- Đi thôi!- Long hí hửng kéo nó lôi đi.
- Đi đâu?- nó đẩy tay Long ra, có vẻ nó đang rất ngại, cả Long cũng thế.
- Chứ không lẽ ngồi đây!
- Uhm…
- Để tôi đưa Pul về!- xuống tới dưới Long không biết làm cách nào để nói chuyện với nó nên lấy đại lý do là đưa nó về.
- Thôi khỏi! Tôi tự về được!
- Đừng có lằng nhằng! Đi!- Long không nói gì thêm kéo nó đi vì biết nói nữa nó sẽ từ chối.
- Này! Tôi đã bảo là tự về được mà!- nó vùng vẫy đẩy tay Long ra.
- Nhưng tôi muốn đưa em về!- Long nắm tay nó thật chặt.
- Tôi không phải con nít! Không cần người hộ tống!- nó khó chịu hất tay Long ra.
- Đừng có bướng! Em không hiểu tôi nói gì sao?- Long thấy nó như thế cũng không ép đành bỏ tay nó ra.
- Không!- nó quay đi chỗ khác để tránh ánh mắt giận dữ ấy của Long, vì nó đang sợ…không biết Long có nhắc lại chuyện hôm trước không nữa…
- NÀY!!!- Long bực mình quát lên.
- GÌ???- nó cũng không vừa gì hét lại.
- Có đứa con gái nào mà hét toáng lên với con trai thế không?
- Anh có hét không mà nói tôi?
- Em không cãi nhau với tôi thì em không sống nổi sao???
- Ừh! Rồi sao???- nó nghĩ mình cãi nhau với Long sẽ bình tĩnh hơn là dịu dàng với Long nên cứ kiếm chuyện với hắn.
- Đừng có ăn nói cộc lốc như thế!- bình thường nó vẫn thế nhưng không hiểu sao hôm nay nghe nó nói thế Long cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Tôi thích đấy!
- Tôi chịu thua em rồi! Em đã suy nghĩ chuyện hôm trước tôi nói với em chưa?
- Chuyện…chuyện gì?- nó hơi mất bình tĩnh…vì Long cuối cùng cũng đã nhắc đến việc ấy.
- Trời ơi…
- Chuyện gì mới được chứ?
- Thì chuyện…chuyện mà tôi…tỏ tình với em đó!- mặt lúc này đỏ ửng hết lên nhưng chắc do trời tối nên nó không thấy.
- Tôi…- nó ấp úng không biết nên nói sao với Long nữa.
- Chưa chứ gì? Tôi biết rồi! Em có xem tôi ra gì đâu! Thậm chí những lời tôi nói không biết có lọt tai em không nữa. Hay em nghĩ tôi đùa với em? Có cần tôi phải nói lại cho em nghe không?
- Tôi…xin lỗi!- nó nhìn Long có với ánh mắt…vô tội càng làm Long thêm khó chịu.
- Tôi yêu em!
- ………- nó đứng lặng người nhìn Long trân trân.
- TÔI NÓI TÔI YÊU EM…EM CÓ NGHE THẤY KHÔNG??? EM CÓ BIẾT LÀ TÔI YÊU EM NHIỀU LẮM KHÔNG PUL???- Long bực mình hét lên.
- Có ai tỏ tình mà hét ầm lên như anh không?
- Tôi không đùa đâu!- Long nhìn nó hết sức nhiêm túc.
- ……- nó đứng im lặng nhìn Long một lúc lâu, nó không biết phải nói gì vào lúc này nhưng nghĩ một hồi rồi nó cũng lên tiếng- Tôi không…
- Tôi biết rồi! Tôi biết em không hề yêu tôi! Chỉ là do tôi đơn phương yêu em thôi, chỉ là do tôi nghĩ nhiều quá rồi suy diễn lung tung thôi!
- Tôi chưa nói làm sao anh biết được tôi nghĩ gì!
- Thôi! Em vào nhà đi! Tôi đã có câu trả lời rồi!- Long nhìn nó xót xa rồi quay đi thẳng về nhà mà khẽ rơi một giọt nước mắt.
- Mình nên làm sao đây? Anh ta vừa khóc ư? Khóc vì mình sao???- nó đứng nhìn theo dáng Long mà lòng cũng đau nhói.
Nó không biết phải làm gì lúc này! Long nói nó không xem Long ra gì…không phải…nó không hề nghĩ như vậy! Long rất quan trọng với nó. Nghĩ tới đó nó vội chạy theo Long.
- Này Long! Anh đứng lại cho tôi! Trần Đinh Long!
- ……- Long không nói gì vẫn tiếp tục đi thẳng.
- TRẦN ĐINH LONG! Tôi chỉ nói một lần thôi…không nói lại lần nữa đâu!
- ……- Long rất vui vì biết nó chạy theo nhưng phải giả vờ mới được.
- EM YÊU ANH!!!- nó dồn hết sức hét thật to.
- ……- Long đứng khựng lại quay về phía nó đứng bất động vài giây rồi tiến thẳng tới chỗ nó đang đứng- Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem nào!!!
- Tôi vừa nói rồi đấy thôi! Không nghe thì rán chịu!- mặt nó đỏ ửng lên.
- Nhưng anh không nghe thật mà!!!
- Vậy thì xem như tôi chưa nói gì đi!- nó ngượng quá quay đi chỗ khác.
hihihi! Chap 66:
- Pul!!! Có thật em yêu anh không?- Long xoay người nó lại
- Không! Tôi xạo đấy!- nó cười ngượng ngùng trong khi Long thì đang rất sung sướng.
- Anh không đùa đâu!
- Vậy thì nhìn tôi giống đùa lắm àh?
- Vậy là em yêu anh thật đúng không? Không đùa như mấy lần trước nữa đúng không?- Long hớn hở ôm chầm lấy nó.
