Từ sau khi nhìn thấy tin tức về tên sinh viên trao đổi, dường như Liễu Ngọc Hàm đã bật công tắc kỳ lạ nào đó, dáng vẻ ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, làm cho ba mẹ và anh trai cậu rất sốt ruột.
Liễu Ngọc Hàm biết trạng thái lúc này của mình hơi dọa người, cho nên ổn định lại tinh thần, chủ động an ủi họ.
Mặc dù cậu giả bộ ngoan hiền, nhưng Liễu Ngọc Hiện lớn lên cùng với cậu, còn không hiểu rõ cậu sao? Cậu càng làm dáng vẻ ngoan hiền, Liễu Ngọc Hiện lại càng lo lắng cho cậu.
Nhưng hai anh em lại rất ăn ý, không muốn ba mẹ lo lắng, hai người kết hợp lừa họ, sau đó mới tìm cách giải quyết.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế?" Giọng điệu của Liễu Ngọc Hiện rất nghiêm túc, ý bảo nếu em trai dám nói dối một câu thì liệu hồn.
Liễu Ngọc Hàm thấy mình quá oan uổng, vẻ mặt khổ sở nói: "Không phải là em không muốn nói mà là không biết đang xảy ra chuyện gì cả!"
Câu trả lời từ sâu trong lòng khiến Liễu Ngọc Hiện ngẩn người.
Anh cẩn thận kéo em trai để nhìn kỹ hơn, không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ, cuối cùng chỉ có thể cau mày hỏi thăm kỹ tình huống của Liễu Ngọc Hàm.
Liễu Ngọc Hàm không biết nói gì, suy nghĩ kỹ một lát, mới có thể nói sơ qua về tình huống của mình: "Đại khái là tự dưng trong lòng xuất hiện cảm giác không yên! Dù gì cũng là kiểu cảm giác rất kỳ lạ, em không biết nói sao nữa.
"
"Là cảm giác bất an sao?" Đối với giác quan thứ sáu nhạy cảm của em trai, Liễu Ngọc Hiện cũng biết, cho nên anh hỏi cậu rất tỉ mỉ.
Ví dụ như nghe thấy thứ gì đó nên mới lo lắng, từ lúc nào xuất hiện cảm giác bất an như này.
Có anh trai dẫn dắt, Liễu Ngọc Hàm nhớ lại những chỗ khiến mình lo lắng, trạng thái rất bối rối.
"Chẵng lẽ em đang lo lắng cho tính mạng của mình sao?" Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm rất ngây thơ, "Em chỉ là một công dân bé nhỏ, sao lại phải lo lắng về vấn đề này chứ?"
Dáng vẻ của Liễu Ngọc Hiện cũng mờ mịt: "Chẳng lẽ em cảm thấy tên sinh viên kia sẽ gây khó khăn cho mình? Không phải nó bị bắt rồi sao?"
Hai anh em nhìn nhau, yên lặng ngồi ở ban công.
Đúng lúc hai người đang cân nhắc xem có phải cảm giác của Liễu Ngọc Hàm xảy ra vấn đề hay không, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà, Liễu Ngọc Hiện chỉ có thể ngừng nói chuyện với em trai, đi ra mở cửa.
Đợi đến khi anh thấy rõ người đến là ai, không thể kìm nén sự khiếp sợ.
"Thiếu tướng Tần?"
Phòng khách nhà Liễu Ngọc Hàm không quá lớn, cho nên giọng nói hoảng sợ của anh trai cậu nghe thấy rất rõ ràng, Liễu Ngọc Hàm nghe thấy cũng vội vàng đứng dậy, đi ra cửa chào đón cấp trên của mình.
Vẻ mặt của Tần Mạc không tốt lắm, sau khi nhìn thấy Liễu Ngọc Hàm mới thả lỏng một chút, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Cảm giác bây giờ như nào?"
Ngay từ đầu Liễu Ngọc Hàm không biết anh đang hỏi gì, mất một lúc mới nhận ra mấy ngày nay Tần Mạc vẫn chú ý đến sự khác thường của mình, cho nên anh mới hỏi câu như này.
Đối với kiểu quan tâm không che dấu như này, Liễu Ngọc Hàm vừa xấu hổ vừa kích động, còn có cảm giác lo lắng khó nói, trong thoáng chốc chỉ biết nhìn chằm chằm Tần Mạc, đột nhiên không nói gì nữa.
Tần Mạc cũng không có ý che dấu, thậm chí còn vươn tay sờ trán cậu: "Thay vì ở nhà, sao cậu không đi cùng tôi, như thế sẽ an toàn hơn.
"
Lời nói rất ngắn, nhưng lượng thông tin bên trong lại nhiều đến đang sợ, Liễu Ngọc Hàm và Liễu Ngọc Hiện liếc nhau một cái, lập tức ý thức được tình huống không ổn.
"Ý của thiếu tướng là, sinh viên kia! " Liễu Ngọc Hàm hơi do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.
Lời nói của cậu quá thẳng thẳng, thẳng đến mức Liễu Ngọc Hiện không dám nhìn thẳng, nhưng Tần Mạc lại nở nụ cười nhẹ nhàng vì câu hỏi của cậu, vẻ mặt dịu dàng đến nỗi hai anh em nhà họ Liễu không thể bỏ qua.
"Không phải cậu ta, nhưng có một số liên quan đến cậu ta.
" Hiếm khi Tần Mạc kiên nhẫn giải thích, "Phòng ngừa xảy ra chuyện, từ sáng mai trở đi, tôi sẽ cho xe đón cậu đi almf.
"
Tròng lòng Liễu Ngọc Hàm hoảng hốt: "Đã đến nước này rồi sao?"
Lúc này Tần Mạc không nói rõ nữa, vỗ tay một cái: "Còn có một số lý do khác nữa.
Quyết định vậy đi, ngày mai trước khi xe của tôi đến, cậu không được tự ý làm gì một mình, cũng không được đi đến chỗ đông người trong thời gian này.
Liễu Ngọc Hàm mê man, sau đó thấy Tần Mạc xoay người định đi, không kịp nghĩ thốt lên: "Thiếu tướng có muốn vào ngồi một chút không?"
Tần Mạc dừng bước quay đầu lại nhìn, ánh mắt sâu xa nhìn cậu một lượt, "Không được, còn có một số việc cần xử lý.
Có rất nhiều thời gian trong tương lai.
"
Cảm giác như bị thú săn mồi nhìn chằm chằm lại xuất hiện, Liễu Ngọc Hàm theo bản năng lui về phía sau một bước, kéo théo ánh mắt kỳ lạ của anh trai và ánh mắt hiễu rõ mọi thứ của Tần Mạc, bỗng dưng rùng mình một cái, mở to hai mắt nhìn Tần Mạc.
Tần Mạc đưa tay lướt qua mái tóc xõa bên tai cậu, kịp thời thu tay dưới dáng vẻ xù lông của anh trai cậu, giống như mình chưa làm gì cả, gật đầu chào Liễu Ngọc Hàm, dẫn theo trợ lý của mình đang nhìn không chớp mắt rời đi.
Liễu Ngọc Hàm khó khăn nuối nước miếng, nhìn bóng lưng Tần Mạc không nhanh không chậm đi xuống tầng, trong lòng đau đớn nói với anh trai mình cảm thấy khó tin: 'Anh, em cảm thấy giác quan thứ sáu của em là tật xấu, anh nói xem bệnh này có chữa được không?"
Liễu Ngọc Hiện đang suy nghĩ xem động tác lúc nãy của Tần Mạc là có ý gì, nghe thấy câu hỏi của em trai, theo bản năng hỏi ngược lại một câu: "Em lại cảm giác được cái gì?"
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm yên tĩnh: "Em thấy ảo giác hay sao ấy, thiếu tướng Tần hôm nay không đúng lắm.
"
Liễu Ngọc Hiện nghe thấy câu trả lời cũng yên lặng: "Thật trùng hợp, anh cũng thấy có ảo giác rồi.
"
Hai anh em liếc nhau, tay trong ay đứng trước cửa nhìn đối phương, dáng vẻ rất buồn cười.
Ba Liễu vừa tan làm về nhà thấy cảnh này, không nhìn được liền cười thành tiếng: 'Hai anh em con đang làm gì vậy?"
Hai anh em đang suy nghĩ thì bị ngắt, nhìn thấy ba Liễu từng tải, hai mắt sáng lên, một trái một phải chạy lên khoác vai ba, kéo vào trong nhà, vừa ân cần hỏi thăm.
"Thôi nào, hai anh em nghĩ gì ba còn khồn biết sao? Có gì hỏi thì hỏi đi.
" Dáng vẻ ba Liễu rất bình tĩnh.
Liễu Ngọc Hàm cười ngu: "Ba giỏi thế ạ, vậy con hỏi luôn đây.
"
Ba Liễu: "Hỏi đi.
"
Liễu Ngọc Hàm không ngừng nói ra vấn đề đang gặp, làm ba Liễu suýt làm rơi cái cố trong tay.
"Thiếu tướng Tần muốn đón con đi làm?" Ba Liễu lặp lại lần nữa.
Liễu Ngọc Hiện gật đầu, cho ba Liễu lời khẳng định.
Ba Liễu cũng yên lặng.
Nếu người đến không phải là thiếu tướng Thần, ông còn tưởng đây là lưu manh đến cướp người.
.