Editor: Lam Lan
Khi thang máy mở ra, Ngu Vô Song hất bàn tay đang kiềm giữ cô ta, vẫn
cầm tài liệu trên tay, mỉm cười nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang co
quắp dưới sàn thang máy, khóe môi còn rớm máu.
Cô ta nhìn cô với vẻ nhếch nhác, sợ hãi nhưng cũng có thù hận.
Nhìn một chút, cô chợt nhếch miệng cười một tiếng, đáy mắt như bóng đêm
vô tận, tựa như vực sâu ngàn trượng yên tĩnh sâu thẳm, “Cô nhìn cho rõ,
Ngu Vô Song tôi không phải là bánh bao mềm oặt, ai cũng có thể làm khó!”
Dứt lời, cô liền xoay người đi, tư thái cực kì cao ngạo, không chút quan tâm đến hậu quả sau khi cô gây ra chuyện này.
Một cái tát kia cô đã dùng toàn bộ sức lực khiến Giản Uyển Linh nổ đom
đóm mắt, rách cả miệng, máu tanh trào ra khiến cô ta càng thêm khó coi,
quả thật nhếch nhác đến không chịu được, không còn chút diễn xuất ưu nhã cao quý thường ngày nữa.
Cô ta ngẩng đầu trơ mắt nhìn Ngu Vo Song ung dung rời đi, nằm chặt tay
gào thét, “Ngu Vô Song, tôi đã nhớ kĩ cô, tôi thế nhất định sẽ không để
cô sống yên ổn!”
Ngu Vô Song trực tiếp đẩy đám nhân viên đang cản đường cô bên ngoài
thang máy, mặt ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, tất nhiên chẳng thèm để trong
lòng những lời gào thét của Ngu Vô Song.
Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, đây chỉ là gieo nhân nào gặt quả đấy
thôi, thiên đường không có chỗ giành cho cô đâu, cứ chờ những ngày tháng đau khổ của mình đi!
Tôi vẫn nhớ một cái tát năm đó, không ngờ con người kia đã không chờ nổi mà đến gây sự rồi.
Đừng nóng vội, rất nhanh tôi sẽ đòi lại tất cả, đồ của tôi không phải ai cũng có thể động, Ngu Vô Song tôi thà ném cho chó ăn cũng không để cho
cô lấy được.
Nhân viên Hẳng Viễn đứng bên ngoài thang máy nhìn thấy một màn này thì
sợ ngây người, ngây ngốc nhìn bóng dáng Ngu Vô Song bình thản rời đi,
nhưng không một ai dám đứng lên ngăn cản cô.
Khuôn mặt Ngu Vô Song lúc này bình thản như nước, giống như ma quỷ mang theo lưỡi hái của tử thần đến từ địa ngục.
Không ai nghe được cô nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác, hoảng sợ
của Giản Uyển Linh, có thể không để phu nhân của Tổng giám đốc vào trong mắt, sao bọn họ dám động đến đây?
... ...... ....
Sau khi Ngu Vô Song ra khỏi thang máy trực tiếp đến phòng làm việc của
Mạnh Thiếu văn, thư kí ngoài cửa vội ra ngăn cản, cô trực tiếp lấy thân
phận của Hoắc Cô Chi đường hoàng bước vào.
Mạnh Thiếu văn ngồi trước bàn làm việc, đặt tài liệu xuống bàn, thâm
trầm như biển sâu quan sát Ngu Vô Song, thấy cô không biến sắc, anh ta
chậm rãi thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm nói, “Cô không phải là
nhân viên mới của Hằng Viễn sao? Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”
Người phụ nữ này có rất nhiều điểm giống Tiểu Như, chỉ là Tiểu Như sẽ
không nhanh mồm nhanh miệng giống cô ta, cũng không có vẻ kiều diễm yêu
mị như vậy.
Phụ nữ càng xinh đẹp thì trong lòng càng có nhiều tâm tư, suy nghĩ này càng khiến Mạnh Thiếu Văn cảnh giác với Ngu Vô Song.
"Tôi tới để xin thôi việc!"Ngu Vô Song hôm này vô cùng chuyên nghiệp,
ánh mắt nghiêm túc nhưng trước sau mang ngạo khí, "Vốn dĩ tôi rất coi
trọng tập đoàn Hằng Viễn và Mạnh tổng, chỉ là không ngờ anh lại cưới một người đàn bà chanh chua như vậy, vừa rồi vợ của anh lỗ mãng với tôi,
tôi không nhịn được nên đã đánh cho cô ta hai cái tát, tôi nghĩ, nếu đã
có ân oán thì tôi nên chủ động từ chức trước, tránh cho về sau bị oan
gia ngõ hẹp làm khó dễ!"
Cô thản nhiên nói ra không một chút giấu giếm, rõ ràng là cô động thủ
đánh người trước, nhưng cô lại mặt không đổi sắc nói ra, nghiễm nhiên là không thèm để Mạnh gia và Giản gia vào mắt.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn lãng
xuất hiện sự gấp gáp: "Cô đánh Tiểu Như? Rốt cuộc cô đã đánh cô ấy thế
nào? Tôi cho cô biết, nếu cô ấy có chuyện gì, ngay cả có Hoắc Cố Chi bảo vệ tôi cũng không bỏ qua cho cô!"
Giọng nói gấp gáp, tròng mắt đen đầy vẻ quan tâm nhưng trong mắt cô chỉ
có sự ghê tởm, cô bất đắc dĩ buông tay, cười to, "Mạnh tổng cần gì phải
lo lắng như vậy? Tiểu Như của anh vẫn khỏe, cô ta chỉ tiện miệng mắng
tôi vài câu, tôi nhất thời không nhịn được cho cô ta hai cái bạt tai,
sao vậy? Anh nghĩ tôi là con rùa rụt đầu sao, trong từ điển của Ngu Vô
Song tôi chưa bao giờ có khái niệm này!"
Liên tục không nhận ra, còn luôn miệng Tiểu Như Tiểu Như, thật may là
Hoắc Cố Chi đã sớm suy nghĩ trước mà đổi tên cho cô, nếu không bây giờ
chắc cô cũng chán ghét đến muốn nôn rồi!
Giọng nói của cô thật sự quá bình thản, khiến Mạnh Thiếu Văn tức giận
đến nổi gân xanh đầy trán, người đàn ông luôn bình thản bây giờ lại có
vẻ giận dữ, "Ngu Vô Song!" Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, cũng
là lần đầu tiên lạnh lùng như vậy!
Ngu Vô Song nghe thấy những lời này, trên mặt không chút thay đổi, đáy
lòng lại bắt đầu lạnh băng, cô cười nhạt nhìn anh ta chằm chằm, đáy mắt
chỉ có sự lạnh lẽo, "Một nhân viên nho nhỏ như tôi tất nhiên không quan
trọng như vợ của anh, nhưng Ngu Vô Song tôi cũng không phải là bánh bao
để người ta tùy tiện khi dễ!"
Năm năm trôi qua Ngu Vô Song sớm đã không còn là thiên kim là ngọc cành vàng chỉ vì danh dự mà phải nhẫn nhịn.
Cô là Ngu Vô Song, độc nhất vô nhị Ngu Vô Song sao có thể chịu được sự
tức giận này? Đừng nói là Giản Uyển Linh không có đắc tội với cô, đây là ân oán giữa hai người, lần này trở về là muốn cho cô ta nếm thử mùi vị
của địa ngục.
Mạnh Thiếu Văn chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào to gan đến vậy,
lại còn dám đến trước mặt anh ta thừa nhận chuyện này. Khuôn mặt nghiêm
nghị, giọng nói mặc dù lãnh đạm nhưng luôn đi đúng trọng tâm, không một
chút lừa dối. Đột nhiên anh ta cảm thấy tin tưởng cô.
Suy nghĩ vừa xuất hiện liền bị anh ta nén xuống, anh ta chăm chú nhìn
cô, mặt lo lắng lạnh lùng: "Cô Ngu muốn đối đâu với tôi là vì có quan hệ với Hoắc Cố Chi? A....được, tôi đồng ý đơn thôi việc của cô, Hằng Viễn
chúng tôi không hoan nghênh những người có tâm địa bất chính!"
Giọng nói mang theo sự giễu cợt, sau khi thu hồi ý cười lạnh liền sải
bước gấp gáp đi ra ngoài phòng làm việc, nghiễm nhiên là chạy đi quan
tâm Giản Uyển Linh.
Bên người như có một trận gió thổi qua, người đàn ông kia hoàn toàn biến mất, Ngu Vô Song đứng tại chỗ nhắm chặt hai mắt, đáy mắt thoáng qua sự
thất vọng, thân thể gầy nhỏ không ngừng phát run.
Hết hy vọng đi, hết hy vọng đi.
Năm đó cô mắt mù mới có thể thích loại người không biết phân biệt phải
trái thế này, nếu anh ta có chút đầu óc cũng sẽ không có chuyện như hôm
nay.
Chỉ chốc lát sau, cô dần bình tĩnh lại, còn lấy một thỏi son Dior quay
về hướng có cửa sổ kính tô lại son, hài lòng mím nhẹ môi đỏ, mới cao
ngạo đi ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Thiếu Văn.
Thư kí ngoài cửa hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ánh mắt cô ta nhìn cô chỉ có sự hoảng sợ.
Ngu Vô Song cũng không thèm để ý, dù sao cũng từ chức, cô ngược lại càng thêm nhẹ nhõm, nhếch nhẹ đôi môi đỏ mọng, nện gót giày cao đi khỏi
phòng làm việc.
Cuối cùng, cô cầm ví lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Cố Chi, mấy giây sau đã có người nhận máy.
Ngu Vô Song không kiểu cách lạnh lùng nói, "Không phải anh vẫn luôn hi
vọng em không đến làm ở Hằng Viễn sao, bây giờ thì tốt rồi, em đã chủ
động từ chức, hạn cho anh xuất hiện dưới tầng một của Hằng Viễn trong
vòng mười phút, nếu không em sẽ thay đổi quyết định!"