- Để coi đã! Nếu không quá đáng thì tao sẽ không giận!
- Mày…còn tình cảm gì…với thằng Long không???
- ………
- Xin lỗi…nhưng tao nghĩ… nếu thật sự mày đã quên thì có nhắc lại cũng chẳng sao chứ đúng không?
- Uhm…tao không biết! Mà mày hỏi làm gì???- nó hơi sửng sốt khi nghe Duy nói thế nhưng nó vẫn có tỏ ra bình tĩnh và cười thật tươi.
- Nếu như bây giờ mày gặp lại nó, mày có dám chắc là không còn không?
- Sẽ không gặp đâu! Long đang ở Pháp và rồi tao sẽ về lại HQ thôi mà! Làm sao mà gặp được khi ở cách nhau xa thế chứ?!
- Một ngày nào đó…rồi cũng sẽ gặp thôi!
- Không biết! Đã nói là không biết rồi mà! Tới lúc đó hẳn tính…còn bây giờ thì đừng nhắc tới nữa!!!! ok?
- Ok! Tao biết rồi!- giọng Duy yếu xìu, có lẽ như Duy hiểu trong lòng nó đang nghĩ gì! Nó chưa quên được Long…có đúng như vậy không? (Không biết nữa ) ngay cả nó còn không biết cơ mà!
Khi Duy ra khỏi phòng nó, chỉ còn lại một mình…nó chợt nhớ đến Long- người mà nó không biết có còn ngự trị trong trái tim nó nữa hay không?
Duy nói không sai chút nào, nếu như nó thật sự quên Long thì có nhắc lại cũng chẳng có gì phải đau lòng cả, chẳng lẽ suốt 3 năm qua nó cố gắng sống thật tốt nhưng vẫn không quên được Long???
…………
Sáng hôm sau nó đi lòng vòng ngoài đường phố và nó gặp lại một người…
- Em về sao không nói anh biết????
- Em muốn mọi người bất ngờ đó mà!- nó cười cười với Jun.
- Sống bên đó tốt không?
- Anh cũng sống bên đó rất lâu rồi mà còn hỏi em nữa!
- Ý anh là em sống có tốt không?
- Bình thường!
- Trông em xinh hẳn ra nhỉ???- Jun cười trêu nó làm nó đỏ mặt.
- Em mà! không xing sao được!- lâu lâu được dịp “chảnh” một chút cũng không sao. ^^
- Đúng là…anh không nên khen thì hơn!
- Anh cũng đẹp trai hơn nhìu lắm đấy! Mắc dù đã “già” thêm mấy tuổi!- nó cố tình nhấn mạnh từ “già” để trêu Jun.
- Cái bản tính của em nó vẫn còn nguyên không hề thay đổi chút nào!
- Hỳhỳ…Còn anh dạo này sao rồi? Sắp lấy vợ chưa?
- Chưa…
- $^#&^.^
Cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà không để ý trời đã trưa rồi. Cũng đến lúc nó phải về nhà, nó tạm biệt Jun rồi lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc…nhưng rất đỗi xa lạ vì nơi đây đã thay đổi quá nhìu…
…………
Hôm là sinh nhật Duy, thật ra nó nhớ cái nhày 12/7 là ngày gì chứ nhưng khi Duy hỏi nó lại làm bộ không biết gì.
“ Ee sesang malroneun pyo hyeon harsu ga obseo
Kalsu reok beok cha eo reu neun neo reul hyang han nae ma eum
Ee sesang saem eu reo he ah rir seu ga obseo
Deo hae do deo hae man ga neun kkeutt obsneun nae sarang
Keu nu gu deo
Neo mankeum nal uttkae nareul ulkkae han saram obsseosseo
Na dabjin anhjiman
Eo jik neo ha na man bogo deutkeo shippeun geol
Nae anae neoreul salkkae hageo shippeun geol
Nal barabwa
Naui peum euro wa you’re my every
My everything
You're my everything
Love for you………”
- A lô…
- Tao nè! Mày có về không?
- Ừh có! Tao đang thu dọn đồ đạc nè!
- Nhớ đó! Mày mà không về là biết tay tao!
- Ok! Biết rồi mà! Nhất định tao sẽ về! Mà có chuyện gì mà quan trọng vậy?
- Àh…hôm nay là sinh nhật tao rồi! Mày đừng nói là mày quên đó nha! Mấy lần trước mày không chịu về lần này mà không về nữa thì coi như tao không có đứa bạn như mày!
- Biết rồi! Biết rồi!
- Lo mà về sớm sớm!
- Dạ! Em biết rồi anh!
- Ừh ngoan!
- ……
Duy gọi điện thoại cho Long xong thì cũng yên tâm hơn một chút. Không biết nó và Long gặp lại nhau sẽ như thế nào, có thể sẽ rất vui hoặc là rất giận hoặc là không có biểu hiện gì cả. Nhưng trước sau gì mà chẳng phải gặp lại nhau, đây là cơ hội để nó và Long xác định lại tình cảm của mình bấy lâu nay. Chỉ vài tiếng nữa thôi…
………… Chap 80:
Tối hôm đó Duy cùng nó và Hân có một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ. Nó thật sự rất vui vì thấy Duy và Hân vẫn hạnh phúc như thế. Duy cũng khá bất ngờ vì nó lại nhớ đến sinh nhật của Duy, vậy mà hôm bữa hỏi thì bảo là không biết. Mọi chuyện đều rất suôn sẻ nhưng có một điều làm Duy bực bội đó là Long lại không đến! 3 năm rồi không gặp mà lần này cũng không thèm về, Duy nhất quyết khi Long trở về sẽ không thèm nhìn mặt Long luôn cho biết.
