Mọi giác quan đều buông cảnh giác khi đặt chân đến một nơi thanh tịnh xung quanh chỉ toàn đồng lúa cùng núi non.
Tựa hồ sự bình yên luôn trỗi mạnh hơn là nguy hiểm chính là đem tất cả những kẻ địch giết chết một cách dễ dàng.
Kim Lữ chính là đất nước sự an tịnh đặt lên trên như kim như vàng, nhưng phía sau lớp màn che giấu lại là chết chóc đau đớn.
"Đội trưởng, ở đây thoải mái nhỉ?".
Tên tài xế hỏi.
Lý Văn Sâm nhắm mắt ngủ phì phò: "...........".
Tài xế: "..........".
Hắn ta hỏi sang Nam Nam: "Cậu có thích nơi này không?".
Nam Nam cũng ngủ gục, cổ gật gù, bộ dạng này đến trời sập cũng chẳng hay biết: "..........".
Tên tài xế liếc mắt lên kính chiếu hậu, dường như người bên cạnh và người sau ghế hắn ta ngủ rất say mê một cách hời hợt.
Bỗng nhiên hắn ta nhếch mép, một tay vẫn đang giữ vô lăng, tay còn lại rút trong áo ra khẩu súng lục.
Chỉa thẳng vào đầu Lý Văn Sâm, gương mặt hắn ta vô cùng đắc ý.
Nụ cười đang cong lên đột ngột khựng lại.
Lý Văn Sâm đã mở trừng mắt nhìn hắn ta từ bao giờ, khiến hắn ta giật hoảng.
Giây tiếp theo.
Đoàng!
Nam Nam từ sau lưng bắn, viên đạn sau đầu xuyên ra ngoài trước.
Máu văng tung tóe khắp kính xe, tên tài xế ngay tức khắc gục xuống.
Máu dính vào mặt Lý Văn Sâm cùng tác giả đã tạo nên kiệt tác, gã chặt lưỡi dùng khăn giấy lau đi.
Chiếc xe lạng đến lạng lui do mất người điều khiển.
Anh ta ném tên tài xế ra sau ghế, nhanh chống ngồi vào vị trí giữ vô lăng.
"Thật tình, muốn ngủ cũng không yên".
Lý Văn Sâm ngáp dài ngáp ngắn, rút trong hộp giấy ra mấy tờ ném vào mặt Nam Nam.
Anh ta lau chùi mặt mình, nói: "Em biết ngay là tên khốn này phản bội chúng ta mà, đáng lẽ ngay khi bước xuống máy bay là phải cho tên khốn này một phát súng đi luôn".
Nam Nam khó chịu nhìn lớp máu trên kính xe.
Anh ta dừng lại.
Những chiếc ô tô đen người của Sát Hoa phía sau cũng dừng lại theo.
"Đội trưởng à, để em lau mấy thứ dơ bẩn này cái đã, không thấy đường chạy xe lại còn bốc mùi".
"Cậu kỹ tính thật đấy, làm nhanh đi".
Đúng thật là làm gì cũng không được buông cảnh giác, ai mà biết được nơi nào yên tĩnh đem đến sự an toàn bung tỏa lại là nơi giấu sát khí, nguy hiểm chứa đầy sát nhân.
Lý Văn Sâm và Nam Nam vừa đi vào cổng trụ sở Cửa Trắng thì bị hai lính gác chặn lại.
"Ngài đã có hẹn trước chưa ạ?".
Lý Văn Sâm lườm hai kẻ trước mặt, nhếch mép nói: "Cần phải hẹn nữa sao? Chẳng phải thủ lĩnh của bọn mày bị Ngũ Hoa Xà bọn tao giam giữ rồi sao?".
Hai tên lính gác liền rút súng ra chỉa vào trán Lý Văn Sâm: "Lũ khốn tụi mày còn dám vác mặt đến đây?!".
"Ngừng tay đi, cho bọn họ vào trong".
Giọng nói âm trầm phát ra sau lưng hai tên lính.
"Anh Liu Linh, nhưng bọn chúng...".
Ánh mắt Liu Linh như lưỡi dao được mài từ kim lườm hai tên lính gác.
Bọn chúng rùng mình: "Vâng".
Tại phòng tiếp khách.
