Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Trợ lý của Tần Mạc và Nick hiếm khi hòa thuận, ít nhất các đồng đội cũ không có thái độ gì đặc biệt với Nick, nhưng lại thấy hứng thú với Liễu Ngọc Hàm.

Tuy nhiên, Liễu Ngọc Hàm không phải là minh tinh họ gặp trước đây, họ không thể đối xử với cậu như với minh tinh kia được, ngay cả khi họ rất tò mò về cậu, họ cũng phải cân nhắc xem hành vi của họ phù hợp hay không.

Điểm mấu chốt của Liễu Ngọc Hàm cao hơn nhiều so với một số người nổi tiếng.

Liễu Ngọc Hàm không ngờ rằng ngoại trừ những người cậu đã nhìn thấy trong xe trước đó, những người khác sẽ có thái độ như vậy với cậu, không tránh khỏi phải liếc nhìn trợ lý Tần Mạc, thấy đối phương hất cằm chỉ về phí Nick, Liễu Ngọc Hàm đã hiểu.

Bên ngoài Nick nói cảm ơn cậu, nhưng trong lòng đối phương lại nghĩ khác?

Người đàn ông này đúng là...

Ánh mắt của Liễu Ngọc Hàm dán chặt vào Nick, thở dài khi thấy đối phương giỏi giả vờ, vừa ghen tỵ với giác quan thứ sáu và khả năng kiểm soát cảm xúc của đối phương. Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể kiểm soát cảm xúc của mình một cách hoàn hảo như Nick thì sao nhỉ?

Đến lúc đó, cậu sẽ không khiến người dân Trái Đất xấu hổ nữa!

Liễu Ngọc Hàm dám giơ tay lên bảo đảm suy nghĩ lúc này của mình rất đơn giản, nhưng phản ứng đầu tiên của Nick khi nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ của cậu chính là nhíu mày.

Rõ ràng, đó không phải là những gì cậu nghĩ.

Liễu Ngọc Hàm không biết Nick đã nghĩ gì, nhưng đôi mắt sáng lên vì thấy hứng thú, thể hiện những suy nghĩ khác thường.

Là một người Trái Đất luôn cảm thấy mình rất bình thường, Liễu NGọc Hàm luôn cảm thấy mình không thể so sánh với hầu hết mọi người, nhưng cậu không biết eangwf mình có sức thu hút đơn giản và ngây thơ đối với người thời tinh tế, điều này khiến nhiều người chú ý đến cậu một cách vô thức.


Ngoài ra, sức mạnh của cậu luôn rất kém, trong mắt một số người có âm mưu bí mất, cậu là một đối tượng dễ ăn hơn người khác.

Màu sắc là con dao chặt xương, câu này thật sự rất đúng, Nick biết Liễu Ngọc Hàm là người Tần Mạc thích, nhưng khi phát hiện ra sự đố kỵ ngây ngô của mình đã nhuộm cho cậu thành một màu sắc đặc biệt, hắn không nhịn được huýt sáo với Liễu Ngọc Hàm.

Tiếng huýt rất nhẹ, Liễu Ngọc Hàm bất ngờ vài giây, sau đó cúi đầu xống.

Đào góc tường nhà thiếu tướng Tần? Tám phần tên Nick kia ngại mình sống quá lâu rồi đấy!

Lần đầu tiên trợ lý Tần Mạc không khắc khẩu với đối phương, mà chỉ làm một động tác nhỏ, để những đồng đội khác ở xung quanh cũng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Nick, thoáng chốc toàn bộ phòng làm việc của bác sĩ trở nên im lặng, bầu không khí rất khó xử.

Trợ lý của Tần Mạc nãy giờ chỉ giả vờ không nhận ra chuyện gì, nhìn đồng đội ở bên cạnh hơi kỳ lạ: "Có chuyện gì thế? Sao đột nhiên cậu không nói gì nữa?"

Những người khác trao đổi vài ánh mắt khó hiểu, để tránh Liễu Ngọc Hàm thấy xấu hổ, bọn họ không trực tiếp nói ra vấn đề trước mặt trợ lý của Tần Mạc, mà khéo léo bày tỏ mong muốn tỏ lòng biết ơn với Liễu Ngọc Hàm, nhưng họ không biết Liễu Ngọc Hàm đã biết chuyện đã xảy ra khi đó chưa, vì thế hơi chần chừ.

Trợ lý của Tần Mạc rất hài lòng với hành động của những đồng đội cũ, lập tức gương mặt hiện lên nụ cười: "Không sao, Nick đã nói với cậu ấy rồi."

Nick? Lại là Nick?

