---------Lớp học buổi chiều---
-Này Ân , hồi sáng tớ gặp cậu đi trên đường mà gọi mãi sao cậu không trả lời?
Quân lại luyên thuyên gì đây nữa đây.Sáng nào cô chẳng đi học ở trường cô chẳng đi học ở trường THPT X trong hình dạng thật chứ.
- Cậu nhìn lầm rồi, sáng nay tớ có ra khỏi nhà đâu chứ. Cậu nhìn lầm rồi
- Gì chứ, tớ rõ ràng thấy cậu mà.
Quân gân cổ lên cãi, Tâm nghĩ cậu ta nên cắt kiếng cận đi là vừa.
Bọn con gái hóng chuyện cũng nghiêng người qua nói:
- Quân nói đúng đấy, tớ cũng thấy cậu, còn nói chuyện với cậu nữa, nhưng nói được mỗi câu chào, thì cậu đi ngang qua tớ luôn.
- Sao có thể……..
Một người nói cô không tin nhưng hai người nói thì đúng là có vấn đề, trên đời này cũng có người giống cô sao. Không lẽ, bà tiên cho cô khuôn mặt giống người khác, mong là cô sai vì nếu vậy sẽ có rắc rối lớn.Khi nào về nhà cô sẽ hỏi lại bà tiên.
Đến giờ vào lớp, cô Hồng tiến vào lớp với khuôn mặt khá băn khoăn, ánh mắt luôn chăm chí nhìn Tâm. Tâm nghĩ lại, không biết cô có làm gì phật ý cô giáo không mà sao cô Hồng cứ nhìn chằm chằm cô hoài.
- Cô có tin vui cho tất cả lớp
Cả lớp nhốn nháo:
- Ai vậy cô, trai hay gái ???
Cô cười đáp:
- Là con trai
Đám con trai:
- Trời ơi !Lại là con trai.
Đám con gái:
- Yeah!
Nhìn họ Tâm thấy họ khá giống với lớp cô. Ồn ào như vậy nhưng lại thấy vui.
- À, em vào đi
Tuy nhiên khi bạn trai đó bước vào thì làm cho cả lớp được phen hoảng hồn đặc biệt là Tâm, nhiều bạn còn phải thốt lên. Trong đầu Tâm chỉ có 1 câu duy nhất:“không phải trùng hợp như vậy chứ, mình tiêu rồi”
Cả lớp người dụi mắt, người há hốc mồm, người có kính thì gỡ xuống, hà hơi lên, rồi lau mắt kính. Nhưng dù có làm vậy cũng không thay đổi được điều trước mắt.
Thấy cả lớp hành động như vậy, cô giáo lên tiếng giải thích:
- Đây là anh trai song sinh của Ân đó. Các em thấy họ giống nhau không?
Tất cả lớp quay phắt lại nhìn cô sau đó quay lại nhìn Hoàng, cứ mãi như vậy.
- Vậy là sáng nay tớ gặp anh trai cậu chứ không phải là cậu, chuyện hồi nãy (gãi đầu) cho tớ xin lỗi vì đã không tin cậu.Mà này có anh trai song sinh mà không nói cho tớ biết sớm.
Cô biết nói sao đây, bà tiên hại cô rồi. Sao lại cho cô khuôn mặt của một người còn sống sờ sờ đây chứ.Đây đúng là bà tiên “lừa đảo” mà. Nhưng mà sao cậu ta lại nói là anh trai song sinh của mình, bộ anh ta có em trai song sinh thật sao .Mà em của anh ta đâu, chẳng lẻ họ bị lạc nhau, hay là em của anh ta đã ch…chết rồi mà anh ta không biết.
May sao người đó lên tiếng giải vây cho cô:
- Cô ấy, à không Ân không biết gì hết. Do bố mẹ Hoàng li hôn từ lúc 2 đứa còn chưa biết nhớ là gì. Hoàng sống với ba còn Ân sống với mẹ. Bây giờ Hoàng về đây sống với mẹ và Ân
Tất cả mọi người đều không chú ý 2 chữ đầu tiên Hoàng vừa thốt ra khỏi miệng, vì cậu nói khá nhỏ.
“Thì ra cậu ta tên là Hoàng, còn chuyện gì kia: ba mẹ li hôn, về đây gặp mình. Ôi trời , đầu mình sắp nổ rồi.Hu hu hu.Tâm ơi là Tâm,mày nghĩ xem, nếu cậu ta muốn về nhà mày, đòi gặp mẹ mày, rồi rồi phát hiện ra mày không phải em của cậu ta. Á á á mày thật là…. Không cũng tại bà tiên “lừa đảo”, tất cả cũng tại bà ấy.”
Nhìn Hoàng cô thấy, cậu ta cứ nhìn cô hoài, làm cho cô sợ điếng hồn, mồ hôi cô vã như tắm, người run như cầy sấy. Cứ nghĩ đến việc khi cậu ta biết được sự thật, cậu ta sẽ giết cô mất.
Bỗng có bạn reo lên:
- Các cậu có để ý không, giọng nói của Hoàng giống y hệt giọng nói của Ân
Cả lớp gật đầu đồng tình, đúng là 2 người họ mà đứng gần nhau thì chẳng ai nhận ra được. Một chút đặc điểm để nhận diện cũng không có.
Hoàng rời mắt khỏi Ân , quay sang nói với cô Hồng:
- Thưa cô, em có thể tự chọn chỗ ngồi của mình được không ạ?
Cô giáo đồng ý.Hoàng chỉ tay vào chỗ Quân đang ngồi (bên cạnh Ân):
- Em muốn ngồi chỗ bạn đó (Tâm đứng tim)
Ngay lập tức, Quân từ chối:
- Hả, nhưng tớ ngồi trước rồi.
Hoàng 1 lần nữa quay sang nhìn cô Hồng, cô Hồng thấy, Hoàngvà Ân không gặp nhau cũng lâu lắm rồi. Nhân đây, là lúc để cho 2 anh em họ trau dồi tình cảm.
Thế là Quân phải chuyển sang chỗ khác ngồi.Lúc Quân dọn sách vở trong học bàn vào cặp,Tâm nói nhỏ với cậu:
- Quân, đừng đi mình xin cậu đó (níu tay Quân). Nói lại với cô giáo là cậu không muốn chuyển chỗ đi, nói với Hoàng nữa.
Quân thấy lạ, đáng lẽ khi được ngồi với anh của mình Ân phải vui mới phải, tại sao cậu ta lại sợ anh cậu ta đến nỗi không dám ngồi gần.Đúng là Tâm rất sợ Hoàng, tứ lúc Hoàng nói rằng cậu muốn ngồi gần cô thì tim cô đã ngừng đập mất rồi.
Cô Hồng thấy hơi bất công với Quân, nên cô đã cho cậu tự chọn chỗ cho riêng mình.Quân chọn chỗ ngay trên Tâm, mong là ngồi đây Tâm vẫn có thể bày cậu làm bài dễ dàng.
Khi cô giáo vừa bước ra khỏi lớp, Hoàng vầm tay cô lên, lấy khăn mùi xoa từ trong túi áo ra lau tay cho cô. Qúa ngỡ ngàng cô còn chưa biết phản ứng ra sao, chỉ ngồi im cho cậu lau hết tay này đến tay kia.Đầu óc trống rỗng, cô không còn nghe được tiếng nói của các bạn, không còn cảm nhận được điều gì khoác ngoài Hoàng, tại sao cô lại cảm thấy ánh nhìn Hoàng thật quen thuộc, thật ấm áp.
Một bạn lấy điện thoại ra chụp, sau đó các bạn gái khác cũng hưởng ứng trào lưu ngay. Người đặt làm hình nền, người đăng lên facebook chia sẻ rằng: đây là hoàng tử của tôi, vân vân và vân vân,………..
Những tiết học tiếp theo, cô nào cũng giống thầy nào, họ khá ngạc nhiên khi thấy 2 người giống như 2 giọt nước này.
----------------Tan trường---------------
Lúc về, may sao Hoàng chỉ hỏi cô những việc vặt vẵn như là: sống có tốt không, mẹ thế nào rồi,………Trên đường đi cô cứ lo sợ rằng Hoàng sẽ đòi về nhà cô ở, cô chỉ mong sao Mực (con chó của cô ) yêu quí xuất hiện giải vây cho cô, nhưng nó không tới.May thay, Hoàng không đòi về nhà cô, cũng chẳng hứa hẹn sẽ sang nhà cô chơi. Mà lại nói rằng : “Anh về trước nhé!” ,sau đó rẽ sang 1 ngã rẻ khác. Vui mừng không thể tả nỗi, cô tức tốc chạy về nhà. Khi cô bước vào phòng của mình thì bà tiên hiện ra. Vẻ mặt vô cùng ái ngại
- Ta biết con muốn nói gì với ta, nhưng con hãy nghe ta giải thích. Hoàng đúng là có thật, là do ta sơ xuất. Nhưng con yên tâm ta đã chỉnh lại 1 số kí ức của cậu ta rồi, cho nên cậu ta mới nhận con là em đó. Ta cũng làm cho thằng bé không đến nhà con ,nói chung là không làm cho thân phận con bị bại lộ. Con cũng nên đối xử tốt với Hoàng. Ta đi đây.
Bà tiên “lừa đảo” à không, bà tiên nói 1 lèo làm cho cô chẳng nói được lời nào. Như vậy cũng tốt rồi, giờ cô không còn lo lắng về chuyện của Hoàng nữa