Ra tới ghế đá sau vườn Duy đẩy nhẹ Hân ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh Hân vẻ mặt tức giận.
- Duy sao thế?- Hân nhìn Duy có vẻ lo lắng.
- Hân…
- Hả???
- Duy…Duy…tại sao Hân cứ đi với thằng Khoa đó vậy???- Duy đang tính nói thật lòng mình với Hân nhưng không hiểu sao lại nhắc tới chuyện của Khoa nữa.
- Hân thấy Khoa rất tốt mà!- Hân ngơ ngác nhìn Duy.
- Hân dễ tin người vậy sao?
- Khoa là bạn thân từ nhỏ của anh họ Hân đó!
- Nhưng mà…cũng không nên thân thiết vậy chứ???
- Tại sao lại không?
- Duy nói không được là không được!
- Duy này lạ thật! Hân đi với ai thì có liên quan gì tới Duy đâu!
- Sao lại không? Từ giờ Hân đừng có gặp Khoa nữa!
- ……- Hân không hiểu hình như là hôm nay Duy uống thuốc chưa đủ hay sao mà nói năng gì chẳng ai hiểu lại hành động như thằng khùng nữa!
- Làm gì mà nhìn Duy dữ vậy! Duy nói gì sai sao?
- Hân về lớp đây! Thiệt là không chịu nổi mà!- Hân bực mình đứng lên.
- Hân!- Duy kéo Hân ngồi phịch xuống.
- DUY BỊ SAO VẬY CHỨ??? CÓ KHÙNG CŨNG PHẢI LỰA LÚC CHỨ!!!- Hân bực mình hất tay Duy ra một cái thật mạnh khiến Hân cũng phải giật mình vì mình hơi mạnh tay.
- Duy thích Hân!
- ……
- Duy thích Hân! Duy thích Hân! Hân không nghe hả?- Duy bực mình đứng lên ghì thật chặt vai Hân rồi hét lên.
- Hôm nay Duy bị chạm dây! Để hôm khác nói chuyện!- Hân có hơi sợ với thái độ vừa rồi của Duy nên bỏ vào lớp.
- DUY KHÔNG CÓ BỊ GÌ HẾT! HÂN HÃY SUY NGHĨ NHỮNG GÌ DUY NÓI RỒI HÔM SAU TRẢ LỜI DUY!- Duy hét lên.
- ……- Hân vẫn không nói gì mà đi thẳng vào lớp.
- YAAAAAAAA!- Duy bực mình hét ầm lên khi thấy Hân có vẻ khó chịu với thái độ của của Duy lúc nãy.
“Duy bị sao vậy nhỉ? Không giống với Duy thường ngày mà mình biết!”- Hân vừa đi vừa lắc đầu không ngừng.
Hai tiết đầu Duy không vào lớp, Hân cũng thấy lo lo còn Long thì vẫn cười như một thằng điên, điên vì yêu! Vy và My cũng đã hoàn toàn bỏ cuộc vì biết mình không còn hy vọng gì nữa, Vy vốn dĩ chưa hề có ý định đó nhưng khi nghe những lời khuyên của My Vy đã thấu hiểu tất cả.
………
Hai tuần sau
- A lô…- Hân mệt mỏi lấy điện thoại ra nghe.
- Hân có thể nói chuyện với Duy một lát không?
- Uhm…
Sau 15’ Hân và Duy có mặt ở BIBI, nhìn Duy có vẻ quan trọng.
- Có chuyện gì vậy?
- Xin lỗi Hân!
- Chuyện gì?- Hân ngơ ngác nhìn Duy.
- Chuyện hôm trước sau vườn cây đó!- Duy cảm thấy ngại khi nhắc đến vụ hôm đó.
- Không sao đâu! Hân quên rồi!- Hân cười tươi khi thấy vẻ mặt ngại ngùng đó của Duy.
- QUÊN??? Dễ dàng vậy sao?- Duy có chút hụt hẫng với câu nói đó của Hân.
- Hả??? Ý Duy là sao?
- Àh không!… Lần này… Duy rất bình tĩnh! Duy muốn nói với Hân…Duy…thích Hân…là thật lòng đó!!!
- Hân…Hân…
- Hân không còn thích Duy nữa hả???- nét mặt Duy thoáng buồn.
- Không phải!!! Nhưng…Hân…
- Làm bạn gái Duy nhé!!!
- Uhm…- mặt Hân lúc này đỏ như trái gấc sắp rụng.
- Thiệt không?- Duy vui sướng ôm Hân thật chặt vào lòng.
Lúc này đây cả Duy và Hân đều rất hạnh phúc. Duy đã nhận ra được tình cảm mà Duy dành cho Hân nó quan trọng đến mức nào. Còn riêng Hân, Hân cũng lờ mờ nhận ra được tình cảm mà Duy dành ình sau những lời My nói và hành động kì quặc của Duy bữa trước. Hân đã suy nghĩ rất nhiều, liệu có hạnh phúc không khi Hân đã dành quá nhiều tình cảm cho Duy và cũng đã từng rất đau khổ vì Duy. Hân đã có ý định bỏ cuộc khi Khoa xuất hiện, nhưng bây giờ trước mặt Duy Hân hoàn toàn biết rằng mình vẫn còn rất yêu Duy.
……
Còn nó thì đang ở một nơi nào đó cùng một chàng trai… nhưng không phải là Long. Chap 68:
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi???
- Tôi…thật sự hết cơ hội sao???
- Anh…nói gì tôi không hiểu!
- Tôi yêu em!
- Anh đang đùa với tôi đó hả?
- Tôi nghiêm túc!- Jun nhìn nó với ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc chứ không hề có ý đùa cợt.
- Xin lỗi…nhưng tôi…
- Tôi biết…tôi biết mà! Em không cần phải làm gì vì tôi cả nhưng tôi vẫn sẽ yêu em! Tôi được cái quyền đó chứ?
- Jun àh…anh không cần phải như vậy đâu!
- Chúc em hạnh phúc!!!- Jun nghẹn ngào quay đi chỗ khác.
Dường như nó đã cảm nhận được tình cảm mà Jun dành cho nó từ lâu rồi nhưng nó vẫn để trong lòng, mỗi lần Jun nhìn nó nó đều cảm nhận được tình cảm sâu sắc qua đôi mắt ấy nhưng người nó yêu là Long chứ không phải Jun, nó chỉ xem Jun như một người bạn, một người anh trai mà thôi.
- Anh có thể làm anh trai của em không?- nó hơi ngại khi mở miệng nói ra câu đó nhưng nếu không nói sau này nó sẽ rất hối hận.
- Có lẽ!!!- Jun nở một nụ cười gượng.
- Mong anh sẽ gặp được một người tốt hơn em!
- Chuyện đó tính sau đi! Tôi ôm em một lần cuối được không? Ngày mai tôi phải về bên Hàn rồi!!!
- Hỳ…!- nó ôm Jun cảm động.
- Cám ơn em! Tôi đi đây!! Tạm biệt em!
- Hẹn gặp lại anh!!!- nó nhìn theo Jun ánh mắt chứa đầy nỗi buồn.
Jun cũng biết thế nhưng Jun vẫn không muốn đè chặt tình cảm đó trong lòng, nói ra sẽ thoải mái hơn dù biết người ấy sẽ không chấp nhận. Chỉ cần người ấy hạnh phúc cũng là quá đủ với Jun rồi. Jun là một chàng trai đa tình nhưng trước đây Jun chưa từng yêu một người con gái nào nhiều đến thế. Có lẽ Jun đã yêu nó ngay từ phút đầu bởi cái tính ngang bướng đến quái lạ của nó.
Cả hai đều rời khỏi đó, một người đau lòng một người hạnh phúc.
Nhưng có người lại không nghĩ thế. Long vô tình đi ngang qua đó đã nhìn thấy tất cả. Trước mắt Long hình ảnh mà Long vừa thấy lúc nãy không hề đơn giản chút nào. Hôm nay chị Sally vừa từ Pháp về, Long cùng tài xế ra đón Sally từ sân bay về đi ngang qua NEKID và mọi chuyện xảy ra không như Long nghĩ.
Nó về đến nhà thì nhắn tin cho Long nhưng không thấy Long trả lời. Nó cũng không nghĩ gì nhiều vì có thể Long đã ngủ rồi hoặc Long đang bận gì đó.
Về phía Long, khi thấy tin nhắn của nó Long vui vui nhưng vì còn bực tức chuyện lúc chiều nên không thèm nhắn lại.
Sáng hôm sau nó đến trường và qua tìm Long ngay nhưng bù lại sự sốt sắng của nó lại là một thái độ lạnh nhạt của Long.
- Anh sao vậy?- nó thấy thái độ của Long rất khác nên mới quan tâm.
- Không sao!- Long vừa dứt lời thì đi thẳng không kịp để nó hỏi thêm câu nào.
- Sao vậy nhỉ? Không lẽ giận hả? Mình có làm gì sai đâu!- nó đứng nhìn theo Long mà lòng buồn man mác.
Long luôn là thế, giận nhưng không bao giờ nói ra lại hành động khó hiểu làm người khác phải nhức đầu chóng mặt.
Tối nó đến nhà Long nhưng Long không có ở nhà. Hai hôm nay quan hệ của nó và Long không được tốt. Nó muốn hỏi rõ Long lý do tại sao lại đối xử lạnh nhạt với nó như thế. Nó gọi điện thoại cũng không nghe máy, nó ngồi đợi được một lúc lâu thì Long cũng mò về.
- Anh đi đâu mà giờ mới về???- nó nhìn Long lảo đảo mà bực mình.
- Em… hỏi làm gì?- giọng Long lè nhè.
- Anh nói vậy mà nghe được hả??? Anh đi uống rượu tới tận khuya em không hỏi sao được?!
- Không liên quan tới em!
- Tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy?
- Người thay đổi là em! Chứ không phải anh!
- Em đã làm gì sai sao? Anh đang giận em đó hả???
- Ừh! Anh giận đó! Thì sao? Sao hả???
- Nhưng em đã làm gì sai chứ???
- Hơ…Em đã ôm Jun tình tứ trong quán café! thân mật quá nhỉ?!?- Long đặt mạnh hai tay lên vai nó rồi mất đà té xuống đất.
- Chuyện đó không như anh nghĩ đâu! Chỉ là hiểu lầm thôi mà…- nó hốt hoảng giải thích với Long nhưng nó cũng không biết nên nói làm sao cho Long hiểu.
- Là sao? Chính mắt anh đã nhìn thấy mà! Hiều lầm gì chứ!- Long lồm cồm bò dậy nhìn nó sắc lạnh.
- Anh không tin em???
- Anh rất muốn tin em…nhưng đầu óc anh không ngừng suy nghĩ…hình ảnh ấy không thể thoát khỏi tâm trí anh! Cứ nghĩ đến việc em sẽ rời bỏ anh…anh không chịu nổi!- Long không giấu được ảm xúc mà ôm nó thật chặt chặt đến nổi làm nó đau.
- Anh buông ra! Đau quá!