêu, giữa em và bắn súng anh yêu ai hơn? Em có phải là người anh yêu nhất trên thế giới này không?”

Cố Hạ cũng hết sức rảnh rỗi, sẵn sàng phối hợp với cô ấy: “Không phải, em chính là cả thế giới của anh.”

Lâm Ngữ Kinh mới đầu còn xấu hổ thẹn thùng đến dở khóc dở cười, lâu dần đã trở nên vô cảm mà thuận tay lấy một túi đồ ăn vặt ném sang: “Hai người các cậu có cần nghỉ ngơi một chút không?”

*

Một tuần sau, Thẩm Quyện trở về từ Toronto. Đúng vào buổi tối cậu đến nơi, Lâm Chỉ tới tìm Lâm Ngữ Kinh.

Thẩm Quyện xuống máy bay lúc chín giờ tối. Lâm Ngữ Kinh vốn đang chuẩn bị đi đón, nhìn giờ, vẫn còn thời gian.

Địa điểm vẫn do Lâm Chỉ chọn, một nhà hàng chay mới khai trương. Quán không lớn, chỉ có sáu chiếc bàn, không khí yên tĩnh, mang hơi hướng thiền.

Lần trước gặp, hai người tan rã trong không vui. Đã ồn ào đến mức đó mà bây giờ Lâm Chỉ vẫn bình tĩnh như không. Bà vẫn mở màn bằng ba câu quen thuộc, cứ như chưa từng có gì xảy ra.

So với Lâm Chỉ, Lâm Ngữ Kinh vẫn còn non lắm. Cô không chịu được, cả người đều khó chịu. Cô không biết đây có phải thói quen Lâm Chỉ luyện ra được khi lăn lộn chốn thương trường hay không, nhưng thái độ miễn đối phương không nói gì thì tôi đây sẽ vờ như chưa từng xảy ra mâu thuẫn làm cô thấy không thoải mái chút nào. Đã vậy, một khi cô mở miệng trước thì quyền chủ động tự nhiên sẽ thuộc về Lâm Chỉ, tiết tấu câu chuyện cũng do bà quyết định.

Chín giờ Thẩm Quyện xuống máy bay. Lâm Ngữ Kinh phải bắt đầu đi từ trước đó một tiếng, không muốn lãng phí thời gian. Cô gắp một miếng thịt gà chay, ăn xong thì buông đũa, ngẩng đầu nói: “Con biết hồi Tết Thẩm Quyện đã mạo phạm, hôm nay dù mẹ đến để khởi binh vấn tội hay lại muốn nhắc nhở sẽ không ai yêu con cũng được, tùy thôi, được hết. Mẹ đừng kìm nén nữa, có gì cứ nói thẳng.”

Lâm Chỉ nhìn cô, bà cũng buông đũa, bốc khăn giấy đặt bên cạnh: “Mẹ không định hỏi tội, cậu ta đã xin lỗi rồi, mẹ cũng chẳng có thời gian đi so đo với trẻ con.”

Thẩm Quyện chưa từng nói với cô về chuyện này. Lâm Ngữ Kinh phản ứng lại rất nhanh, cười nhạt: “Đúng, mẹ luôn bận rộn mà.”

Lâm Chỉ lấy tay chống đầu, ngón tay xoa xoa nhè nhẹ: “Năm ngoái mẹ đã liên lạc với người bạn, vốn định đưa con đi Mỹ du học.”

Lâm Ngữ Kinh dùng hai giây tiêu hoá tin tức này, sau đó suýt nhảy dựng lên: “Ý mẹ là gì?”

“Chính là ý đó, mẹ đã định bắt con đi, phía trường học cũng liên hệ xong xuôi rồi.” Lâm Chỉ đáp.

Lâm Ngữ Kinh có thể cảm giác được tay mình đang cứng lại, đầu ngón tay lạnh toát, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, suy nghĩ cũng rõ ràng.

“Con khuyên mẹ đừng phí công thì hơn.” Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh nhìn bà: “Mẹ nghĩ con sẽ như hồi cấp Ba, mẹ bảo đi là đi à? Dù mẹ đưa con đến chân trời góc bể con cũng sẽ trở về.”

“Vậy nên mẹ từ bỏ rồi, từ nay về sau mẹ không quản nữa.” Lâm Chỉ nói.