- Gì mà mấy lần trước? Có một lần thôi mà!
- Anh thật sự không thể tin nổi!- Long nhảy cẩng lên vì hạnh phúc.
- Vậy thì đừng tin!- nó tuy nói thế nhưng trong lòng nó cũng đang réo rắt lạ thường, cảm giác không khác gì Long.
- Em không dịu dàng một chút được sao?
- Tôi là thế đấy!
- Thôi được rồi! Tôi không cãi nhau với em nữa! Chúng ta về thôi!- Long vui mừng nắm tay nó cùng đi về nhà.
Long vui mừng như đứa con nít được cho kẹo, nó cũng rất vui nhưng lại làm ra vẻ không quan trọng. Về đến nhà nó thả mình lên giường, nó suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng nó cũng đã nói thật lòng mình với Long…cảm giác thật thoải mái và hạnh phúc biết bao. Bây giờ nó mới biết được nó yêu Long rất nhiều…trước đây nó một mực phủ nhận tình cảm ấy bởi vì nó sợ Long không có tình cảm với nó và lại rơi vào hoàn cảnh giống như lần nó đã tỏ tình với Thiên một năm trước cho nên nó luôn ép bản thân mình không được có tình cảm với ai hết nhưng cuối cùng thì nó vẫn không làm được và nó đã yêu Long.
Long sau khi về nhà cũng chẳng khác gì nó, Long vui mừng và hạnh phúc biết bao, cuối cùng thì nó cũng đã chấp nhận tình cảm của Long, từ khi nó xuất hiện cuộc sống của Long không còn tẻ nhạt như trước nữa mà trở nên thú vị hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào mà Long lại cảm thấy mình yêu nó rất nhiều và tất nhiên là khó có thể sống vui vẻ mà không có nó trong cuộc đời Long. Suy nghĩ miên man một lúc Long cũng ngủ thiếp đi trên môi vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc và mang theo hình ảnh nó vào giấc ngủ của mình. Một ngày hạnh phúc!
………
Ông mặt trời đã thức giấc từ lâu, nhưng mãi đến tận bây giờ nó mới cảm nhận được những tia nắng ấm áp đang rọi vào mặt nó. Nó khẽ trở mình nhìn ra cửa sổ, nó cảm giác hạnh phúc đang rất gần với nó.
Trên đường đi học Duy cứ vò đầu bức tóc như thằng điên còn nó thì nhìn Duy mà lắc đầu nguầy nguậy, miệng cười tủm tỉm.
- Mày làm gì mà cứ như thằng khùng vậy?
- Tao…tao…
- Tao tao cái gì?
- Tao…mệt quááááááá!- Duy bực mình hét lên khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào bọn nó như sinh vật lạ.
- Mày chưa uống thuốc hả?- nó đi tới đưa tay lên sờ trán Duy.
- Tao không có bệnh! Tao đang nghĩ không biết phải làm sao đây?!!- Duy bực mình hất tay nó ra.
- Nghĩ cái gì? Làm cái gì???- nó nhìn Duy ngơ ngác không hiểu Duy đang nói cái gì nữa.
- Mày thấy tao thích ai???
- Hahaha! Tao chưa thấy đứa nào vừa khùng vừa zô duyên như mày! Mày thích ai mày không biết sao tao biết.- nó không nhịn cười nổi với Duy, đúng là mọi người đang nhìn bọn nó chẳng khác nào mới từ dưới giếng chui lên.
- Theo như mày nghĩ thì tao thích ai???- Duy nhìn nó vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Tao nghĩ…mày thích…thích…ai mà biết được!!!- nó thì cứ nghĩ Duy đang “lên cơn” nên cứ chọc Duy mãi.
- Trời ơi!- Duy thấy thái độ nhởn nhơ của nó thì nhảy dựng lên.
- Hãy làm theo những gì trái tim mách bảo!!! Hãy sống thật với bản thân mình!- nó nói rồi đi thẳng vào lớp.
Duy suy nghĩ những gì nó vừa nói…không phải là không có lý nhưng hàm ý là gì…Vào lớp Hân đã ngồi ngay trước cửa nhưng Duy chỉ cười mỉm với Hân rồi chạy vội xuống chỗ Long. Không hiểu sao lúc nãy nhìn Hân Duy có cảm giác ngại ngại.
- Mày làm cái gì mà cứ cười không khác gì thằng điên thế?!- Duy vừa đi xuống đã thấy cái mặt “nham nhỡ” của Long.
- Hỳ…Vui thì cười! không được hả?- Long nói mà nụ cười vẫn nở trên môi.
- Khùng!
- Tao thấy mày giống khùng hơn tao đó!
- Mày đó!
- Thôi…tao không rãnh trách một thằng khùng như mày! Tao đi trước đây!- Long nói rồi chạy vội sang lớp nó, trước khi đi còn quay đầu lại chọc tức Duy.
- Bực mình!!!- Duy tức tối đập bàn cái rầm.- Mà mình giống khùng lắm hay sao mà ai cũng nói vậy không biết!- Duy thấy mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về mình nên có phần nghi ngờ về lời của Long nói lúc nãy.
Duy đang mãi làm những chuyện không đâu thì phát hiện ra cái gương mặt khả ái thường hay qua rủ Hân đi mất tiêu lại xuất hiện. Duy vội chạy lên chỗ Hân lôi đi cái vèo không để ai kịp trở tay. Cả Hân cả Khoa đều nhìn Duy ngơ ngác, Khoa chưa kịp bước vào cửa lớp đã thấy Duy kéo Hân phóng cái vào qua trước mặt mình, còn Hân thì đang mãi mê nói chuyện với đám bạn thì bị Duy kéo đi mà không kịp trở tay.