Nơi này vốn dĩ không phải văn phòng làm việc của Kim Khang, cũng phải thôi bởi hắn có ở đây đâu mà tiếp khách.
Vả lại, hình như Lý Văn Sâm và Nam Nam không phải là khách rồi nhỉ?
Không tiếp trà mà thay vào đó là mũi kim to nhọn hoắt chỉa thẳng vào mặt Lý Văn Sâm và Nam Nam.
Liu Linh lạnh như băng nói: "Các ngươi đến đây có mục đích gì?".
Lý Văn Sâm bĩu môi nhìn mũi kim phát ra tia sắc chết chóc trước mặt, lặng thinh một chốc mới cười khẩy: "À, bọn ta đến thông báo chuyện này".
Liu Linh nheo mắt đăm chiêu rồi thu hồi hai mũi kim: "Nói".
Lý Văn Sâm tựa lưng ra ghế, nhịp chân: "Kim Đại Đế của bọn mày đã bị Du tổng xử lý rồi, xác cũng đã được bọc lại, vĩnh viễn bị giam cầm trong ngục tối, linh hồn không lối thoát cũng không thể siêu thoát".
Dứt câu gã lén nhìn sắc mặt đen xì như bị đổ xì dầu của Liu Linh, phì cười: "Có lẽ các ngươi không thấy được mặt thủ lĩnh của mình lần cuối rồi, chặt chặt thật là tội nghiệp".
Phập!
Cây kim cấm thẳng trên da ghế sofa.
Lý Văn Sâm đã né được, giả sử gã không tránh có lẽ đâm xuyên mắt gã rồi.
Liu Linh không nói không rằng phi kim, như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện.
Mũi kim cứ bay ra loạn xạ khiến hai người trong phạm vi tử thần đổ mồ hôi lạnh.
Gã đã lường trước được sức mạnh không thể xem thường của Liu Linh tên thân cận của Kim Khang, vì một chút trêu ghẹo mà xém chết.
Lý Văn Sâm lia mắt qua khung cửa sổ sau lưng, nhân lúc cơn mưa mũi kim trút ầm gã kéo Nam Nam nhảy qua cửa sổ.
Thủy tinh rơi mặt kính vỡ tung lấp lánh giữa không trung, như những cánh bướm bị gãy.
Thời gian tựa hồ ngưng động, Lý Văn Sâm và Nam Nam đang ở tầng bốn, nếu rơi xuống ở khoảng cách này có khi sẽ bị hỏng chân.
Nam Nam ôm lấy eo Lý Văn Sâm nhảy qua cành cây to phía trước.
Cùng lúc đó hàng loạt tiếng súng xả ầm ầm, bên dưới cây có mấy chục tên đang bắn súng.
Đạn vụt vèo vào tán cây, vì mục tiêu đang lẩn trong nơi khuất sáng nên nhắm hụt.
"Đội trưởng, anh không sao chứ?".
Nam Nam nãy giờ vẫn ôm chặt eo Lý Văn Sâm vì sợ gã rơi xuống.
"Không sao".
Lý Văn Sâm ngó qua cửa sổ căn phòng mình vừa nhảy, bỗng thấy có ánh bạc lóe lên.
Gã đen mặt kéo tay Nam Nam nhảy xuống mặc kệ mưa đạn đang bắn.
Hai lưỡi đao vút thẳng dính chặt thân cây, nơi Lý Văn Sâm và Nam Nam vừa đứng.
Liu Linh như mũi tên phi người đáp xuống đất nhẹ nhàng.
Cứ như hắn không phải con người mà là con mèo chín mạng, không ngã mà vững vàng.
Lý Văn Sâm và Nam Nam co giò chạy thụt mạng hướng đến cửa thoát.
Bọn họ đang ở cổng sau, nơi này rộng như hoàng cung.
Nãy giờ bị dí qua hết khu vực này đến khu vực khác, súng thì không bao giờ bắn chúng bọn họ.
Nam Nam vuốt lớp mồ hôi trên mặt mình, nói: "Đội trưởng à, hay là để em dừng lại xử lý bọn chúng cho.
Anh chạy ra cổng trước đi, quân tiếp viện của chúng ta đang dọn đường tiến vào cứu chúng ta đấy".