Những người ở đây đã từng nói chuyện trai gái rất nhiều, rõ ràng Nick chỉ làm hại Tần Mạc bằng cách này thôi, vì thế sau khi trao đổi ánh mắt, họ ý thức đi đến cạnh Liễu Ngọc Hàm và cảm ơn cậu một cách khiến cậu thấy hạnh phúc nhất có thể.

Mặc dù lúc đầu Liễu Ngọc Hàm thấy khó chấp nhận với cách mình cứu người, nhưng dù sao cậu cũng đã cứu mạng những người này, thêm nữa những người này nói chuyện rất giỏi, dần dà cậu cảm thấy mình làm sai nhưng đúng kết quả cũng khá tốt, gương mặt nở nụ cười chân thành.


Liễu NGọc Hàm: Nghe họ khen ngợi, tôi cảm thấy mình rất dũng cảm và nhanh nhạy, tôi cũng là một thanh niên tốt trong thời đại mới.

Ánh mắt cậu lướt qua lại, vốn Liễu Ngọc Hàm không thấy quá xấu hổ khi được khen ngợi, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng vẻ bên ngoài của cậu đã cho thấy cậu đã thoát khỏi kích thích từ Nick, điều này làm cho những cấp dưới của Tần Mạc thở dài nhẹ nhõm.

Mặc kệ Nick nghĩ như thế nào, tóm lại, kết quả hắn gây ra chính là khiến Liễu Ngọc Hàm không muốn đối diện với Tần Mạc, hiển nhiên đây không phải là điều họ muốn thấy.

Bọn họ vẫn hy vọng Tần Mạc có được thứ mình thích.

Tần Mạc cũng hy vọng mình có được thứ minh thích, nhưng lần đầu tiên gọi Nick đến, anh đã đoán trước được tình hình hiện tại, sau khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh không ngạc nhiên chút nào khi thấy dáng vẻ xấu hổ của Liễu Ngọc Hàm, liền chọn cách để cậu ổn định tâm trạng trước.

Sau khi nói chuyện với cấp dưới cũ, Tần Mạc tiễn những vị khách này ra ngoài, nhìn Nick không biết xấu hổ, trầm giọng nói: "Cậu có vấn đề gì với tôi?"

Từ lâu Nick đã mong đợi Tần Mạc nói như vậy, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với nó, hắn thở dài đáp: "Vốn dĩ tôi muốn giúp, nhưng không ngờ da mặt cậu ta mỏng như vậy...Tuy nhiên, phản ứng của cậu ta quá bất ngờ, những người khác muốn có được sự ưu ái của thiếu tướng còn chưa được, nếu có cơ hội, để họ mất mắt chút thì có sao?"

Tần Mạc nhìn rõ ý xấu của Nick, muốn gây phiền toái cho mình, ánh mắt sắc bén giấu sau mái tóc đen như mực, tất cả những gì Nick thấy chỉ có thể vẻ mặt bình thản của anh: "Cậu ấy rất nhút nhát."

Nick bị câu này làm cho nghẹn, muốn nói thẳng ra rằng đây không phải vấn đề nhút nhát, nhưng cuối cùng, hắn chỉ lộ ra vẻ mặt xấu hổ và bất lực, trịnh trọng thừa nhận sai lầm của mình với Tần Mạc: "Là do tôi không nghĩ kỹ. Tôi nghĩ rằng nếu cậu ta cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ hiểu lầm sự chân thành của anh, đó không phải là điều tốt."

Tần Mạc nói: "Tôi biết chừng mực. Về sau không thể giấu cậu ấy, nhưng không phải là lúc này."

Nick rụt cổ lại, ra vẻ buồn bã.


Tần Mạc không quan tâm đến đối phương nữa, phất tay ý bảo đối phương rời đi, Nick do dự, nhưng vẫn không nói gì thêm, ngoan ngoãn lui về phía sau.

Rời khỏi tầng làm việc của bác sĩ, ở góc khó thấy hắn lộ ra vẻ mặt tăm tối.

Chắc hắn đối phương đã tính được kết quả này, Nick vẫn cảm thấy Tần Mạc khó đối phó.

"Không phải cậu nói Liễu Ngọc Hàm là trái tim của thiếu tướng à, sao không giống tý nào?" Ngón tay xoa xoa thái dương khó chịu, Nick rời khỏi tòa nhà Nguyên Khang với vẻ mặt khó hiều.

Dù sao thì, hắn vẫn còn thời gian.

Tần Mạc có thể nhìn thấy đối phương rời đi qua cửa sổ, sau khi nhìn theo một lúc, anh thờ ơ thu hồi tầm mắt.

Cho dù trong lòn Nick có kế hoạch gì, Tần Mạc sẽ không dễ dàng tha cho hắn.