Lúc Long lên sân bay nhưng lại bị pa Long gọi điện thoại báo là chị Sally bị tai nạn gãy chân nên phải quay về. Long thật sự rất muốn đến cùng Duy, đi cũng lâu rồi lần này sẵn tiện về nước thăm mọi người luôn, nhưng có lẽ là không được rồi!
*~*~*~*~*
Trời đang mưa…
Cả ngày hôm nay không hiểu sao thời tiết lại thất thường đến thế…nó đang đứng cạnh cửa sổ ngắm những hạt mưa đang rơi xuống, nó chợt nhớ đến một người…nó đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Duy nói…nó vẫn còn tình cảm với người đó…nếu không tại sao khi nhắc đến Long nó lại cảm thấy buồn và có chút gì đó xót xa trong lòng. Nếu có thể gặp lại nhau nó sẽ không chôn chặt tình cảm ấy nữa…nhưng dường như điều ấy là quá xa vời, chỉ hơn 1 tháng nữa thôi là nó phải trở về HQ rồi!
Nó muốn đến một nơi…
Bất kể trời đang mưa nhưng nó vẫn không ngại gì mà đến đó…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt…
Có một cô bé trên tay cầm chiếc dù màu đỏ đi lang thang dưới mưa, mắt hướng về một khoảng không gian vô định.
“……”
Nó nhìn quanh, thì ra trong suốt 3 năm nay nơi này vẫn không thay đổi gì cả…
Nơi mà lần đầu tiên nó cùng người ấy đến trong một dịp Giáng Sinh, chính nơi đây đã thay đổi cách nhìn của nó về hắn, một con người kiêu ngạo lúc nào cũng làm người khác bực tức nhưng giờ đây hình bóng người ấy đã mãi in sâu vào tâm trí nó, tình cảm mà nó dành cho hắn suốt 3 năm qua vẫn không hề thay đổi, chỉ là nó cố tình không muốn nhắc tới mà thôi, nó quyết định chia tay có phải là sai???? Có lẽ là không sai nhưng vẫn làm con người ta đau khổ, nhưng cái đau khổ này làm nó trưởng thành hơn.
Những hạt mưa vẫn đang rơi làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nó nhìn xuống mặt hồ có một bóng người đang đứng đó…chờ đợi một ai đó…liệu nó có thể gặp lại hắn???
- TÔI MUỐN GẶP LẠI ANH !!!!- nó ngước mặt lên trời hét thật to như muốn để ai đó nghe thấy và thấu hiểu tâm trạng nó lúc này. Ông trời chăng? Hay là một người khác?????
Quên một người là không dễ…nhớ một người lại càng khó hơn! Vì khi nhớ đến hắn lòng nó lại đau nhói…nó phải làm sao đây??? Nhớ hay quên??? Tất cả đều không phải do một mình nó quyết định là được! (vì ở đây quyền quyết định là ở t/g! hihi) Chẳng phải nó muốn quên hắn, nhưng đã 3 năm rồi nó vẫn không thể mặc dù vẫn sống rất tốt!!!! Cuộc đời vốn không như người ta muốn!
Tình yêu làm cho con người ta có thể mạnh mẽ hơn nhưng cũng chính tình yêu làm cho bao người cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Bởi vì tình yêu là sự yếu đuối cao quý nhất của tình thần.
10’…20’…1 tiếng…rồi 2 tiếng…
Mưa cũng đã vơi dần…
Nó cảm giác được cái lạnh buốt giá của mưa…nó ngồi dựa vào gốc cây đầy ắp những kỉ niệm ấy…nó đang nhớ hắn…ước gì nó có thể gặp lại hắn…
Mưa tạnh…
Nó lặng lẽ bước đi… ra khỏi nơi ấy…mang theo hình bóng của người ấy trong tim…chỉ ngày hôm nay thôi, chỉ ngày hôm nay nó nhớ hắn…và bước ra khỏi đây nó sẽ lại một lần nữa quên đi cái quá khứ ấy và sẽ quên hắn… cảm giác cay cay từ khóe mắt…có lẽ là do nước mưa…rơi vào mắt nó…nước mưa có vị mặn…
……………
- Lạnh quá! Sao tự nhiên trời lại mưa vậy không biết? Chú chạy xe từ từ thôi chứ con thấy nguy hiểm quá!
- Vâng thưa cậu chủ!
Kéttttttttttt
Ở đâu ra một âm thanh nhứt nhối vang lên một cách vội vã làm 3 người thót tim, đó là tiếng thắng xe…cũng may là xe không chạy quá tốc độ chứ không lại xuất hiện thêm tiếng còi xe cấp cứu mất rồi.
Trước xe là một cô gái, có vẻ cô ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì chàng trai ngồi trong xe chạy vội ra.
- Xin lỗi…Cô không sao chứ????
- Không…không sao! Cám ơn!
- Pul…