Lý Văn Sâm vả đầu anh ta: "Cậu muốn chết ở đây sao hả cái thằng ngốc này! Lo mà tập trung chạy đi! Mịa nó, Lê Hòa Lỗ bảo bọn Cửa Trắng như voi con cần voi mẹ, voi mẹ không lên tiếng thì voi con vẫn im lìm.
Mà méo thể ngờ voi mẹ Kim Khang bị bắt rồi mà lũ voi con này vẫn hành động theo phản xạ!".
Vút! Xoẹt!
Lý Văn Sâm và Nam Nam đồng loạt giật mình khi nghe thấy có âm thanh kỳ dị phát ra từ đằng xa.
"A!".
Lưỡi đao của Liu Linh cứa ngang khiến cánh tay của Lý Văn Sâm bị sướt, máu liền tuôn.
"Đội trưởng!".
Cả hai liền dừng chân, căng mắt nhìn đám lính Sát Hoa đi theo mình bị hai kẻ to con tóm gọn trong tay ném đến trước mặt.
Một tên đầu trọc, bên trên xăm hình bát quái, kẻ còn lại tóc búi râu quai nón.
Cả hai đều đeo kính răm cho nên không thể nhìn rõ sắc mặt, nhưng Lý Văn Sâm cảm nhận được sát khí dày đặc sau lớp kính.
Lý Văn Sâm, Nam Nam và đồng bọn bị gom vào một chỗ, bọn chúng vây quanh lại.
Liu Linh đi ra bước đến trước mặt gã.
Ấn đường của hắn in hằn một đường dài, giọng trầm nặng nề: "Hôm nay tao sẽ gửi xác bọn mày đến vị Du tổng kính mến của bọn mày".
Đứng trước mặt Phong Tình bàn tay Thanh Nhân siết chặt, gân hằn lên.
Ánh mắt u ám nhìn hắn: "Tiêu Trúc, Phi Bông và anh em băng Chợ Đời đâu rồi hả?!".
Phong Tình ở bàn làm việc chống cằm, nhìn lên anh: "Sao tự nhiên anh lại hỏi tôi?".
Sáng sớm khi đến trụ sở băng Chợ Đời làm việc như mọi khi thì Thanh Nhân bàng hoàng chứng kiến mọi thứ đổ nát lộn xộn bên trong.
Băng chỉ còn lại vài thành viên và cũng là nhân viên đang quét dọn, dẹp sạch tàn dư đồ vật.
Người nào cũng bị thương, không vỡ đầu băng bó cũng băng bột tay chân.
Nghe thấy tiếng của anh đến Trương Như Phá liền đi ra, anh ta như mèo con mừng mèo mẹ trở về.
"Nhân đại ca à, em tưởng anh đã có chuyện rồi chứ!".
Thanh Nhân túm lấy anh ta: "Chuyện này là thế nào? Là kẻ nào gây ra?".
Trương Như Phá nhấn anh ngồi xuống ghế mới nói: "Là do tên chó điên Du Thành Nghĩa!".
Thanh Nhân sầm mặt: "Cái gì?".
Trường Như Phá đặt chiếc huy hiệu Ngũ Hoa Xà màu trắng vào tay anh, nói: "Ngày hôm đó em không có qua đây chơi với mấy anh em trong băng, lo trông chi nhánh quán Karaoke chúng ta, sau khi đến đây thì mọi chuyện đã tan tành.
Nghe mấy đàn em kể lại thì Phi Bông và Tiêu Trúc cùng một số anh em cốt cán của chúng ta bị hắn bắt đi! Cho nên hôm nay quán Karaoke chi nhánh một chúng ta phải đóng cửa một bữa thôi anh!".
Thanh Nhân hít sâu rồi chậm rãi thở, nhìn chiếc huy hiệu trong tay: "Để tôi đi tìm hắn tính chuyện này".
Sắc mặt Trương Như Phá không được tốt: "Không được đâu anh, bọn chúng mạnh và đông lắm...".
Chỉ thấy anh lạnh lùng lườm, Trương Như Phá mới im miệng.
"Cậu thông báo với các đội trưởng những quán hàng và những khu vực của băng Chợ Đời tăng cường cảnh giác, có kẻ nào là Ngũ Hoa Xà thì đánh không tha, không nương tay".
Trương Như Phá: "Vâng".
Thanh Nhân không biết rốt cuộc Phong Tình đang bày trò gì.
Đang yên đang lành đi dẫn binh gây sự với băng của anh.
Đập mạnh tay xuống bàn, khi giơ lên là một chiếc huy hiệu màu trắng có biểu tượng Ngũ Hoa Xà, đại diện cho cấp bậc thấp.
"Cái này là cái gì? Nó đã nói lên tất cả, cậu chối đi?".
Phong Tình cầm chiếc huy hiệu lên mà chơi đùa: "Chỉ vậy thôi mà anh buộc tội tôi?".
Đặt huy hiệu xuống, hắn đứng dậy vòng ra sau lưng anh.
Thanh Nhân vốn đã đề phòng hắn động tay động chân, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè xấp ra bàn.
Hắn ôm sát người anh, đem hạ thân chạm vào mông anh.
Thanh Nhân giật mình, mặt bỗng chốc đỏ lự vùng vẫy: "Cái tên điên này! Tại sao lại không trả lời tôi?!".
Phong Tình che miệng anh lại, thả hơi bên tai anh: "Nếu tôi nói đúng thật do tôi làm thì sao? Định giết tôi à?".
Thật là tức quá mà.
Thanh Nhân cắn tay hắn một cái phập, nghe như con mèo táp bụp con cá.
"A..".
Phong Tình khẽ rên nhưng hắn không buông tay.
Hắn nhấn đầu anh xuống bàn, khống chế hai anh anh ngược ra sau: "Không biết anh đến đây tìm người hay là đến khiêu khích tôi 'ăn thịt' anh hả?".
Trong tư thế này nếu hắn đem tiểu long càn phá của hắn ra mà đưa đẩy, liệu có phải là một cảnh tượng đẹp mắt?
Phong Tình làm động tác thúc thân dưới vào mông anh, tạo ra âm thanh va chạm phành phạch.
Cứ như đang làm tình thật, mà tiếc đây là động tác giả để chòng ghẹo Thanh Nhân.
Chẳng hiểu tại sao thay vì tức giận mà quát mắng như mọi khi thì lần này anh vô cùng xấu hổ, mặt đỏ mà thẹn, giọng nhỏ lại: "Ưm...!Mau buông tôi ra đi...".
"Anh vừa rên rỉ đấy à?".
Thanh Nhân liền nín thinh: "Không...".
Phong Tình dừng lại hành động điên khùng này của hắn.
Áp đôi môi thiếu thốn tình cảm xuống bờ môi đang hé mở của anh.
Hương vị của cả hai ngay lập tức hòa quyện.
Ngọt quá...
Lại là bạc hà sữa, Thanh Nhân chìm vào say mê khiến lý trí bị đánh bại.
Phong Tình lật người anh lại, đặt anh ngồi trên bàn mà tiếp tục tấn công.
Mỗi lần quấn quýt đầu lưỡi cùng hắn, gương mặt của người trong tim lại hiện ra.
Tựa hồ hiện tại anh đang cùng người mình yêu âu yếm chứ không phải kẻ điên anh chán ghét.
Cảm xúc đột nhiên không thể kiềm nổi, Thanh Nhân ôm chầm cổ hắn mà mút lấy chiếc lưỡi nóng bỏng của đối phương.
Phong Tình sững sờ trước hành động của anh, bây giờ cả hai vẫn rất tỉnh táo không hề say.
Thế nhưng cảm giác hiện tại chẳng chân thật chút nào.
Khẽ mỉm cười, Phong Tình đắm đuối hưởng thức.
Cánh cửa phòng bỗng mở.
"A, tôi xin lỗi".
Âm thanh người vừa rồi vang lên đánh tỉnh cả hai.
Phong Tình và Thanh Nhân giật mình buông nhau ra.
Mặt nạ bạc lóe sáng, tóc vàng bạch kim buộc thành đuôi ngựa.
Du Thành Nghĩa liền đóng cửa lại.
"Hình như tôi đến không đúng lúc lắm, à phải nói là tôi không rõ cửa, hai người tiếp tục đi".
Trong một khoảng khắc, anh mắt Thanh Nhân lóe lên ánh nước.
Tia hi vọng trên gương mặt nở rộ.
Anh mấp máy môi liền đẩy mạnh Phong Tình ra, đuổi theo người bên ngoài.
"Phong Tình!"..