"Em làm tốt lắm." Tần Mạc nói với Liễu Ngọc Hàm được trợ lý dẫn vào; "mấy ngày sau đối phương sẽ là người hướng dẫn cho em, em có thể học hỏi thêm từ đối phương."

Liễu Ngọc Hàm không có ý định quay lại phòng làm việc của bác sĩ, nhưng bất kể là trợ lý của Tần Mạc hay chính là bác sĩ, bọn họ đều nhìn cầu chằm chằm, cho nên cậu không thể chuồn đi.

Điều này khiến Liễu Ngọc Hàm vô cùng chán nản.

Khi quay lại phòng làm việc một lần nữa, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy hờn dỗi, dựa vào sự nuông chiều đặc biệt của Tần Mạc với mình, cậu có dũng khí nói ra: "Tôi đã làm rất tốt, mà còn không có phần thương, bảo tôi tiếp túc học hỏi anh ta, như thế không công bằng!"

Tần Mạc bất ngờ trước phản ứng của cậu, ánh mắt lóe lên sự vui vẻ: "Mặc dù Nick không có gì dặc biệt, nhưng anh ta vẫn có ưu điểm. Khi em học được những gì cần học từ anh ta, bất cứ thứ gì em muốn thứ gì từ đối phương, anh sẽ giúp em."

Liễu Ngọc Hàm liếc nhìn Tần Mạc đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị đứng dậy: "Thiếu tướng tính làm biếng à?"

Công nghệ khoa học thời tinh tế phát triển như thế, cho dù sau lưng Tần Mạc có lỗ thủng, có sự hỗ trợ của dụng cụ trị liệu, trong vòng chưa đây hai ngày sẽ hoàn toàn lành hẳn, chưa kể cầm máu và giảm đau hay gì đó vào lúc đó, không phải là vấn đề lớn tý nào. Đối phương đang làm dánh vẻ bệnh nghiêm trọng là diễn cho ai xem?


Tần Mạc mỉm cười, lời nói lớn hơn: "Vết thương này trùng lên vết thương cũ của anh."

Ừm, Liễu Ngọc Hàm hiểu, diễn cho Nick xem.

Đảo mắt một vòng, Liễu NGọc Hàm hoàn toàn quên mất bác sĩ và trợ lý của Tần Mạc cũng đang ở bên cạnh, cậu càng ngày cạnh mạnh miệng mắng Tần Mạc: "Cũng không phải liệt nửa dưới, anh nằm im một chỗ không thấy đang diễn lố quá à? Hơn nữa, thiếu tướng phải mất công đánh lừa Nick, chẳng lẽ hắn có liên quan gì đến gián điệp à?"

Liễu Ngọc Hàm chỉ thuận miệng nói, lại không ngờ Tần Mạc gật đầu thật.

"Anh có nghi ngờ." Tần Mạc không đề cập đến nguyên nhân cụ thể, anh không có ý định để Liễu NGọc Hàm bị cuốn quá sâu, nhưng bởi vì Liễu Ngọc Hàm đã đoán được rồi, anh cũng nhân cơ hội này nhắc nhở Liễu NGọc Hàm: "Phải cảnh giác khi cùng đối phương rèn luyện, cẩn thận bị lừa."

Liễu NGọc Hàm ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đoán ra ý đồ của Tần Mạc: "...Đây là khởi đầu của việc ràn luyện kiểm soát giác quan thứ sáu?"

Tần Mạc thẳng thắn gật đầu: "Nick là một đối tượng rèn luyện tốt."

Liễu Ngọc Hàm không nói nữa.

Cậu biết Tần Mạc làm thế vì cậu, nhưng bất kể là cái gì gọi là ơn cứu mạng, lý do chính vẫn là Nick, điều đó khiến cậu thấy khó chịu, điều này vừa khiến cậu cảm động và khó xử.

Cậu cảm động trước sự quan tâm và tình yêu của Tần Mạc dành cho mình, cậu khó xử về mối quan hệ và sự sắp xếp của Tần Mạc với mình.

Nhìn Tần Mạc vẫn còn sự dịu dàng giữa hai lông mày, Liễu Ngọc Hàm không thể tức giận với anh, cho nên cuối cùng đành đổ hết lên người Nick.

Tất cả đều là lỗi của Nick, nếu không phải vì tham vọng quá lớn, nếu không muốn quá nhiều thứ, nếu đối phương không nói chuyện kia ra, lúc này Liễu Ngọc Hàm sẽ không thấy rối rắm như lúc này.

Liễu Ngọc Hàm giơ tay lên thề trong lòng: Người dân Trái Đất ơi, nếu tôi không nhận được lời giải thích từ đối phương, tôi sẽ không mang họ Liễu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận