- Tất nhiên là tao tin mày…nhưng tại sao không nói với tao sớm!!!
- Nói với mày thì được gì??? Mày sẽ làm gì nó? Nó là em của bạn gái mày mà! Mày sẽ làm gì nó!!! Mày zui tính quá nhỉ???
- My không còn là bạn gái tao nữa!!!
- Còn hay không tao không cần biết! Nhưng dù sao mày vẫn xem trọng hai chị em nó hơn tao, tao chỉ là một đứa em họ của mày thôi, có là gì đâu chứ!!!
- Pul…mày nghĩ như thế sao?
- Mày nói nhiều quá!!!
- Tao chỉ xem My với Vy là bạn thôi! Tao không nghĩ Vy lại gian xảo như thế!!!
- Vậy mày nghĩ Vy là một đứa con gái dịu dàng và hiền lành yếu đuối chứ gì!!!
- Tao…
- Không phải vậy sao??? Nhìn một mặt làm sao biết hết được lòng dạ người khác! Còn cái thằng Long đó tao sẽ không bao gì nói chuyện với nó nữa đâu!!!
- Ai cũng phải có lúc sai chứ!!!
- Phải! Nhưng nó không tin tao! Không tin tao đó mày có biết không? Nó thà tin một con nhỏ mới quen hơn 1 tháng còn hơn là tin tao!!!
- Mày có tình cảm với Long đúng không???
- Tao nghĩ mày nên đi ra trước khi tao…hộ tống mày ra đấy!!!
- Thôi được rồi! Tao đi được chưa???
“Rõ ràng là thích mà, nếu không có thì đâu cần phải giận như thế!!!”- Duy ra khỏi phòng nó vừa đi vừa lẩm bẩm.
Sáng hôm sau
Nó đang ngồi học bỗng có tin nhắn từ số máy lạ gửi tới bảo là ra chơi ra sân sau trường. Ở dòng cuối có chữ VY, nó ghét nghe thấy cái tên đó, nó có hơi nhăn nhó nhưng cũng thử mò ra xem Vy sẽ giở trò gì nữa đây!
Ra chơi nó phân vân một hồi cũng quyết định đi ra đó, vừa ra tới nơi nó đã được trông thấy một cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Nhìn dáng hai người đó quen quen, chính xác là Long với Vy…đang làm cái gì đó…nó cũng không biết nhưng hình như là đang kiss thì phải. Nó thấy hụt hẫng, cảm giác khó chịu trong người xâm chiếm, nó không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào hết, nó vội chạy thật nhanh.
- Vy làm gì thế? Người khác nhìn vào không biết lại tưởng…chúng ta đang hôn nhau đấy!- Long thấy tự nhiên Vy nhón lên thì thấy lạ.
- Mặt Long có dính bụi kìa!
- Thôi! Để Long tự lau được rồi!- Long quay đi chỗ khác để tránh ánh mắt chứa chan tình cảm mà Vy dành ình.
- Long thật sự…không có tình cảm gì với Vy sao???
- Có chứ…tình cảm bạn bè!!!
- Vy không cần cái đó! Long thật sự không biết Vy rất thích Long hả?
- Xin lỗi Vy…nhưng Long đã thích người khác rồi!
- Là Bảo Minh có đúng không?- khuôn mặt Vy có chút ganh tỵ và một chút đau lòng.
- …………
- Sao Long không nói gì? Vy nói không đúng sao???
- Ngay cả Vy còn biết…thế nhưng Pul vẫn đâu có biết gì!!!
- Vy…thật sự thì Vy thua Minh ở điểm nào chứ! Nó có gì hay ho đâu!!!- Vy thấy Long thừa nhận thì vô cùng bực tức.
- Long thích Pul không phải vì bề ngoài của Pul…mà là vì tấm lòng của Pul…Pul là một cô gái rất vô tư…tuy tính tình có hơi khó hiểu nhưng Long lại thích sự ngây thơ…chân thật của Pul!