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.

“Con đã mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, bằng tuổi con mẹ đã giúp ông ngoại con xử lý việc công ty rồi kìa.” Lâm Chỉ buông lời nhẹ tênh: “Tính con cố chấp, con tự có suy nghĩ và chính kiến của mình, mẹ không thuyết phục được. Mỗi ngày đấu đá với người ta cũng đủ mệt rồi, không còn sức đấu với con mãi được. Náo loạn như vậy ai cũng không dễ chịu, dù sao con cũng là con cháu Lâm gia, là con gái của mẹ.”

Lâm Ngữ Kinh còn chưa phản ứng kịp. Cô đến đây với tinh thần chiến đấu sục sôi, thậm chí đã nghĩ xong bản thảo xem phải nói thế nào.

“Vậy ý mẹ là, mẹ không phản đối.”

“Phải.” Lâm Chỉ buông khăn giấy, nói tiếp: “Nhưng mẹ vẫn không cho rằng tên đàn ông này có gì đáng tin cậy, tình cảm nhất định sẽ thay đổi, không có tình yêu nào là chắc chắn mỹ mãn cả đời.”

“Mẹ không tán thành, nhưng mẹ mặc kệ, thời gian và thực tế sẽ cho con thấy những gì mẹ nói là đúng.”

Lâm Ngữ Kinh đã hiểu.

Không gì có thể thuyết phục được bà.

Lòng kiêu ngạo của Lâm Chỉ khiến bà không thể cúi đầu chịu thua, không thể bị thuyết phục, vĩnh viễn không thừa nhận mình sai.

Cho dù bà có cảm thấy mình sai hay không, bà cũng sẽ không thừa nhận.

Lâm Ngữ Kinh không để bụng chuyện này, cứ vậy đi.

Cũng như bà đã nói, thời gian và thực tế rồi sẽ chứng minh tất cả.

Bữa cơm này yên bình hơn Lâm Ngữ Kinh tưởng nhiều. Trước khi kết thúc, Lâm Chỉ im lặng nhìn cô đứng lên, bà không đứng dậy ngay mà chỉ thở dài, giọng điệu có phần mệt mỏi, cũng có hoang mang: “Dù con có tin hay không, Tiểu Ngữ, mẹ đón con về từ chỗ ba con là muốn con được tốt, mẹ cũng tận lực làm những việc mà mẹ nghĩ sẽ tốt cho con. Mẹ không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.”

Lâm Ngữ Kinh khựng lại.

Cô siết chặt ngón tay đang giữ nút áo khoác, xoay người lại nói: “Con tin rằng mẹ muốn tốt cho con, nhưng mẹ à, có một số việc không cách nào bù đắp được, thời gian trôi qua cũng mãi mãi chẳng thể quay lại.”

“Lúc hai tuổi con muốn có một cây kẹo bông gòn, muốn đi công viên giải trí, muốn ba mẹ nhìn con một lần, muốn mẹ dành thời gian ở bên con, dù chỉ mười phút, kể chuyện cho con, dỗ con đi ngủ.”

“Không ai cho con, không ai nhìn đến con cả.”

Bả vai Lâm Ngữ Kinh sụp xuống, cô bình tĩnh nhìn bà: “Giờ con sắp hai mươi tuổi rồi, con còn muốn những điều đó sao?”

*

Máy bay của Thẩm Quyện bị trễ.

Lâm Ngữ Kinh chờ đến héo người, đến Starbucks mua một ly Latte rồi thêm nước đến ba lần, chạy vào vệ sinh hai ba bận. Đến cuối cùng, ánh mắt chị gái phục vụ ở Starbucks nhìn cô đầy hàm ý, Lâm Ngữ Kinh dường như có thể thấy trên mặt chị ấy viết dòng chữ “Cô có cần phải bần đến vậy không”.

Thẩm Quyện vẫn chưa ra.

Lâm Ngữ Kinh không có mặt mũi ngồi tiếp, bèn đứng tựa vào cột ở sân bay đợi.

Máy bay trễ hai tiếng, còn phải lấy hành lý, thế là đến gần mười hai giờ đoàn người mới vội vàng đi ra.

