Khung cảnh đêm đó rất sôi động.
Với EQ của Nhậm Phi Dương thì có vẻ anh ta không phát hiện ra ba người họ đều ngập ngừng không biết nói thế nào, người ngồi đây toàn người trong cuộc, ai cũng không nói toạc ra tình huống vi diệu này.
Thật ra bài hát đó không có gì không tốt, chỉ là mọi người bỗng cảm thấy lần hát K này giống một buổi lễ chào cờ.
Vì cứu bầu không khí lung lay sắp đổ của đêm nay, Hạ Thời Côi lại bước lên sân khấu lần nữa.
Vài giây sau trong ghế lô vang lên khúc nhạc dạo đầu kinh điển của bài 《 Trên cung trăng 》
Trong tiếng ca du dương xa xăm, Nhậm Phi Dương hơi nâng khẩu trang lên rồi tạo một nhóm WeChat, bắt đầu nhắn với Tiêu Ca và Phó Tùy Vân: “Hạ tổng thích Phượng Hoàng Truyền Kỳ thật à?”
“Thật.” Phó Tùy Vân khẳng định.
Nhậm Phi Dương thở dài: “Thôi được, quê mùa thì quê mùa, ai kêu tôi thích chứ.
Tôi sẽ không ghét bỏ sở thích của y đâu.”
Phó Tùy Vân: “…”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca thuận miệng hỏi: “Anh biết anh ấy là Hạ Thời Côi?”
Nhắc tới chuyện này thì mắt Nhậm Phi Dương liền dính chặt xuống đất, do dự: “Biết, tôi quyết định đi theo y trước, sau đó tìm cái cớ xin lỗi y về chuyện hôn ước bằng thân phận Nhậm Phi Dương.”
Tiêu Ca cảm khái: “Sao năm đó anh không xem ảnh chụp của y luôn? Cũng miễn lằng nhằng về sau.”
Đầu tiên Nhậm Phi Dương gửi một biểu tượng cảm xúc đấm ngực dậm chân, sau đó thì bình tĩnh hơn, trả lời một cách nghiêm túc: “Lúc đó tôi còn ham chơi hơn bây giờ nhiều nên không muốn kết hôn, không xem ảnh chụp cũng là vì không muốn làm chậm trễ đời người ta.
Thật ra ông nội rất hiểu tôi nên đối tượng hôn ước nhất định không xấu, dễ làm tôi rung động, nhưng kết hôn là chuyện lớn, tôi không muốn lấy rồi lại có mới nới cũ.”
Ngay khi câu này được gửi Nhậm Phi Dương liền nhận được bốn ánh mắt rất kinh ngạc, lập tức không thể hiểu nổi: “Mấy người có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt mấy người tôi là thành phần địa chủ ngu ngốc không biết suy nghĩ sao?”
Tiêu Ca: “Đúng.”
Phó Tùy Vân: “Đúng đó.”
Nhậm Phi Dương: “…”
Nhậm Phi Dương rời nhóm.
Vì quá uất ức nên khi Hạ Thời Côi hát xong Nhậm Phi Dương lập tức xông lên hát bài mới.
Trong vầng sáng đỏ nhiệt thành Hạ Thời Côi ôm cánh tay bị thương im lặng nghe một hồi, uống liên tiếp ba bốn ly nước, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói với hai người Tiêu Phó: “Thật là đáng sợ, một hộ lý mà lại có chí hướng như vậy sao? Có phải anh ta lớn lên trong gia đình đặc biệt gì không, từ nhỏ không tiếp xúc với bài hát khác à? Tôi có nên giới thiệu bài khác cho ảnh không?”
Tiêu Ca:? Vẫn là thôi đi, bài của anh cũng không bình thường lắm đâu.
Tiêu Ca uyển chuyển trả lời: “Đầu ai chí nấy, hơn nữa tôi thích amway*, không bằng chuyện này cứ giao cho tôi và Phó tổng đi.”
“Cũng được.” Hạ Thời Côi vui vẻ đồng ý.
Nghĩ đến đây Tiêu Ca cũng thầm trò chuyện riêng với Phó Tùy Vân: “Phó tổng đừng lo dỗ tôi nữa, đêm còn dài, hát mấy bài anh thích đi.”
Phó Tùy Vân lập tức tỏ thái độ: “Hát bài em thích tôi vui lắm!”
Tiêu Ca trả lời: “Phó tổng, không phải đã nói với anh rồi sao, dù theo đuổi người nào thì cũng không thể không làm chính mình được.
Hơn nữa tôi rất tò mò anh sẽ thích bài hát thế nào, tôi muốn nghe.”
Xoạt! Phó Tùy Vân lập tức đứng lên.
Sau đó nhận lấy quyền làm chủ căn phòng từ Nhậm Phi Dương, lấy một động tác cực kỳ đẹp trai cầm lấy mic nằm bên góc ghế lô.
Âm giọng của Phó Tùy Vân không tồi, thanh âm thuộc loại từ tính, bài đầu kia thì nửa sống nửa chín do biết Tiêu Ca thích rock 'n roll nhưng lại học không kịp, bây giờ anh sắp hát bài sở trường của mình khiến Tiêu Ca không thể không đặt kỳ vọng lớn.
harry potter fanfic
Chỉ thấy Phó Tùy Vân tự tin uy phong chọn liền ba bài hát, hắng giọng và chuẩn bị đầy đủ.
Tiêu Ca mở to hai mắt, sẵn sàng bật chế độ cổ vũ.
Năm giây sau, một luồng khí khái rung trời chuyển đất đột nhiên bao phủ khắp ghế lô, đến cả Nhậm Phi Dương cũng hết cả hồn.
Nghe rằng: “Gió hú! Ngựa rống! Hoàng Hà rít gào! Hoàng Hà rít gào! …”
—— là 《 Hoàng Hà đại hợp xướng 》.
Tiêu Ca: “…”
Đương nhiên sở thích của Phó Tùy Vân không phải mấy bài nhạc Hồng, vì thế bài thứ hai chính là《 Tình sâu thẳm, mưa bụi nhòa 》
Tiêu Ca:???
Bài thứ ba là: 《 Không thể tha thứ 》.
Tiếng hát rung động tâm can bắt đầu bằng đoạn hát đầu: “Cố chấp ôm nỗi đau vì yêu! Cố chấp ôm nỗi đau vì hận!” Sau đó Phó Tùy Vân lập tức hơi khẩn trương quay đầu lại nhìn Tiêu Ca, động tác cũng dần mất đà, còn hơi căng thẳng nữa.
Tiêu Ca có thể nói gì đây.
Tiêu Ca chỉ có thể vỗ tay cho anh.
Nghe tiếng vỗ tay Phó Tùy Vân nở nụ cười kiêu ngạo, quay đầu lại tính tiếp tục biểu diễn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang lúc Tiêu Ca muốn đứng lên nói gì đó thì cửa ghế lô đột nhiên bị một người đẩy ra.
Âm nhạc yếu dần, Phó Tùy Vân còn đang hát không ngớt, ba người còn lại nghe tiếng nhìn sang thì bất ngờ thay thấy một hình bóng quen thuộc.
Quý Châu Ngọc mặc trang phục phục vụ tay cầm một đĩa quà là trái cây, xuất hiện ở đây.
Trong giây lát Quý Châu Ngọc đứng hình.
Cậu chậm rãi nhìn ba người đàn ông mình từng gần gũi đang ngồi thân mật với nhau trước mặt, rồi lại nhìn Phó tổng mém chút nữa kết hôn với mình đứng trong trung tâm ánh đèn đang cất giọng hát.
Phó Tùy Vân hồn nhiên không chú ý tới cậu, hát đến đoạn: “Đôi tay run rẩy không thể ngừng, không thể tha thứ …”
Răng rắc, vẻ mặt Quý Châu Ngọc nứt ra..