- Vy không cần phải nghe Long nói tốt về Minh như thế đâu…tại sao không phải là Vy chứ???
- Xin lỗi! Nhưng Long đã thích Pul…bây giờ và mãi mãi vẫn sẽ như thế!
- Thật sự là Vy không có chút cơ hội nào sao???
- Uhm…
- Vy đã làm bao nhiêu việc nhưng vẫn không có tác dụng gì sao???
- Xin lỗi!
- Được rồi! Nếu thế thì Vy sẽ không hy vọng gì nữa! Chúc hai người hạnh phúc! Lúc nãy Minh có đến đây đó…Long mau đuổi theo đi!- Vy thấy mình không có cơ hội nên sẽ bỏ cuộc, bỏ cuộc đồng nghĩa với tạo một cơ hội khác cho bản thân mình, có lẽ Long không phải là một nửa mà Vy đang tìm!
- Uhm…cám ơn…- Long nghe xong vội chạy ngay ra ngoài tìm nó.
Tất cả sự việc đều được Vy sắp xếp sẵn hết, Vy lấy cớ là trên mặt Long dính gì đó rồi nhón chân lên…làm cho nó hiểu lầm là hai người đang kiss nhau. Chạy ra lúc ngay khúc quẹo nó va phải một người, cả hai té nhào ra đất, nó không muốn đứng dậy đành ngồi luôn.
- Xin lỗi!
- Này Minh!
- …………- hình ảnh lúc nãy vẩn đang lởn vởn trong đầu nó khiến nó cũng không biết nó đang làm gì lúc này nữa.
- Minh!- Jun lay lay người nó. Chap 60:
- ơ…sao anh lại ở đây???- lúc này nó mới giật mình nhìn lên.
- Àh tôi tới tìm Khoa…em có chuyện gì hả???
- Đâu có!
- Sao sắc mặt em lại thế kia! Lúc nãy tôi còn tưởng em sẽ **** té tát vào mặt tôi đấy chứ!- Jun đỡ nó đứng dậy.
- Anh thích nghe **** lắm hả?
- Ừh! Tôi chỉ thích nghe em **** thôi!- Jun lúc nào cũng thế, luôn chọc nó tức thì mới vừa lòng.
- Anh chưa uống thuốc đúng không?
- Sao em biết hay vậy?- Jun làm vẻ mặt ngây thơ.
- Có cần tôi mua thuốc cho anh không?
- Được vậy thì còn gì bằng!- Jun cười tươi.
- Anh…- nó thấy thái độ nhởn nhơ của Jun thì tức không nói được- Tôi không nói chuyện với anh nữa!- nó tức quá nên chạy đi.
- Này! Em còn chưa mua thuốc cho tôi mà!- Jun nói với theo.
- Dẹp đi! Không mua nữa!- nó quay đầu lại hét lên.
Long sau khi nghe Vy nói thế thì chạy theo nó nhưng khi chạy ra thì Long lại thấy Jun đứng đó la hét cái gì đấy mà không biết ở đâu ra lại nghe được giọng nó oai oái, Long hụt hẫng trở về lớp. Vừa nhìn thấy mặt Long là Duy biết có chuyện gì nữa rồi.
- Sao vậy???
- Heizzzzzzz!- Long ngán ngẫm thở dài.
- Sao nữa!! Có chuyện gì với Pul nữa hả?
- Ừh…
- Tao cũng có nghe Pul nói…hình như nó giận mày lắm!
- Hả??? Nó nói sao?
- Nó nói nó sẽ không bao giờ nói chuyện với mày nữa!
- Nhưng nó sai trước mà! Tao không giận thì thôi chứ!
- Tao không biết…nhưng nó nói mày không tin nó… lòng tin là rất quan trọng đấy!!!
- Tao…tao…
- Tao nghĩ…nó có tình cảm với mày!!!
- Hả??? Thật không?- Long có chút vui khi nghe Duy nói thế nhưng vẫn buồn buồn vì thái độ nó đối với Long dạo này rất lạnh nhạt.
- Không biết…tao đoán thôi!
- Trời ơi! Thôi để ra về tao tìm nó nói chuyện cho rõ!- Long đang có chút hy vọng thì lại bị Duy làm cho thất vọng tràn trề, muốn đấm cho Duy một đấm quá!
- Ừh! Cố lên nhé!
- Thanks! Bạn yêu!- Long vỗ vào vai Duy một cái mạnh, rồi về chỗ ngồi tiếp tục học.
- Không có gì!- Duy hơi đau nhưng vẫn cười rất tươi, có lẽ là tâm trạng Long không được tốt nên không trách.
Ra về Long đứng trước cổng trường đợi nó.
- Pul!
- ………- nó vừa thấy Long thì lơ luôn.
- Pul! Nói chuyện với tôi một lát!- Long chạy theo lôi nó lại.
- ………- nó không nói gì gỡ từng ngón tay Long ra rồi bỏ đi.
- Này! Cô giận dai thật đấy!- Long chạy theo nó.
- ………- nó quay lại thấy Long vẫn đi theo thì thẳng cẳng chạy thật nhanh về nhà.
- Này! Đừng có chạy! Pul…- Long dồn hết sức zí theo nó.
Long zí theo nó một hồi thì mất dấu nó, nó biến đâu mà lẹ quá! Long chán nản trở về nhà.
Nó về tới nhà mà vừa đi vừa thở.
- Làm gì mà thở dữ vậy Minh!
- dạ…phù…con bị…một…thằng…khùng…zí…phù…!- nó hổn hển vì lúc nãy chạy quá mệt.
- hi…thôi lên lầu tắm rồi xuống ăn cơm- dì nó cũng buồn cười vì thái độ đó của nó.
- Dạ!- Nó lết lên lầu rồi nằm phịch lên giường.
“Trời ơi! Mệt thật! Anh ta dai dẳng quá!… Mà tại sao mình lại phải chạy trốn chứ! Điên quá! Điên quá!!! Đúng là điên thật mà!!!”- nó giờ mới nhận ra không có lý do gì để nó chạy trốn Long cả.
Nó đi tắm rồi xuống ăn cơm. Duy nói chuyện với nó nhưng nó không trả lời dì nó thấy lạ nên mới hỏi.
- Con với Duy sao vậy? Cãi nhau gì hả???
- Dạ đâu có đâu dì!
- Con với Pul vẫn bình thường mà!- Duy thấy nó chối nên cũng không muốn cho dì biết.
- Dì ơi lát con đi chơi tối con về!
- Uhm…
- Đi đâu vậy Pul?
- Hỏi làm gì? Có cần thiết không?- nó lạnh lùng quay đi (công nhận nó giận dai thiệt ák )
………
Tới chiều nó sang nhà Hân chơi đến 7h mới mò về. Nó ăn cơm bên nhà Hân rồi nên cũng không đói… nó tung tăng đi lên phòng nhưng không may cho nó là có cái dáng gầy gầy quen thuộc ngồi một đống trong phòng khách, nó không thèm nhìn Long mà vẫn đi thẳng lên lầu.
- Pul! Nói chuyện với tôi một lát!- Long chạy theo kéo nó lại.
- Tôi không có gì để nói với anh hết!- nó hất tay Long ra rồi đi tiếp.
- Nhưng tôi có chuyện cần nói với em đấy!
- Tôi không muốn nghe!!!- nó đi nhanh về phòng.
- Tôi chưa nói làm sao em biết có muốn nghe hay không???- Long đi theo nó vào tới phòng.
- Anh đi ra ngoài…tôi phải thay đồ!!!- nó đi tới mở tủ lấy ra một bộ đồ.