Họ nhiều người, lại đều mặc đồng phục đội đại diện cho quốc gia nên rất gây chú ý. Họ vừa ra, Lâm Ngữ Kinh đã thấy Thẩm Quyện.

Cậu đi cuối, còn đang nói chuyện với một cô gái bên cạnh. Không biết cô gái kia nói gì mà Thẩm Quyện khẽ mỉm cười.

Hai người cùng mặc đồng phục đội, trông như đồ đôi.

Hả?

Hả hả??

Lâm Ngữ Kinh đứng thẳng người, cô không qua ngay mà chỉ đứng đó nhìn, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.

Cô đứng ngay đối diện cửa ra, Thẩm Quyện vừa nhìn đã thấy. Cậu nắm va li, bước chân ngừng lại.

Cô gái kia cũng ngừng lại theo, đứng bên cậu nói gì đó.

Mắt Lâm Ngữ Kinh nhíu lại, biểu cảm trông rất nguy hiểm.

Hẳn là Thẩm Quyện đã thấy rõ vẻ mặt cô rồi, cậu bỗng cười một tiếng.

Cô gái kia ngẩn người, nhìn theo tầm mắt cậu thì thấy Lâm Ngữ Kinh đứng một bên.

Lâm Ngữ Kinh không hề động đậy, cô tựa lên cột, mặt không cảm xúc nhìn cậu. Ở bên Thẩm Quyện đã lâu, cô học tư thế này của cậu giống y hệt, khẽ hếch cằm, vẻ mặt lạnh nhạt lười nhác.

Trông cô như một nữ vương cao ngạo, trên mặt viết rõ dòng chữ “Ta không qua tiếp, nhà ngươi tự lăn lại đây đi.”

Thẩm Quyện tâm trạng vui vẻ cong môi, đến nói một tiếng với huấn luyện viên đi đầu: “Huấn luyện viên Hàn, em không ăn cơm đâu, em đi trước đây ạ.”

Thẩm Quyện là chủ lực của cuộc thi lần này, trung tâm của đội, đương nhiên huấn luyện viên không đồng ý cho cậu đi. Thẩm Quyện cười, hất hất cằm: “Người nhà chờ sốt ruột nên không vui, em còn phải dỗ.”

Huấn luyện viên Hàn sửng sốt, thật sự không tài nào liên hệ người lúc nào cũng mang vẻ mặt “Các ngươi đều là con cháu ta”, “Đối thủ sao gà thế” và kẻ đang nói “Em còn phải dỗ” này là cùng một người.

Thế nhưng sau cuộc thi này, đặc biệt là sau bài phỏng vấn kia, tất cả mọi người đều biết Đại ma vương kiêu ngạo ngày thường thực ra là một tên con trai đang yêu xem bạn gái là cả thế giới. Mọi người đều vô cùng tò mò với người con gái có thể thuần phục Đại ma vương trong truyền thuyết này.

Huấn luyện viên Hàn nhìn qua, thấy Lâm Ngữ Kinh đứng bên kia.

Đến đây ông cũng chẳng nói gì được nữa, bèn cho cậu đi. Người nhà hay một bữa cơm với đồng đội quan trọng hơn, không nói cũng biết.

Thẩm Quyện kéo va li, ngó lơ đám người đang xôn xao bàn tán không biết chuyện gì đang xảy ra mà bước đến bên cô, cúi đầu xuống.

Sau đó cậu để va li qua một bên, giơ tay ôm lấy cô gái trước mặt, ấn đầu cô vào lòng mình.

Một đội viên nữ đang hóng hớt nào đó “Wow” lên một tiếng, vỗ mạnh lên đùi Chu sư tỷ: “Chuyện gì thế này! Đại ma vương lúc yêu đương đúng là khác hẳn bình thường!”

Cô nàng vừa vỗ vừa nhìn không chớp mắt, thấy cô gái kia còn chưa ôm lại cậu. Cô gái vùng ra khỏi lòng Thẩm Quyện, vẫn mặt lạnh không nói gì.

Thẩm Quyện giơ tay xoa đầu cô.

Cô gái lạnh nhạt đẩy tay cậu ra, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Quyện có phần bất đắc dĩ, kéo hành lý bước theo sau.

Một đội viên nữ khác “chậc chậc” hai tiếng: “Đấy là Thẩm Quyện ư? Thực sự như đổi tính vậy.”

