Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì


Một phút sau, dưới cái nắm tay uy hiếp của Tiêu Ca, Phó tổng mới ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.

Chỉ một chiếc khăn tắm thì không thể che được hết toàn bộ cơ thể anh, Tiêu Ca nhìn mớ cơ bắp lộ ra ngoài và cặp chân dài thì không khỏi cảm thản, Phó Tùy Vân ngốc thì ngốc đó nhưng đẹp thì vẫn đẹp, quả không hổ pháo hôi công số 2.

Nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì.
Lúc này khí khái bá tổng của Phó Tùy Vân đã bay đi hết, sợ tới mức giống như con mèo con, à không, mèo con còn hùng dũng khí phách hơn anh nhiều.
“Nhà em bị ma ám rồi.” Phó Tùy Vân ủy khuất lay lay cậu, nói.
Tiêu Ca không xem giả thuyết đấy là thật nhưng này dù sao đây cũng là nhà nguyên chủ, cậu mới chuyển đến không bao lâu nên không thể biết được là có ma hay không.

Huống hồ gì đây cũng là một quyển truyện, trong truyện cái gì cũng đều có khả năng xảy ra.
Cho nên dù hơi không tin có ma quỷ trên đời nhưng Tiêu Ca cũng không trực tiếp phủ định khả năng này, dò hỏi Phó Tùy Vân: “Đó thật sự không phải Phẩm Như sao? Anh nhớ kỹ lại một chút, có phải anh nhìn thấy một vòng bảy màu trong mắt nó không?”
“Không phải,” Phó Tùy Vân lắc đầu một cách chắc chắn, “Gạch lát trong phòng tắm màu hồng nhạt, tôi không nhìn nhầm.”
Được rồi.
Bây giờ chuyện khó giải quyết biến thành hai, một là cái nhà này có thể bị ma ám, hai là Phẩm Như vẫn đang mất tích.

Lỗ Tấn từng nói cách để giải quyết vấn đề khó chính là phải đối mặt nó.
Sắc mặt Tiêu Ca trầm xuống sau đó đứng lên, kéo Phó Tùy Vân ra phía sau, nói: “Tôi đi xem phòng tắm một cái, nếu anh sợ thì đi phía sau tôi, nhớ theo sát.”
Ai ngờ Phó Tùy Vân vốn đang rũ đầu xuống bỗng như được tiêm thuốc, lập tức bước lên trước che cho cậu.

“Tiêu Tiêu, tôi không thể để em bảo vệ tôi được,” Phó Tùy Vân nói một cách nghiêm túc, “Giờ tôi yêu em mà em đã không còn yêu tôi nữa, tôi phải bảo vệ em mới đúng, chúng ta không phải bạn bè nên em không có nghĩa vụ phải tốt với tôi như vậy.”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca bị sốc, á khẩu không nói nên lời.
Cậu không biết nên nói thế nào với Phó Tùy Vân, dù không khí xã hội trong cuốn truyện của mấy người có mịt mù chướng khí có bất chấp thủ đoạn thế nào, thì trên thực tế giữa người và người sẽ luôn giang tay ra giúp đỡ nhau.

Đôi khi làm cái gì cho anh không có nghĩa là yêu anh, cũng chẳng phải không yêu anh thì không thể làm.
Muốn nói rõ điều này có lẽ rất khó, chỉ sợ là sẽ làm lung lay nhân sinh quan của một Phó Tùy Vân lớn lên ở đây.

Nhưng nói rõ chuyện khác thì lại khá dễ.
Vì thế Tiêu Ca suy nghĩ rồi bình tĩnh nói: “Chúng ta là bạn bè.”
Phó Tùy Vân nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó một nụ cười hiện lên trên má anh, thần sắc lập tức trở nên rất đắc ý như thể cả ma quỷ cũng không sợ, trông anh không có vẻ gì là bất mãn khi được phát cho chiếc thẻ bạn bè.

Không hiểu làm sao mà tâm trạng Tiêu Ca hơi phức tạp.
Hai người sóng vai mở cửa phòng tắm.
Thoạt nhìn phòng tắm gió êm sóng lặng.
Sau khi bước vào phòng tắm, Tiêu Ca trở tay đóng cửa lại nhỏ giọng chỉ dẫn: “Phó tổng, anh canh hai bức tường bên đó, tôi coi hai bức tường bên đây, miễn cho bỏ sót thứ gì.”
“Được.” Có thể là do cạnh mình có người bình tĩnh, Phó Tùy Vân cũng bình tĩnh hơn không ít.
Bọn họ chia nhau ra tìm.
Không tìm được gì.
“Tiêu Tiêu,” Sau một hồi, Phó Tùy Vân nhịn không được mở miệng hỏi Tiêu Ca, “Ma có thể bay xuyên tường không?”
Tiêu Ca cảm thấy không biết nói sao, nhưng hình như trong một số truyện thì ma có loại năng lực này.

Sau khi tìm không được gì, hai người nhìn đối phương với một ánh mắt ngưng trọng, ra khỏi phòng tắm thì lại dựa lưng vào nhau bắt đầu đi kiểm tra phòng khách và các phòng khác.
Phó Tùy Vân về cơ bản đã quên luôn nỗi sợ của mình, trong lòng anh đang rất vui sướng, a! Tiêu Tiêu vậy mà lại đồng ý giao phần lưng cho anh, đây là sự tin tưởng lớn cỡ nào chứ!
Tiêu Ca xắn tay áo lên, cẩn thận nhìn kỹ mỗi một chỗ trong phòng nhằm nhanh chóng bắt được cặp mắt kia.

Hai người bọn họ đều không nhận ra rằng có một âm thanh kỳ lạ đang phát ra từ phòng tắm.
Một con mèo màu hồng với những cánh hoa tử đinh hương rơi ra từ mắt, nó dùng đầu đẩy nắp máy giặt rồi “bộp” một tiếng nhảy ra ngoài.
Sau đó một tiếng “ầm” vang lên, Phẩm Như đạp lên máy giặt chạy ra ngoài rồi trốn sau bức rèm trong phòng khách.
Nghe âm thanh, hai người đàn ông sợ tới mức quay đầu lại cùng lúc.

Giây tiếp theo Phó Tùy Vân liền nghe thấy một người bình tĩnh như Tiêu Ca, một người tràn ngập Bá Vương chi khí sợ tới mức suýt té xuống đất, hét lên một tiếng: “Thần bóng tối Gunnala!*”
Ầm.
Hình tượng cao lớn của Tiêu Ca trong lòng anh gần đây đột nhiên vỡ vụn.
Tiêu Ca có vẻ cũng đã nhận ra có gì đó sai sai nên lập tức ngậm miệng.
Phòng khách im ắng hai giây.
Tiêu Ca chần chờ: “Phó tổng, anh …”
Cậu vốn muốn ép Phó Tùy Vân quên chuyện này nhưng không nghĩ tới vừa mới nói mấy chữ kia xong, Phó Tùy Vân liền bịt kín miệng cậu, mặt lộ vẻ thâm tình.
Tiêu Ca:???
Phó Tùy Vân: “Đừng nói nữa! Em đừng coi thường bản thân như vậy! Tôi biết em sợ! Một tổng tài bá đạo như tôi không có chút sức chống cự nào đối với những cậu trai nhìn bề ngoài thì kiên cường mạnh mẽ nhưng nội tâm lại yếu ớt tinh tế như thế đâu!”
Tiêu Ca:????
Vừa rồi cậu không muốn báo cảnh sát nhưng bây giờ thì muốn.
____
Editor: (*) Thần bóng tối Gunnala trong phim chiến binh Balala.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui