- Em đừng như vậy! Em phải nghe tôi nói thì em mới biết được tôi muốn nói gì chứ!
- ………- nó vẫn lạnh lùng, nói là làm thiệt nó đang mở từng chiếc nút áo một thì Long cầm tay nó lại.
- EM…thôi được rồi…tôi sẽ nói ngắn gọn vậy! Em có muốn nghe hay không thì tùy em…
- ………
- Tôi thừa nhận là tôi đã sai khi không tin em…tôi…xin lỗi …và chuyện lúc sáng không phải như em nghĩ…không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Vy hết…em có quyền không tin tôi…từ trước tới giờ tôi không hề biết yêu là gì…nhưng từ khi em xuất hiện…tôi đã biết thế nào là yêu và đau…em biết vì sao không???… Đơn giản là vì…tôi yêu em!!! Tôi nói xong rồi! Tôi không làm tốn thời gian của em nữa! Tôi về đây!!!- Long nói hết những suy nghĩ trong lòng mình với nó rồi đi thẳng ra ngoài để lại nó đứng ngơ ngác.
Sau khi nghe những lời Long nói nó như không tin vào tai mình, nó đứng ngẩn ra một lúc lâu…nó không biết là mình có đang nằm mơ hay không nữa…bởi vì trước giờ nó không hề nghĩ là Long lại yêu nó… sở dĩ lúc nãy nó không muốn nghe Long nói một phần vì chưa hết giận phần vì nó sợ…sợ Long sẽ nói điều mà nó không muốn nghe… sẽ làm nó đau… nhưng không như nó nghĩ Long lại tỏ tình với nó…nó thay đồ xong rồi thơ thẩn xuống dưới lầu.
- Lúc nãy nó nói gì vậy???- Duy thấy nó xuống thì hỏi ngay.
- ……
- PUL!- Duy thấy nó mơ mơ màng màng thì hét lên.
- Hả???- nó ngơ ngác nhìn Duy.
- Sao lại như người mất hồn vậy???
- Có gì đâu!
- Thằng Long…nó mới đi thôi đó…chạy theo vẫn còn kịp đấy!!!
- Hả…àh…ừ…- nó vội chạy ra ngoài.
Chạy một lúc nó nhìn thấy dáng Long từ xa nhưng xe nhiều quá nó không qua được, nó chờ từng đợt, từng đợt xe đi qua mà sốt ruột, cuối cùng thì xe cũng đã qua hết nhưng Long thì cũng đâu mất tiêu luôn rồi. Nó thất vọng tràn trề…về nhà với vẻ mặt bơ phờ.
- Sao? Gặp được không?
- ……
- Nhìn mặt mày thì cũng đủ biết rồi!
- DUY…
- Hả?
- Mày nói tao nghe đi…
- Nói cái gì mới được???
- Theo như mày nghĩ…thì…Long có thích tao không?
- Chứ nó không nói gì với mày sao?
- Tao đang hỏi mày mà! Có hay không?
- không biết… đi mà hỏi nó!
- Tao đã nói là theo mày nghĩ thôi…
- Tao hả? Nếu mà theo tao thì…tao nghĩ là…là…CÓ!
- CÓ???
- Ừh! Nhưng tao không chắc àh nha! Mà hỏi chi vậy?
- Không có gì! Tao lên phòng trước đây!
- Ờ…
Nó lên phòng nằm suy nghĩ một hồi, nó vẫn không tin là Long lại nói yêu nó…nhưng Duy cũng nói thế mà! Nó đang phân vân không biết có nên tin những gì Long nói hay không…chuyện ở biển thì có thể cho qua, còn chuyện lúc sáng…không lẽ nó nhìn nhầm. Không thể nào!
Tuần sau là sinh nhật Hân mà nó lại quên mất, nó suy nghĩ không biết nên mua gì tặng Hân thì nó chợt nhớ ra hai pé đồng hồ mà nó mua để dành tặng Hân lúc ở biển. Cũng đã 4 năm rồi nó không được mừng sinh nhật cùng Hân. Lần cuối cùng nó đi sinh nhật Hân năm 14 tuổi.
…………
1 tuần sau
Sáng nay nó nôn nao lạ thường, không hiểu sao lại không ngủ được…nó chuẩn bị rồi sang rủ Hân cùng đi học. Lúc nó qua Hân vẫn còn đang ngủ, Hân thấy lạ vì tự nhiên hôm nay nó lại sang rủ Hân củng đi học mà lại còn sang sớm thế nữa chứ.
20’ sau cả hai cùng lết bộ tới trường.
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Không ngủ được…
- Mày chưa hết giận…Duy với Long nữa hả?
- Không biết…thôi kệ tụi nó đi!
- ừh…
- Mày còn thích Duy không?
- Tao…cũng không biết nữa!- Hân trả lời mà nét mặt thoáng buồn.
- Vậy còn Khoa?
- Bạn thôi!
- Tối nay…7h ở LENGH, phòng số 7 nha!
- Chi vậy? Chap 62:
- Thì cứ tới đi! Nhớ đó nha!
- Mà làm gì?
- Cứ tới đi! Nhớ đó! Mày mà không tới thì biết tay tao!
- Ừh! Biết rồi!
- Thôi tao về lớp trước nha!- nó nói xong rồi chạy thẳng một mạch vào lớp.
Về lớp nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Long bảo chiều nay đến nhà nó. Long nhắn tin lại hỏi nó làm gì thì nó nói là sinh nhật Hân và bảo Long nói cho Duy biết.
Long thấy vui vui vì nghĩ nó hết giận Long rồi, Long hớn hở nói cho Duy biết.
- Duy ơi! Duy!- Long hớn hở gọi Duy.
- Gì? Mày nói nhỏ thôi… thích bị ra đứng ngoài nắng lắm hả?
- Hôm nay sinh nhật Hân đó!
- Sinh nhật Hân? Sao mày biết?
- Pul nó mới nói tao biết, nó kêu chiều nay tao với mày ra LENGH chuẩn bị.
- Nó đặt phòng sẵn rồi hả?
- Ai biết! Chiều 3h tao qua nhà mày rồi hỏi nó.
- Ừh!- Duy có vẻ đăm chiêu.
- Mày sao vậy?- thấy Duy buồn buồn Long mới hỏi thử.
- Có gì đâu! Ủa mà nó hết giận mày rồi hả?
- Ai biết đâu! Chắc là vậy!
Lúc sáng Duy lỡ nhận lời tối nay đi với My rồi. Nghĩ một lúc Duy viết giấy xuống nói với My là không đi được. Nhìn mặt My có vẻ buồn buồn, My cũng không miễn cưỡng Duy phải đi cùng My.
Ra về Long cùng Duy đi mua quà tặng cho Hân. Đứng ngẫm nghĩ một hồi Long quyết định mua tặng Hân một lọ nước hoa. Hân là con gái có lẽ sẽ thích nước hoa, Long nghĩ thế nên chọn mua lọ nước hoa ấy.
My đứng đợi Hân trước cổng trường rồi cả hai cùng vào quán nước gần trường nói chuyện.
- My có gì muốn nói với Hân hả?
- Uhm…My…sẽ nói thẳng vậy!
- ………
- Thật ra lần này My về đây là để gặp lại Duy…và mong có thể quay lại với Duy, My biết là My có lỗi với Duy lại còn mặt dày mà nói ra những lời như thế…nhưng My vẫn còn rất yêu Duy…ngày ấy My ra đi vì có lý do của mình…có lẽ Duy cũng sẽ không bao giờ biết được tại sao My lại làm thế đâu!
- My đừng buồn nữa! Dù Hân không biết lý do tại sao My lại bỏ đi…nhưng rồi có một ngày Duy sẽ hiểu cho My thôi mà!
- Sau những ngày tiếp xúc với Duy…thì My mới nhận ra một điều là…Duy không còn yêu My nữa…ban đầu My cứ nghĩ là do Duy còn giận My nên mới lạnh lùng với My như thế…càng về sau My mới biết là Duy chỉ xem My như một người bạn. Có lẽ… quá khứ vẫn chỉ là quá khứ thôi! Vì thế…bây giờ Duy có biết lý do tại sao My lại quyết định bỏ đi thì cũng chẳng còn ích gì nữa đâu!
- Sao My lại nghĩ thế?
- Hân thích Duy đúng không?
- Uhm…
- My đã suy nghĩ rất nhiều… và…My quyết định…sẽ trở về Anh!
- Vậy còn Duy thì sao?
- My sẽ cố gắng để quên đi tình cảm này!…Chúc hai người sớm thành đôi!
- Nhưng Duy đâu có thích Hân! Hân đã từng bị Duy từ chối đấy! Và Hân đã từng nghĩ là sẽ bỏ cuộc đấy!
- Bây giờ Hân còn thích Duy đúng không?
- ……
- Vậy thì cố gắng lên! My nghĩ… bây giờ người mà Duy thích đó là Hân!
- Hân sao? Không thể nào đâu! Duy đã nói chỉ xem Hân như một người bạn thôi!
- Tin My đi! My rất hiểu Duy! Cố lên!
- Nhưng…
- Thôi My phải về rồi! Cứ tin vào My mà cố gắng lên! Sớm muộn gì thì Duy cũng sẽ chấp nhận Hân thôi!- My nói rồi đứng lên.
- My!…cám ơn!
- Không có gì đâu! My về trước nha!
- Ừh! Pi!
Trên suốt đoạn đường về nhà Hân không ngừng suy nghĩ. Liệu những gì My nói có đúng không? Hân có chút hạnh phúc nhưng xen lẫn cả buồn rầu, buồn vì My không xấu như Hân nghĩ mà lại tốt bụng như thế, có thể nói hành động của My rất cao cả, Hân có chút ngưỡng mộ My vì điều đó.
Khoảng 4h chiều nó cùng Long ra LENGH để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Thật ra thì khi đặt phòng cũng đã có sẵn dịch vụ trang trí rồi nhưng nó muốn tự tay mình làm lấy, nó muốn Hân có một buổi sinh nhật đáng nhớ. Long thì chuẩn bị phần bong bóng còn nó thì dán những thứ lặt vặt trên tường, Duy thì quan trọng hơn đó là tự tay làm lấy chiếc bánh kem cho Hân nên đang ở nhà hì hụt với cái bếp. Một lúc sau đâu cũng vào đấy, nó và Long về nhà chuẩn bị trau chuốt sắc đẹp ình rồi 6h30 lại ra và đợi nhân vật chính tới nữa là xong.