- Xin lỗi! Có lẽ anh đã say quá rồi!!!
- Long! Anh sẽ tin em chứ???- nó nhìn Long với ánh mắt tha thiết.
- Anh tin!
- Thật không? Em với Jun không có gì cả.
- Anh tin em mà!
- Anh vào nhà đi! Em về đây!
- Anh…
- Anh không cần nói gì nữa đâu! Em tin anh sẽ hiểu em! Em tự về được anh đừng lo! Anh vào nhà đi!- nó nói rồi quay đi.
- Xin lỗi vì đã không tin em! Nhưng anh rất sợ…- Long buồn bã nhìn theo dáng nó khuất dần.
…………
Mọi khuất mắt giữa nó và Long đã được giải quyết, Hân và Duy thì rất nhẹ nhàng không bạo lực và hay cãi nhau như nó và Long. Nhưng tất cả đều hạnh phúc.
Ba tháng cũng trôi quá. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, chỉ vài ngày nữa thôi là nó được tự do rời khỏi trường. Tối nay nó Long Duy và Hân đều có mặt ở nhà nó để tổ chức ăn mừng thoát khỏi kiếp nô lệ của nhà trường. Dì nó thì đang hẹn hò với chú Minh (cùng tên với nó) rất đẹp trai và tương lai người đó có thể là chồng của dì, sắp có tin mừng từ dì nó rồi và từ nay ngôi nhà sẽ không còn là 3 người nữa. Chú Minh đối xử với nó rất tốt, chú và dì đã quen nhau được hai năm rồi, có lẽ Duy là người hiểu chú Minh hơn nó.
- Pul…ăn ít thôi!- Duy nhìn nó trêu.
- Ừh! Duy nói đúng đó! Không là thành heo đó!- Long cũng hùa theo Duy mà chọc nó.
- Gì mà heo? Trước giờ Pul cũng ăn nhiều đó mà cũng có sao đâu!!!- nó tròn mắt nhìn mọi người.
- Duy với Long cứ chọc Minh không àh! Nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la.- Hân cười khoái chí.
- Mày nữa! Tao còn tưởng mày binh tao ai ngờ lại hùa theo hai người đó chọc tao nữa! Hứ!- nó làm bộ mặt đáng thương.
- Thôi mà! Đùa thôi mà!- Hân nhìn nó mà pùn cười vì cái tính trẻ con ấy của nó.
- Không ăn nữa!!!- nó giận dỗi bỏ đũa xuống.
- Thôi nhường cho Pul ăn hết đó!- Duy thấy nó giận liền xuống nước.
- Nói lời là phải giữ lời đó!- nó hớn hở ngồi xuống ăn tiếp.
- Trời! Phải không vậy?- Long lắc đầu ngán ngẫm.
- #$&^*(^.^)
Cả bọn ngồi nói chuyện vui vẻ, không khí hạnh phúc tràn ngập. Nụ cười đều nở trên môi tất cả, Duy và Hân luôn ân ái với nhau còn nó và Long thì hở chút lại cãi nhau, nhưng Long vẫn luôn là người nhường nó trong mọi chuyện chứ không thì cãi tới sáng cũng chưa xong.
………
Hôm nay là ngày tổng kết năm học cũng là ngày nó được tự do không phải đi học nữa. Sau hôm nay có lẽ My và Vy sẽ về lại bên Anh Quốc. My chủ yếu về đây để gặp Duy nhưng có lẽ My không có cơ hội để tiếp tục trở thành người mà luôn bên cạnh Duy…những lúc buồn cũng như những lúc vui. My rất đau lòng và My cũng biết mình nên làm gì. Có lẽ ra đi sẽ tốt hơn cho My…Vy thì lúc nào cũng đi cùng với My nên cả hai sau khi tổng kết xong sẽ lên đường sang Anh ngay.
Cuộc đời vốn không có gì tồn tại được mãi mãi, sóng gió này qua đi sóng gió khác lại đến. Nó đang phấn khởi đứng trước cổng trường đợi Long, hôm nay nó rất vui vì sau những nỗ lực nó đã đạt được một kết quả học tập mỹ mãn, nó được học sinh Giỏi, một kết quả mà nó không ngờ tới. Sở trường của nó là tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh thì nó cũng chỉ tạm tạm thôi còn về mấy môn toán học thì nó đặc biệt “học đến đâu không hiểu đến đó”, nó là người nổi tiếng lười học thế mà năm nay lại đạt kết quả tốt như thế, dì nó mà biết thì sẽ rất vui.
- Minh vui nhỉ! Lần này được học sinh giỏi luôn nha! Tính khao gì đây!!!- Hân nhìn nó cười tươi rói.
- Hỳ…Có cố gắng thì phải có thành công chứ!!!
- Uhm…
- Mà mày cũng được học sinh giỏi vậy sao tao phải khao???
- Nhưng tao thích mày khao!!!
- Thôi được rồi đợi Duy với Long ra rồi tụi mình đi luôn!
- Ừh!… Êh mày thấy con nhỏ đứng ngay gốc cây không???
- Đâu???- nó nhìn quanh một hồi thì thấy một cô gái bốc lửa đang đứng ngay đó đợi ai không biết- Mày nói cái con nhỏ nhuộm tóc đỏ lè, màu mè hoa lá hè đó hả???
- Ừh! Hình như là dân chơi chính hiệu!!!
- Tao nhìn cái cách ăn mặc là biết rồi!!!
- Ừh! Tao cũng không ưa! Mà nó cũng cỡ tuổi bọn mình thôi chứ gì!!!
- Chắc vậy!
- Long với Duy ra rồi kìa!
- Pul! Hân! Đợi lâu không?- Duy cười te toét.
Chắc chắn là Duy và Long có kết quả tốt rồi. Vì cả hai đều là học sinh hạng giỏi của trường mà.
- Victor!!!- cô gái lúc nãy chạy tới ôm chầm lấy Long. Chap 70:
Cả bọn đang vui vẻ thì đứng ngây người ra hết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đặc biệt là nó và Long, nó có vẻ khó chịu.
- Buông ra!- Long đẩy Denny ra thật mạnh.
- Lâu lắm rồi mới gặp anh! Trông anh khác quá!!!- Denny lại ôm chặt lấy Long.
- Ngộp thở quá!!!- Long đẩy Denny ra.
- Anh không nhớ em hả???- Denny nhìn Long nũng nịu.
- Em làm cái trò gì thế??? Tại sao lại về đây???
- Em nhớ anh nên sang thăm anh mà anh còn nói thế hả?
- Denny! Em nói năng lung tung cái gì thế?
- VICTOR!!!- Denny bực mình trước thái độ của Long nên hét lên.
- Em…đi với anh!- Long bực mình kéo Denny lôi đi, trước khi đi Long quay sang nhìn nó với ánh mắt tha thiết, mong sao nó hiểu cho Long.
Nó thì cứ ngơ ngác, Duy và Hân chẳng hơn gì nó. Trên đường về nó cứ đơ người ra, nó đang lo và nghi ngờ về mối quan hệ giữa Long và cô gái mang tên Denny ấy. Theo như cách cô ta nói thì Victor chính là Long và quan hệ giữa họ là trên mức bình thường.
- Pul ơi! Đừng nghĩ gì hết! Hãy tin vào Long!!!- Duy nhìn nó lo lắng.
- Cô ta là gì của Long???- sắc mặt nó lạnh lùng.
- Tao không biết!
- Minh nên tin vào Long! Hân nghĩ mọi chuyện không có gì to tác đâu!- Hân an ủi nó, nhìn nó lúc này Hân cũng buồn theo nó.
- Tao rất muốn tin…nhưng mày cũng chứng kiến rồi đó thôi! Không hiểu sao tao thấy khó chịu lắm!!!!
- Uhm…có lẽ! Thôi vào nhà ngủ một giấc đi cho khỏe!!!
- Mày ở lại với tao đi!
- Hân ở lại với Pul cho đỡ buồn!!!- Duy thấy nó buồn cũng không đành lòng.
- Ừh!
………
Long và Denny đang ở một gốc cây nào đó, Long có vẻ giận dữ còn Denny thì khó hiểu.
- Em làm cái trò gì thế hả?
- Trò gì là trò gì??? Em nhớ anh nên về thăm anh không được hả?
- Denny! không hiểu tôi nói gì sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! Giữa chúng ta chỉ là bạn bè nếu hơn thì chỉ có thể là anh em!!!
- Nhưng em thích anh! Em thích anh đó!!!
- Xin lỗi nhưng tôi đã yêu người khác!
- Là cái con bé lúc nãy đúng không?
- Phải!
- Nó thì có gì tốt??? Nó không đẹp bằng em!!!
- Tôi không quan trọng chuyện đó! Tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim mình! Có lẽ cô không biết được điều đó!!!- Long nói mà nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.
- Em không quan tâm! Thứ gì em muốn có được thì chắc chắn phải có bằng được!!!
- Denny! Đừng ngoan cố nữa!!! Vô ích thôi!
- Anh hãy đợi đấy! Tôi sẽ cho anh thấy!!!- Denny nói xong rồi bỏ đi thẳng.
- DENNY!!!- Long lúc này bực mình không thể tả.
Mọi chuyện có vẻ rắc rối khi có sự xuất hiện của Denny. Long trở về nhà với sắc mặt khó chịu và mệt mỏi nhưng quan trọng hơn là Long đang lo lắng…không biết rồi Denny sẽ làm gì đây! Denny sẽ làm gì nó??? Long biết rất rõ tính của Denny cô ta nói thì nhất định sẽ làm.
Nó đang đợi điện thoại của Long. Nó cần một lời giải thích từ Long…và nó tự nhủ mình phải tin Long nhưng sao nó khó chịu quá…nhất là cái lúc mà Denny ôm Long thật chặt. Có lẽ là nó đang ghen. Nhưng điều đó không quan trọng, điều mà nó lo lắng nhất là Long có như những người con trai khác không? Long sẽ không bỏ rơi nó chứ? Nó sợ nhất là bị bỏ rơi…nó không muốn rơi vào cái cảnh thất tình một năm về trước khi nó quyết định bày tỏ với Thiên. Lần này còn đau hơn là lần đó nữa…bởi vì trước khi chấp nhận Long nó đã đắn đo rất nhiều, nó không dám mở lòng với ai cũng chỉ vì nó sợ…nó sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi! Một con người mạnh mẽ…nhưng cũng có lúc phải yếu đuối! và nó đang rơi vào hoàn cảnh ấy! Lúc này đây chính là lúc bản thân nó yếu đuối nhất. Nhưng lý trí đã lôi nó trở lại với chính bản thân mình. Buồn bã và khóc lóc không phải là cách. Nó sẽ tin Long. Nó đã quyết định như thế và leo lên giường ngủ một giấc thật nhẹ nhàng không chút lo lắng.
Sáng hôm sau
Ding dong! Ding Dong! Ding donggggggg!!!
Long nhấn chuông một lúc rồi mà không thấy ai ra mở cửa liền lấy điện thoại ra gọi cho Duy.
- Làm gì lâu vậy mày???- vừa thấy Duy là Long giãy nãy ngay.