“Đổi tính?” Chu sư tỷ bình thản như không, thoạt trông như đã hiểu rất rõ: “Trước mặt vợ, Thẩm Quyện căn bản không có tính cách gì đáng nói.”

“…”

Dung Hoài thở dài lắc đầu, thầm nghĩ sau này dù có tìm bạn gái cũng không được giống như sư huynh.

*

Lúc này, Thẩm Quyện – không có tính cách – vừa lên xe với bạn gái. Xe của cậu đậu ở bãi đỗ xe sân bay. Thẩm Quyện để hành lý vào cốp, lên xe. Lâm Ngữ Kinh vừa ngồi vào ghế phụ, còn chưa kịp thắt đai an toàn thì đã bị người ta kéo mạnh sang, giữ đầu cô hôn lên.

Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp nhắm mắt, nhìn thấy lông mi cậu rũ xuống, mạnh mẽ hôn cô, răng môi cọ xát đến mức lưỡi cô tê dại.

Cô kêu lên, chống lên người cậu lùi về sau.

Thẩm Quyện giữ eo cô kéo về, không cho cô động đậy, ngón tay theo hõm lưng trườn xuống eo, vén vạt áo lên.

Lâm Ngữ Kinh run lên, đẩy cậu: “Cậu là quỷ đói đầu thai à?”

Cậu cúi đầu nhìn trước ngực cô, ngón tay tiếp tục hoạt động. Cô bị cậu xoa đến nhũn ra, dính chặt lên người cậu, khẽ kêu như chú mèo con.

Thẩm Quyện nhếch môi, hôn lên tai cô, nhỏ giọng nói: “Vậy đã thoải mái chưa?”

“…”

Trong nháy mắt, tai Lâm Ngữ Kinh đã đỏ hồng: “Thẩm Quyện, câm miệng, cậu câm miệng.”

Thẩm Quyện cười cười, hạ ghế xuống, ôm cô sang đặt ngồi lên người mình. Lâm Ngữ Kinh hoảng hốt bò về chỗ, trừng mắt nhìn cậu trong bóng tối: “Này, cậu có thể đứng đắn chút được không? Thế này là được rồi, cậu còn muốn làm gì nữa?”

“Làm chút chuyện không đứng đắn.” Thẩm Quyện vỗ vỗ đùi mình, dụ dỗ cô: “Tự ngồi lên nào, ngoan, anh trai làm em thoải mái.”

Lâm Ngữ Kinh cạn lời rồi, chỉ chờ đến lúc về nhà thôi mà, cậu sẽ nghẹn chết sao.

*

Đêm hôm ấy, Thẩm Quyện dùng hết mọi cách, đủ loại trò gian, buộc cô nói rõ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.

Ban đầu Lâm Ngữ Kinh còn không chịu nói. Cô như một nữ chiến sĩ cách mạng chịu đủ loại phá rối, sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã giương cờ đầu hàng, khai hết mười mươi những chuyện mình đã thấy ở studio.

Nghe xong, Thẩm Quyện im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên cổ cô.

Sau khi xong việc, cậu ôm lấy cô, Lâm Ngữ Kinh khẽ ngẩng đầu: “Quyện gia, tớ hỏi cậu một chuyện.”

“Hửm?” Tiếng cậu mang giọng mũi rất nặng, khàn khàn biếng nhác.

“Đến Hoài Thành nhiều lần như vậy, cậu có từng thấy tớ không?”

Thẩm Quyện nhàn nhạt nói: “Chưa từng.”

“Vậy cậu còn đi làm gì?” Lâm Ngữ Kinh hỏi.

Thẩm Quyện giơ tay, đầu ngón tay cuốn lấy lọn tóc cô, từ gốc đến ngọn, mân mê trong bàn tay. Sau một lúc lâu, cậu mới mở miệng: “Không biết nữa, tớ chỉ muốn xem một chút.”

Xem bầu trời cô nhìn ngắm mỗi ngày, đứng trên cùng một miền đất với cô.

Cách cô một bức tường, nghe tiếng chuông vang lên rồi dừng lại, nghe tiếng vui cười ầm ĩ trên sân thể dục dần dần trở nên yên tĩnh.

