Cái ôm dịu dàng từ người vừa phát ra giọng nói ôn nhu, Du Thành Nghĩa đứng bất động tại chỗ, lát sau mới bình tĩnh, nói: “Em ngủ rất ngon, vậy còn anh thì sao?”.
Đối phương chợt im bặt, vòng tay bỗng buông xuôi: “…”.
Không biết anh lại bị sao nữa, hắn quay qua thì bất ngờ đối diện với ánh mắt đỏ hoe ướt át của anh đang ủ rũ. Hắn khẽ chạm lên mặt anh: “Đêm qua… Anh khóc sao?”.
Thanh Nhân né mặt đi, lắc đầu: “Không phải đâu”.
Không lẽ vì không cho tiếp xúc gần gũi nên anh buồn sao? A, thật bối rối.
Ánh mắt vô tình đặt vào bờ ngực đang lộ ra phập phồng đằng sau lớp áo sơ mi rộng. Nhũ hoa ửng đỏ thấp thoáng hiện lên, hắn đỏ mặt liền dời mắt đi. Du Thành Nghĩa vội ôm anh vào lòng, trong đầu nảy số: “Là vì em sao?”.
Anh khẽ gật đầu, như mèo con mất chủ mà nũng nịu. Bây giờ trông anh rất mỏng manh, nếu hắn là Phong Tình thật thì không chừng nãy giờ sớm đã kéo anh vào phòng hành sự rồi.
Sau khi vỗ về ‘người yêu’ đúng vai trò của bản thân xong, Du Thành Nghĩa và Thanh Nhan ăn sáng. Như ‘kịch bản’ hắn sẽ dịu dàng hỏi thăm, ân cần chăm sóc. Đôi khi sẽ ôm anh yêu thương như một đôi nhân tình thật sự.
Nửa ngày trôi qua vô cùng vui vẻ, Du Thành Nghĩa ngồi trên sofa đọc sách, tay vuốt ve mái tóc đen của anh đang nằm trên đùi mình.
Thanh Nhân ngắm nhìn dung nhan người yêu mà âm thầm đỏ mặt. Mỹ nhân này có một không hai trên đời, tài sắc vẹn toàn và còn là người thương của anh nữa chứ. Nhiều người ước có cũng không thể có được.
Nhưng mà… Bỗng gương mặt ngày hôm ấy rời đi đến chiến trận của Phong Tình xuất hiện, trong lòng anh khẽ nhói lên kỳ lạ. Anh đã lo lắng hắn nơi đó ổn chứ, có bị thương không.
Không biết cảm xúc hiện tại của anh dành cho ‘Du tổng’ là gì, nhưng thấy hắn hành trang ra trận trong lòng vô cùng bất an. Khi đó anh vẫn chưa nói lời tạm biệt đàng hoàng, cũng như câu chúc “Lên đường bình an, sớm trở về nhé” không thể nói vì lòng vui mừng khi nghe tin mình có thể đi gặp “người yêu”.
Hắn hiện tại đang làm gì, có ăn uống đầy đủ không?
Thanh Nhân bỗng lắc đầu phủi đi suy nghĩ về Phong Tình. “Người yêu” của anh đang ở đây mà anh lại mơ tưởng đến người đàn ông khác. Thật cắn rứt lương tâm mà.
“Anh sao thế?”.
Anh mỉm cười nói: “Anh đang nghĩ xem sau khi trận chiến Liên Bang kết thúc chúng ta sẽ đi đâu để hẹn hò”.
“Em thấy chúng ta đi Châu Âu đi”.
“Được đó”.
Vấn đề Thanh Nhân lo nhất bây giờ chính là Lê Hòa Lỗ. Hiện tại anh đang là đội trưởng của Sát Hoa. Gã đã nói khi cần anh thì sẽ đưa anh xuất quân. Sắp tới có lẽ anh cũng phải ra trận. Theo kế hoạch của Lê Hòa Lỗ để các thành viên của Liên Bang đánh nhau, Sát Hoa ở đằng sau thu hoạch tài nguyên.
Tính toán ban đầu của gã chính là để Cửa Trắng và Ngũ Hoa Xà chiến nhau, diệt trước hai top của Liên Bang. Sau đó mới đến tính kế Vô Diện và Đạo Hương Hội kết hợp với nhau đánh Liên Hoa Hội. Bởi Liên Hoa Hội là tổ chức dẫn top đầu của Liên Minh Bang Hội. Tạ Hào Hoa rất khó nhằn, lão già này không dễ chơi. Sau cùng đã nắm đủ thế lực, một phát diệt trừ Vô Diện và Đạo Hương Hội.
Hiện tại gã đang có lợi thế vì những bang hội trong Liên Bang đang chia phe đấu đá. Khả năng cao đều mang nhiều thiệt hại, tổn thất. Như vậy Sát Hoa mới có cơ hội “thu gom tàn cuộc” chứ.
Điều cuối cùng quan trọng nhất, chính là Ngọc Vương Đại Thần. Người đàn ông bí ẩn dẫn đầu Liên Minh Bang Hội. Mấy ngày qua trong Liên Bang xảy ra nội bộ nhưng chẳng nghe thấy tiếng tăm của Ngọc Vương Đại Thần. Để cho tất cả hỗn loạn, để kẻ phản bội có cơ hội len lỏi thầm xâm chiếm Liên Minh Bang Hội.
Không biết ông đang phía sau suy tính điều gì. Phải chăng để Liên Minh Bang Hội tan tành sau mấy chục năm khổ lực xây dựng?
…
Gió lạnh lướt qua mái tóc bạch kim, phản phất mùi khói bụi cùng máu tanh.
Người đàn ông áo sơ mi đỏ đứng trên ban công trụ sở Đạo Hương Hội hút thuốc ánh mắt hững thờ nhìn lên bầu trời dần rạng sáng. Ánh nắng mặt trời hừng đông chiếu vào Phong Tình phong thái lạnh lùng.
Dưới chân hắn là một dòng máu chảy dài, nó xuất phát từ những kẻ máu chiến đã bại cuộc nằm bất động đầy rạp dưới sàn của dãy hành lang dài rộng rãi.
“Chủ tịch, Hương Vi Đàng đang trên đường trở về trụ sở ạ. Hắn điều động thêm quân đến, bây giờ chúng ta đang bị bao vây ở bên ngoài”. Ryan mặt không đổi sắc báo cáo.
Dập tàn thuốc, khóe môi cong lên tự tin: “Còn chần chừ gì nữa, lừa bọn chúng vào đây, chúng ta rút quân rồi bật công tắc”.
“Vâng”.
Không đúng kế hoạch cùng Vu Hiện bày ra, bọn hắn không ngờ Ngũ Hoa Xà lại càng mạnh hơn cả những năm trước đây. Phải nói chỉ hai tháng gần đây bọn họ như được thay giáp mới, khoác lên tấm sắt khó thể đánh bại.
Hương Vi Đàng đang ở trên trực thăng cùng Vu Hiện nghe tin tổng bộ bị đánh úp, lực lượng thì bị tiêu diệt, gã nhanh chống quay về gấp.
Chiếc ô tô của Hương Vi Đàng ở đằng xa đột ngột dừng lại. Gã trừng tên tài xế: “Sao không chạy tiếp?! Không có thời gian đâu!”.
Gã tài xế xanh mặt đổ mồ hôi lạnh chỉ tay về một hướng. Đám khói đen kịt bốc theo cùng tia lửa phủ một vùng trời mây. Hương Vi Đàng nhíu mày nhìn theo hướng hắn ta chỉ.
Rõ ràng đó là hướng từ trụ sở Đạo Hương Hội mà!
Lập tức sầm mặt, Hương Vi Đàng đá ghế tên tài xế: "Lái xe nhanh lên!
Chiếc xe lập tức phóng nhanh, Hương Vi Đàng đạp phanh cửa xe vội vàng bước xuống.
Ngọn lửa cháy bập bùng in sâu trong đôi mắt đen láy. Trụ sở Đạo Hương Hội chìm trong biển lửa, mọi thứ mờ ảo cháy đen phía sau màn lửa đỏ nóng rát.
Tay siết chặt thành quyền đến phát run, mắt hằn tơ máu. Cơn hỏa sôi trào trong bụng còn bùng hơn cả tổng bộ to lớn như lâu đài trong lửa nóng.
“Mẹ nó! Du Thành Nghĩa! Nhà ngươi mau cút ra đây cho ta! Du Thành Nghĩa!”.
“Làm gì mà réo tên tôi dữ vậy?”. Phong Tình từ phía sau đi đến, thản nhiên bước tới bên cạnh Hương Vi Đàng.
Vun vút! Cú đấm như thép tóe lửa bay vụt đến trước mặt, Phong Tình nhướng mày dễ dàng né đi. Nếu là người bình thường e rằng nãy giờ đã vỡ xương sọ thành vụn rồi chết tươi tại chỗ rồi.
“Bình tĩnh đi nào, muốn đánh thì từ từ đánh chứ”.
Hương Vi Đàng vốn nóng tính, gã không cần thiết nghe lời kẻ địch: “Hôm nay ta sẽ xé xác nhà ngươi thành trăm mảnh!”.
Hai lưỡi dao xuất hiện bay vút từ không trung không thấy nơi phát ra. Chúng đang phi thẳng đến Phong Tình.
Keng!
Âm thanh vật thể sắc bén vang lên, Phong Tình nhanh nhẹn chặn dao bằng tay gấu sắt trên ngón tay.
Hương Vi Đàng không dễ chơi, dù Phong Tình có kinh nghiệm thực chiến đầy người thì cũng không bằng kẻ gọi là tiền bối với kinh nghiệm lão luyện mấy chục năm.
Vậy nên…
Hất hai con dao ra, thu hồi tay gấu sắt. Ánh mắt xanh biếc lóe sáng đằng sau lớp len màu đen, môi nhếch nhẹ.
Lúc Hương Vi Đàng phát giác mọi chuyện thì đã muộn.
Súng gây mê từ xa nhắm trúng cần cổ, một phát bắn liền ghim thẳng vào huyệt.
Gã loạng choạng, thuốc mạnh đã làm các đường cơ bắp tê liệt, cơ thể đông cứng nhanh chống. Cứ thế mà gã ngã quỵ xuống đất: “Chết tiệt… Thằng khốn gian xảo…”.
Chưa kịp mắng hoàn chỉnh thì đã nhắm mắt ngất lịm đi. Phong Tình quay gót bỏ đi, như một hiệu lệnh, hắn vừa bước đi thì đám thuộc hạ phía sau khiên Hương Vi Đàng đi.
Một vị tướng phe địch đã thu phục, còn một vị tướng kiêu hãnh khác. Bắt Vu Hiện là phần của Kim Đại Đế. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cũng đến lúc bắt “vua” thôi. Kẻ đứng sau giật đầu dây âm mưu của mọi chuyện.
“Sát Hoa, Lê Hòa Lỗ, ngươi nghĩ tên phản quân như ngươi sẽ có được tất cả mọi thứ sau khi gây ra chuyện này sao?”.
Ngay từ đầu Phong Tình đã biết kẻ phản bội là Lê Hòa Lỗ, nhưng hắn không muốn vạch trần ngay. Như vậy sẽ không biết được âm mưu thật sự của gã là gì. Hắn đã để yên ở đó, cho vở kịch lên sàn dần xuất hiện nhiều diễn biến mới.
Ban đầu hắn sững sốt khi biết Thanh Nhân lại là người của Sát Hoa, anh đã gia nhập khi nào, vào mục đích gì, hắn chỉ biết anh vì muốn trả thù cho “người yêu” mà hợp tác với gã. Bị Lê Hòa Lỗ lợi dụng, thế nào sắp tới anh cũng phải ra trận để đối địch với hắn.
Phong Tình đâu để Lê Hòa Lỗ toại nguyện, có Du Thành Nghĩa bên cạnh anh thì dù có bất kỳ lệnh lộc hay nguy hiểm thì những điều đó không thể đến gần anh được. Hắn đã giao phó sự an nguy của anh cho Du Thành Nghĩa.
Đồng hồ tranh cát hoàn thành lại trút xuống một chuỗi tuần hoàn mới. Lê Hòa Lỗ trên bàn làm việc nhắm mắt chống cằm, gã không ngủ, mà đang đứng giữa bàn cờ khổng lồ trong chiều không gian vô tận của trí tưởng tượng.
“Anh Lê, mồi chúng ta thả câu đã bị ăn một con, còn một con đang chống cự. Theo tôi thấy thì chủ tịch Du của chúng ta đang nghĩ hắn đã đứng trên phương diện chiến thắng rồi”. Lang Huyền đứng cạnh cửa sổ nhìn ra vườn hoa muôn sắc bên dưới.
Khóe môi giật nảy, gã nhếch mép: “Để xem ai mới là kẻ trụ lại đến giây phút cuối cùng thu hoạch chiến tích”.
“Trụ sở đẹp đẽ, công xây dựng rất đắc của chủ tịch Hương vậy mà lại chìm vào biển lửa sau một đêm. Cũng may người bên ta đã thành công đột nhập thu gom tài sản rồi bỏ chạy nên không dễ bị bắt”.
Lang Huyền luyên thuyên về những chuyện vừa xảy ra, thêm vào đó là những lời xu nịnh lộ liễu.
Không ai biết hiện tại Lê Hòa Lỗ đang có suy tính gì, chỉ thấy nụ cười của gã vô cùng đáng sợ. Lang Huyền khẽ đổ mồ hôi lạnh dần dừng lại câu chuyện nhiều lời thừa thãi của mình.
Lê Hòa Lỗ bỗng lên tiếng: “Hôm qua đến giờ sao tôi không nghe thấy báo cáo gì về đội trưởng Thanh của chúng ta hết vậy?”.