Mỗi lần đến đấy ngồi một lúc, cậu có thể kiên định được một khoảng thời gian, sau đó lại tiếp tục làm việc mình cần làm.

Thẩm Quyện nói: “Khi đó tớ không có gì cả, chỉ có cậu thôi.”

Chóp mũi Lâm Ngữ Kinh cay cay.

Cô ngẩng đầu, ôm mặt cậu nói: “Cậu còn có người nhà, tớ mới không có gì cả.”

Cô nhớ tới những lời hôm nay của Lâm Chỉ, nhớ đến giọng điệu, ánh mắt vừa hoang mang vừa mệt mỏi của bà, đỏ hoe mắt chậm rãi lặp lại: “Thẩm Quyện, tớ không có gì cả, chỉ có cậu thôi.”

Thẩm Quyện kéo tay cô lôi lại gần, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Cậu có tớ rồi, thì cái gì cũng có.”

*

Giữa tháng tư là đại thọ của bà nội Thẩm, bà còn đặc biệt gửi cho Lâm Ngữ Kinh một tin nhắn QQ.

Bà gõ một đống ký tự hỗn loạn, rồi lại xoá đi, sau đó chắc đã có ai đó bày bà cách gửi tin nhắn thoại, thế là bà gửi sang một đoạn voice thật dài, muốn Lâm Ngữ Kinh phải đến, nhất định phải có mặt.

Tiếp đó còn bổ sung một câu: Thẩm Quyện có thể không đến, nhà các cháu một người đến là được rồi.

Cuối cùng còn gửi cho cô một icon gấu Kuma rất đáng yêu.

Lâm Ngữ Kinh vẫn luôn tự hỏi một người trendy như bà nội Thẩm sao lại có đứa cháu trai tính cách như thế, mà cả tính cách anh họ Thẩm Lan của cậu cũng hoàn toàn không giống cậu, cho đến khi cô gặp ông nội Thẩm.

Ông lão rất khoẻ mạnh, nghe nói vì thần tượng Trương Đại Thiên* nên cố tình để râu. Thực ra cũng chỉ có một nhúm thôi, còn bị bà nội Thẩm lấy dây cột tóc hoa màu hồng phấn buộc lại.

(*) Trương Đại Thiên (1899- 1983) quê tại Tứ Xuyên, Trung Quốc, là huyền thoại hội họa của Trung Hoa.

Cả người ông toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm túc, phối hợp với bộ râu được thắt dây cột tóc hoa màu hồng phấn, tạo hình đi đầu trào lưu này khiến Lâm Ngữ Kinh phải ngẩn người.

Tối đó trước khi đi về, Lâm Ngữ Kinh được ông nội Thẩm gọi lên lầu, đi xuyên qua hành lang dài đến thư phòng, lấy một bức tranh từ góc giá sách, cưỡng chế nhét vào tay cô.

Trước khi nhét ông còn đặc biệt nhấn mạnh mấy lần: “Phó Bão Thạch, có biết không?”

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu.

Ông lão nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, vui vẻ hớn hở chỉ vào cuộn tranh: “Là bút tích thật đấy, không giống những thứ hàng giả kia đâu.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh cứ thấy ông lão như đang ám chỉ chuyện Thẩm Quyện chi cái giá lên tới tám chữ số đấu giá một bức tranh giả mang về.

Cô vội vàng gật đầu, nịnh hót là sở trường của cô rồi: “Ông yên tâm, con sẽ đem về treo ngay đầu giường, mỗi ngày bắt Thẩm Quyện thưởng thức hai mươi phút, mỗi tuần viết một bản cảm nhận 800 chữ.”

Đôi mắt ông nội Thẩm ánh lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, vung tay đáp: “Cách này hay đấy.”

Trên đường trở về, Lâm Ngữ Kinh còn nói chuyện này với Thẩm Quyện, cười đến mức tựa lên cửa sổ xe.

Thẩm Quyện liếc nhìn cô, buồn cười “Xùy” một tiếng, giơ tay nhéo nhéo mặt cô: “Đồ ngốc.”

Lâm Ngữ Kinh vẫn cười, cười đến mặt và mắt đều nóng lên.

Mỗi lần Thẩm Quyện về nhà ông bà đều đưa cô theo, cô vừa tới bà nội Thẩm đã kéo cô lại nói chuyện. Thẩm Lan đi nước ngoài về còn mang theo một đống quà, chị họ chấm được một chiếc túi xách bèn hỏi lấy, Thẩm Lan liền cười tủm tỉm nói một câu: “Cái này không cho chị được, em mua cho em dâu đấy, không bằng chị đánh nhau một trận với A Quyện đi?”

Họ đều rất tốt với cô, đến mức như đã là người một nhà, là anh trai cô, là bà nội cô.

Cô hiểu ý cậu chứ.

“Cậu có tớ rồi, thì cái gì cũng có.”

*

Mùa xuân năm nay rất dài, mùa hè đến trễ. Lâm Ngữ Kinh vẫn luôn nghiên cứu kiểu dáng hình xăm, xem làm hình gì thì đẹp, đáng tiếc vẫn chưa có kết quả.

Cô còn đặc biệt đăng một bài hỏi thăm ý kiến lên vòng bạn bè. Lâm Ngữ Kinh đã lâu không lướt vòng bạn bè, không lướt thì không biết, vừa lướt một phát đã hoảng hồn, khắp nơi đều là Hà Tùng Nam ——

Hà Tùng Nam: [Bạn gái của tôi thật đáng yêu]

Hà Tùng Nam: [Mua quần áo cho bạn gái toàn phải đến khu thời trang trẻ em]

Hà Tùng Nam: [Hôm nay đã bị Tiểu Như Ý nhà tôi bắt được]

Hà Tùng Nam: [Mong em mọi chuyện đều như ý.]

Bài viết cuối cùng còn đính kèm ảnh chụp Tiểu Kẹo Đường, trong tay cầm một hộp bạch tuộc nướng, miệng còn đang nhai một miếng, hai má căng phồng, đôi mắt to ngơ ngác nhìn vào camera.

Cô gái nhỏ trông vẫn lùn lùn như trước, mặt bầu bĩnh, nhưng lại trắng hơn hồi cấp Ba, xinh xắn hơn nhiều.

Bình luận bên dưới cũng rất náo nhiệt.

Tưởng Hàn: [Mẹ kiếp, mày và Thẩm Quyện, hai đứa bây có để cho người khác sống không hả? Yêu thì cứ yêu đi, nhưng có thể bớt đăng lên vòng bạn bè không? Mẹ nó!]

Lý Lâm trả lời Tưởng Hàn: [Nam ca theo đuổi ba ngàn năm mới được, hiểu cho ảnh chút, trái tim kích động bất ổn mà.]

Tống Chí Minh: [Hai phút trước Nam ca mới theo đuổi được, mới đó đã phát cả 800 cái trạng thái, làm như đã bên nhau cả thế kỷ rồi ấy.]

Lâm Ngữ Kinh phẫn nộ, đưa điện thoại cho Thẩm Quyện xem: “Tiểu Kẹo Đường của tớ bị tên này lừa vào tròng khi nào vậy?”

Thẩm Quyện liếc mắt nhìn màn hình di động của cô, không để tâm nói: “Không phải Tống Chí Minh đã nói rồi à, hai phút trước.”

“…”

Cuối cùng, sau nhiều lần bị cắt ngang, Lâm Ngữ Kinh cũng từ bỏ chuyện chọn hình xăm này. Cô chọn thế nào cũng không hài lòng, bèn dứt khoát làm một cái giống y Thẩm Quyện, chỉ đổi tên phía dưới thành tên cậu.

“Hình xăm tình nhân đấy!” Lâm Ngữ Kinh hào hứng nói: “Tớ muốn to, to như cái của cậu vậy, trông rất ngầu!”

Vết sẹo của cô chếch gần phần đùi trong, sát bắp chân. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh bảo xăm ở chỗ đó, cô cũng không cảm thấy gì. Cô không nghĩ nhiều, chỉ là vừa khéo che luôn vết sẹo, rất tốt.

Cho đến khi chuẩn bị xăm.

Cho đến khi Thẩm Quyện cầm đồ nghề và máy xăm đi đến trước mặt cô, vỗ mông cô bảo: “Cởi quần.”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lúc làm chuyện ấy phải cởi là một chuyện, mà lúc đang ở ngay trong phòng làm việc, bảo cô cởi ra lại là một chuyện khác.

Lâm Ngữ Kinh thà chết cũng không chịu, nhắm tịt mắt. Thẩm Quyện rất hiểu cô, cậu cúi đầu, ngón tay chạm vào lưng quần cô, thong thả ung dung cởi xuống, khiến đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra bên ngoài.

Thẩm Quyện ôm cô đặt ngồi xuống, tách chân cô ra, ghé vào giữa hai chân, bàn tay mang găng tay màu đen ấn lên bắp đùi.

Lâm Ngữ Kinh run lẩy bẩy gọi: “Thẩm Quyện…”

“Sao vậy?” Thẩm Quyện khẽ đáp lại.

Lâm Ngữ Kinh không nói gì.

Mãi không thấy cô đáp lại, Thẩm Quyện duỗi ngón tay chạm lên vết sẹo trên đùi cô, lại hỏi: “Hửm?”

Nghe giọng rõ ràng đang nén cười.

Lâm Ngữ Kinh hắng giọng, cố gắng không đẩy đầu cậu ra, mẫn cảm rụt người lại: “Tớ thấy tư thế này hình như… không được lịch sự lắm.”

Thẩm Quyện không ngẩng đầu, trầm giọng: “Không lịch sự chỗ nào?”

Lâm Ngữ Kinh há miệng, tai đỏ lựng.

Thẩm Quyện cười khẽ một tiếng, thở dài: “Không đùa cậu nữa.”

Cậu đến phòng khách lấy một tấm thảm màu xám che lên bụng cô, bắt đầu mở máy.

Lâm Ngữ Kinh giơ tay bắt lấy cánh tay cậu, khẩn trương đến mức cả người run run. Thẩm Quyện hôn ngón tay cô, hỏi: “Sợ à?”

“Tớ có hơi, sợ đau.” Tiếng của cô rất căng thẳng.

Thẩm Quyện ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Vậy bọn mình không làm nữa.”

Lâm Ngữ Kinh liếm môi, đáp án cũng như lần trước: “Không, tớ muốn đau vì cậu.”

Ánh mắt Thẩm Quyện tối xuống, cậu kéo khẩu trang, buông máy xăm nhỏm dậy, chống tay lên mép giường hôn cô.

Họ trao nhau một nụ hôn dài rất dịu dàng. Thẩm Quyện chạm trán lên trán cô, chóp mũi cọ lên chóp mũi cô, môi chạm nhẹ một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì đau vì tớ một lần nữa, lần cuối cùng.”

Thẩm Quyện có một thói quen kì quái. Cậu nhất định phải lưu lại dấu ấn gì đó lên đồ của mình, bất kể là thứ gì, chẳng hạn như viết tên lên mỗi quyển sách.

Đã là của cậu rồi, thì người khác không được động đến.

Nhưng Lâm Ngữ Kinh thì khác. Cậu không nỡ chạm vào cô.

Không nỡ để cô đau, không nỡ để lại dấu ấn trên người cô. Thẩm Quyện cảm thấy cô có mang ký hiệu của mình hay không cũng chả sao cả, cậu thuộc về cô, vậy là đủ rồi.

Trước đây, Thẩm Quyện từng mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy chính mình vào năm lớp 11 ấy, trải qua một năm tạm nghỉ học ngáo ngáo ngơ ngơ, bỏ mặc bản thân rơi xuống vực thẳm sâu nhất, ngay cả tâm hồn cũng im hơi lặng tiếng.

Sau đó cậu gặp được một người.

Cô gái mắt ngọc mày ngài, hàng mi dài chớp chớp, tựa cằm lên mặt bàn bên phía cậu, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu: “Bạn học Thẩm, tôi cảm thấy bạn cùng bàn với nhau thì nên tương thân tương ái.”

Câu chuyện xưa bắt đầu từ đấy.

Từ đó, thế giới của cậu có ánh sáng chiếu vào. Một đôi tay mềm mại dịu dàng kéo lấy cậu, đưa cậu từ nơi đáy biển âm u lạnh lẽo vươn lên đến mặt biển.

Cô không nên thuộc về ai cả, cô là người cứu rỗi.

Nhưng giờ khắc này đây, ham muốn chiếm hữu lại nổi lên trong lòng cậu. Cậu muốn để lại ký hiệu gì đó, khắc sâu vào xương tủy cô.