Lang Huyền suýt nữa thì quên mất chuyện này, đáng lẽ ngay từ sáng sớm ngày hôm trước phải báo cáo nhưng vì công việc quá nhiều nên đã đặt qua một bên: “Xin lỗi anh vì đến tận giờ mới báo cáo, người em cho theo dõi Thanh Nhân đột nhiên mất liên lạc không rõ nguyên nhân ạ. Trước lúc đó vẫn nhận được tin tức Thanh Nhân đang ở cùng Du Thành Nghĩa”.
Ánh mắt Lê Hòa Lỗ chợt sầm xuống, âm u lườm Lang Huyền. Gã không nói không rằng, một màn tĩnh lặng dọa đối phương sợ hãi. Không đoán được tiếp theo gã sẽ làm gì mình.
Ngỡ Lê Hòa Lỗ sẽ phạt, nhưng gã lại thở dài: “Cậu đó, sau này tập trung vào công việc ngay cho tôi”.
“Dạ…? À, vâng!”.
“Có lẽ tôi đoán không sai”.
“Việc gì ạ?”.
Khóe môi gã giật giật như điềm báo: “Thanh Nhân đã thay lòng đổi dạ rồi, còn bao nhiêu hận thù mà cậu ta muốn trả đâu chứ?”.
Lang Huyền bất ngờ: “Vậy chẳng phải anh ta sẽ bán đứng chúng ta với tên chó điên kia sao?!”.
“Ha, hiện tại Du Thành Nghĩa đang ở chiến trận, chỉ cần khiến hắn đổ máu chắc chắn cậu ta sẽ xuất hiện”.
Lang Huyền bỗng hiểu ý: “Chúng ta nên chính tay đi túm đầu Du Thành Nghĩa sao?”.
“Còn chần chừ gì nữa?”.
“Vâng!”.
…
Nửa ngày còn lại trôi qua gần chiều tối, Du Thành Nghĩa cùng Thanh Nhân vào bếp làm bánh nấu ăn như một đôi tình nhân đang yêu nhau thật sự. Nụ cười rạng rỡ của Thanh Nhân cho thấy anh rất hạnh phúc, nhưng mà… Tình cảnh hiện tại khiến Du Thành Nghĩa thấy bứt rứt.
Khay đánh trứng lăn lóc dưới đất, kem đánh bông rơi rải cùng một số vật liệu làm bánh dưới sàn. Du Thành Nghĩa chống khủy tay xuống đất để trụ lại không bị ngã đập đầu. Gương mặt dính đầy kem tươi ngơ ngác nhìn người đang ngã đè phía trên mình.
Bàn tay ấm áp của Thanh Nhân đặt lên bàn tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Du Thành Nghĩa giật nảy khi trán anh đang cụng vào trán hắn, hơi thở gần kề, Thanh Nhân muốn hôn hắn.
“Tình à, mặt em dính hết kem rồi này”.
Chiếc lưỡi nóng ấm của anh bất ngờ liếm đi mấy vết kem trên mặt hắn. Một chút kem đã tan chảy dọc trên cần cổ, anh liếm lên. Vị ngọt cùng mùi da thịt mang đến cơn kích thích ham muốn, anh không nhịn được mà cắn mút.
“Ưm…”. Du Thành Nghĩa rùng mình, anh nhả ra, in lại dấu vết đỏ sưng. Cố giữ cho bản thân tỉnh táo, Du Thành Nghĩa đẩy nhẹ anh ra rồi né tránh: “Khụ, anh à, chúng, chúng ta nhanh dọn dẹp thôi ạ”.
Thanh Nhân không đành lòng, liền đè hắn xuống sàn: “Chuyện đó để sau đi, hai năm trở lại đây chúng ta không thể làm cùng nhau đàng hoàng. Anh muốn được gần gũi hơn với em, hãy làm tình cùng anh đi”.
Không hành động mập mờ nữa, mà lần này anh nói thẳng ra luôn. Du Thành Nghĩa trố mắt kinh ngạc, lập tức xanh mặt.
Con mèo đến kỳ động dục này sao mà đối phó đây? Hắn đang đóng vai trò ‘Phong Tình’ là người yêu của anh, làm loại chuyện này cùng người yêu thì có gì sai đâu. Nhưng cái sai lớn nhất ở đây đó chính là hắn là Du Thành Nghĩa chứ không phải Phong Tình.
Cùng anh giao hoan một lần chắc chắn anh sẽ đòi lần hai, lần ba và những lần sau đó. Đó không phải điều hắn lo lắng, điều hắn sợ nhất chính là tình nghĩa với Phong Tình mới hàn gắn lại chưa bao lâu thì lại chia rẽ vì chuyện yêu đương nhảm nhí này.
Thật là khó xử mà! Nếu không làm thì anh sẽ nghi ngờ mất! Sao bây giờ?!