Xăm lên mép đùi trong khá là đau, mới đâm vào thì cảm giác chưa rõ ràng lắm, chỉ tê tê như kiến cắn, nhưng càng dần về sau, nỗi đau đớn càng dấy lên rõ rệt hơn.

Thẩm Quyện làm rất nhanh, cậu không nỡ làm quá lớn, từ đầu đến cuối không nói lời nào, xương hàm sít sao bạnh ra. Cho đến khi kim cuối cùng đâm xuống, cậu thả máy xăm trong tay, lấy khăn lông nhè nhẹ lau qua, rồi thở phào một hơi thật dài.

Bên trong găng tay, tay của cậu đã đổ đầy mồ hôi.

Lâm Ngữ Kinh ngồi dậy, cô đau đến vành mắt đỏ bừng, cúi đầu nhìn xuống.

Trên làn da trắng nõn, cậu xăm sáu chữ cái —— Savior. Kiểu chữ viết tay rất đẹp, nét cuối cùng còn hơi móc lên, nhìn cái là biết ngay chữ cậu. Phía sau còn có hai nét đơn giản phác hoạ nên một chú cá voi nhỏ xíu, miễn cưỡng che được vết sẹo của cô. Cả cái hình xăm này nhỏ hơn của cậu rất nhiều.

Thời điểm nhìn thấy từ này, Lâm Ngữ Kinh bất chợt ngẩn người, vài giây sau cô mới ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn cậu: “Thẩm Quyện, sau này tớ cũng thuộc về cậu.”

Cô dừng một chút, nhìn cậu nhẹ giọng nói: “Sau này dù sống hay chết, tớ đều thuộc về cậu.”

Thẩm Quyện kéo găng tay ra, ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô.

“Được.”

Cậu nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình.

*

Trong ngày dài hoang vắng, anh bị giam cầm trong giấc mộng đổ nát chỉ có hai màu trắng đen, nơi ấy mây đen che kín mặt trời, không một bóng cỏ cây, vạn vật hoang vu.

Cho đến khi em bước qua vùng đất hoang vu ấy.

Mỗi nơi em bước qua, thế giới bắt đầu thức tỉnh. Anh nhìn thấy hoa dại ven đường sinh sôi nảy nở, thấy tuyết trắng trên ngọn cây tan dần khiến hoa mai nở rộ, thấy chim hót ve ngân, ánh dương rực rỡ.

Anh nhìn thấy, ở cuối giấc mộng giữa ban ngày của anh, chính là em.

Từ đây, mặt trời sáng rọi.

Em là tất cả khao khát và vọng tưởng trong anh.HẾT

Tê Kiến:

Cuối cùng cũng viết xong rồi, giấc mộng giữa ban ngày chính là vọng tưởng và khao khát, là tên sách. Savior, người cứu vớt.

Hầu như tôi đã viết hết những gì muốn viết rồi, cặp nam nữ chính này hiện giờ chính là cặp tôi thích nhất, thích Kình muội và Quyện gia quá đi.

Cảm ơn mọi người đã bầu bạn bên tôi suốt ba tháng nay!!! Truyện sau gặp lại!!!

Có một số bạn hỏi sao không thấy tí gì về phần “đô thị”.

Bạn à!

Xem lại văn án đi!

Ba chữ “Truyện vườn trường” rõ ràng thế còn gì!

Các bạn còn hỏi vì sao truyện vườn trường lại không có phần “đô thị”, rõ ràng truyện người khác đều có mà. Đúng! Tôi chính là không viết đấy!

Truyện vườn trường chính là truyện vườn trường, viết thêm về đô thị chẳng phải là quảng cáo lừa đảo à!!!

Được rồi, thôi nói chính sự nha.

Trong ngoại truyện tôi sẽ viết về một cặp phụ, nhưng vẫn chưa biết nên viết về Phó ca hay là Hà Tùng Nam, vì tôi thích cả hai cặp luôn, để xem đã. Ngày mai nghỉ ngơi, ngày kia sẽ đăng ngoại truyện, cũng không dài, chỉ vài chương thôi.

Sau đó, cụ thể việc xuất bản tôi sẽ nói trên Weibo @Tê Kiến, bạn nào chưa follow có thể follow nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui