Editor: Lam Lan
Ngu Vô Song đã biết Hoắc Cố Chi mười ba năm rồi, tám năm trước cô có thành kiến với anh, gặp anh chỉ sợ chạy không kịp.
Khi đó cô là Giản gia đại tiểu thư, là thanh mai trúc mã của Mạnh Thiếu
Văn cùng nhau lớn lên, đối với người còn riêng đột nhiên xuất hiện ở
Mạnh gia này, cô chỉ có sự khinh miệt và bài xích, chỉ sợ tiếp xúc với
anh một giây thì thân phận cũng bị tổn hại.
Nhưng cuộc đời như một trò đùa, năm năm trước, khi cả thế giới đã quên
cô, chỉ có anh cứu sống cô, còn cố hết sức để giúp cô, cho cô cơ hội
sống lại lần thứ hai.
... ...... ....
Trong điện thoại, giọng nói của cô như vênh mặt sai bảo, còn có chút
kiêu ngạo, sau khi nói xong còn không đợi anh trả lời liền quả quyết cúp điện thoại.
Lúc này Hoắc Cô Chi đang họp cùng với nhân viên trong công ty, mấy năm
trước thời điểm công ty còn đang trên đà phát triển mạnh, thế nhưng anh
lại cùng cô đang bị thương ra nước ngoài, khó khăn trong nhưng năm đó
chưa bao giờ anh nói ra nhưng những cấp dưới trung thành ở đây đều hiểu
rất rõ!
Cầm điện thoại vừa bị cắt đứt trầm tư vài giây, người đàn ông ngồi trên
ghế đột nhiên đứng dậy, một bên lấy áo khoác ngoài đang vắt trên ghế,
một bên giải thích với nhân viên trong cuộc họp.
“Xin lỗi, cuộc họp của chúng ta dừng lại ở đây, trong nhà có chút việc
riêng cần xử lí. Chuyện hợp tác với Liệp Báo sẽ do Nhĩ Đông chủ trì!”
Hội nghị hôm nay đã phải chuẩn bị rất lâu, hai hàng dài nhân viên trong
phòng nhìn thấy một màn này, rối rít mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không đợi bọn họ phản ứng kịp, đã thấy chủ tịch của bọn họ mặc quần áo tử tế
xong đã bước đi không quay đầu lại.
... ...... ...
Công ty Hoắc Cố Chi không phải nằm trong trung tâm thành phố mà nằm ở
ngoại ô vắng vẻ, mặc dù xe thể thao rất hiện đại nhưng anh cũng cần 20
phút mới đến được Hằng Viễn, mà bóng dáng người phụ nữ kia cũng đã biến
mất.
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Anh xuống xe chạy một vòng tìm cô nhưng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào cạnh xe gọi điện cho cô.
Ngu Vo Song ngồi trong quán cà phê đối diện, đem vẻ mặt của người đàn
ông bên ngoài thu hết vào mắt, điện thoại trong túi xách rung lên, cô
cũng không vội bắt máy mà vẫy tay với nhân viên phục vụ để thanh toán
rồi mới khoan thai đi đến.
... ...... ....
“Anh muộn mười phút!” Ngu Vô Song đứng sau lưng anh một đoạn nhìn vào
chiếc đồng hồ trên tay, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không biến sắc nói, “Em
ghét nhất là chờ đợi.”
Nghe vậy, Hoắc Cố Chi vội vàng xoay người, gương mặt tuấn mỹ đảo qua vẻ
bất đắc dĩ, nở nụ cười lấy lòng nói, “Cuối cùng cũng tìm được em, lúc em gọi điện anh đang họp ở công ty!”
Vừa nói xong, anh liền phát hiện vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, đôi mắt trong
veo như có một lớp băng, thông minh như Hoắc Cố Chi chỉ cần nhớ đến lời
nói của cô trong điện thoại, trong lòng cũng đã hiểu ra!”
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
“Sao hôm nay lại thôi việc?” Anh đi lên phía trước, giơ tay ôm cô vào
trong ngực, người phụ nữ trong ngực cũng không giãy giụa, ngược lại dịu
ngoan tựa vào lòng anh, nhưng càng khiến anh yêu, “Có ai làm khó em
sao?”
Anh khẽ nhếch miệng nói, đôi mắt tĩnh mịch thoáng qua một tia khát máu sương lạnh.
Bở vai của người đàn ông này thật ấm áp, khiến toàn thân phát ra hơi
lạnh của Ngu Vô Song đột nhiên tỉnh táo lại, cô lẳng lặng tựa trên vai
anh, ngước mắt lên nhìn tập đoàn Hằng Viễn nguy nga trước mặt, chợt khì
khì cười ra tiếng.
Cười cười, tròng mắt cô càng thêm sâu, môi mấp máy, lạnh giọng nói, “Em
động thủ với Giản Uyển Linh, anh nói xem, Giản gia và Mạnh Thiếu Văn sẽ
đối phó với em thế nào?”
Đó là em gái thân thiện lớn lên từ nhỏ với cô nhưng lại đối với cô thù
sâu như biện, làm ra những chuyện khiến cho người ta ghê tởm kia, đừng
bảo là tát cô ta hai cái, cho dù có uống máu ăn thịt cô ta cũng không đủ để cô trút hết tức giận trong lòng.
“Không ai dám đối phó với em!” Hoắc Cố Chi nghĩ một lúc cũng biết hôm
nay đã diễn ra tiết mục oan gia ngõ hẹp, anh nhìn người phị nữ trong
ngực mình trầm mặc không nói gò, tâm tình cực kì phức tạp, “Hối hận vì
đã ra tay?”
Người phụ nữ này ở nước ngoài phát triển thuận lợi, cô hoàn toàn không cần trở về, có thế sống như một nữ vương như trước.
Nhưng cô vẫn quay về, mục đích quá nhiều, đã che mất mong muốn lúc đầu của cô.
“Không.... .....” Ngu Vô Song nghe anh nói, chợt ngẩng đầu lên, cảm xúc
luôn bình thản giờ phút này có vẻ rất kích động, cô không chút suy nghĩ
quả quyết phủ nhận, “Em không hối hận vì đã làm những việc này! Ngu Vô
Song em trở lại vì muốn báo thù, em muốn làm cho Giản Uyển Linh thân bại danh liệt, khiến cho những kẻ đó mở to mắt ra mà nhìn bản chất của cô
ta!”
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Người phụ nữ trước mặt luôn luôn là người ưu nhã cao quý, hào phóng thậm chí là rất tỏa sáng ở tuần lễ thời trang, nhưng những lời này không
phải nói không có lý trí, anh nhìn cô, không khỏi cau mày, anh trầm mặt
kéo cô lên xe, “Hôm nay tâm trạng em không tốt, lên xe rồi nói, có những lời không thể nói bên ngoài!”
Ngu Vô Song biết hôm nay mình đã mất kiểm soát, sau khi lên xe, cô hít
sâu một hơi, cười nhẹ với người đàn ông bên cạnh, “Xin lỗi, hôm nay em
không đúng , không biết ghe giấu cảm xúc, còn làm phiền anh như vậy!”
“Buổi tối muốn ăn gì?” Sau khi anh khởi động động cơ, đạp chân ga, sau đó chiếc Maybach như một cơn gió hòa vào dòng xe tấp nập.
Thật ra Hoắc Cố Chi không muốn suy nghĩ thêm việc Vô Song tâm tình không tốt là vì không thể buông tha Giản Uyển Linh hay là đã bỏ lỡ cơ hội ở
Hẳng Viễn?
Anh đã sớm biết kế hoạch của cô, không thể không ngăn cản, nhưng lại vô
dụng, quyết tâm của cô quá lơn, không thể nói một hai câu là khiến cô
hiểu.
Anh hỏi đột ngột khiến vui vẻ trên mặt cô đột nhiên ngưng lại, nhưng cô
vẫn nhếch môi cười nhạt, “Hôm qua bảo bào nói muốn đi ăn pizza, buổi tối chúng ta đi ăn đi!”
Người đang ông này lớn hơn cô mười tuổi, trước kia cô vẫn gọi là cậu
theo Mạnh Thiếu Văn, nhưng anh vẫn luôn trầm mặt không lên tiếng dọa cô
đủ thảm.
Sau đó, cô chân chính bước vào cuộc sống của người đàn ông này mới phát
hiện người đàn ông này quả thật là ăn người còn không nhả xương, mà vừa
rồi cô còn cáu kỉnh với anh...Vừa nghĩ đến đó, Ngu Vô Song đã cảm thấy
đau đầu.
Hoắc Cố Chi nghe vậy chỉ nhẹ nhàng, “ừ” một tiếng, âm thanh lạnh nhạt khiến cho ngườ ta cảm thấy xa cách.
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác lãnh lẽo, anh không nói chuyện, co
cũng trầm mặc theo, trên đường về nhà theo sự im lặng của hai người mà
không khí cũng lạnh lẽo theo.
... ...... .........
Trước khi xuống xe, đột nhiên Hoắc Cố Chi gọi cô lại, lấy một thiếp mời tinh xảo từ trong túi ra đưa cho cô.
Ngu Vô Song nhìn thấy, thoáng sững sờ, cau mày nhìn anh, “Có ý gì?”
Giọng nói mềm nhẹ ôn hòa, trong nháy mắt làm tan đi sự lạnh lẽo cứng rắn trong tim anh, anh nhếch môi mỏng, kiêu ngạo nói, “Phu nhân thị trưởng
mấy ngày nữa sẽ mở buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó tất cả thương nhân
của Giang Nam sẽ đến tham dự, đây là thư mời! Anh thấy em gọi nhiều
người để hỏi về chuyện này, anh đã bảo Nhĩ Đông đi lấy một cái!”
Chuyện này cô đã sớm nghe thấy, nhưng căn bản toàn bộ thời gian của cô
đều ở nước ngoài, đối với Nam Giang mà nói, cô vẫn chỉ là một tiểu nhân
vật không chút tiếng tăm, tất nhiên không thể lấy được thư mời cao cấp
như vậy, chỉ là không thể ngờ được người đàn ông này lại chu đáo, quan
tâm đến cô như vậy.
Sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng cô xuất hiện một tia ấm pá, cười
nhận lấy thư mời trong tay anh, đáy mắt dần hiện lên sự yêu thích, “Tấm
thiệp mời này quả thực rất quan trọng với em, thân phận Pa¬paver¬rhoeas
(Ngu mỹ nhân) tạm thời em không nghĩ sẽ công khai nó, có cái này em có
thể tiếp cận với những người kia rồi!”
Môi cô mủm mỉm cười, yêu thích vuốt ve tấm thiệp, giọng nói càng thêm
thành khẩn không chút giấu giếm, nhưng lại khiến trong lòng Hoắc Cố Chi
tức giận đến khác thường.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Người phụ nữ này đến lúc nào mới có thể nghĩ đến sự hiện hữu của anh?
Ý thức được điều này khiến trên mặt anh phiếm giận, chợt đè lên người
cô, nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, mắt phượng lạnh lùng nguy hiểm, “Ngu Vô
Song, đây chính là sự kiêu ngạo của em? Em cần gì có thể nói với anh,
anh có thể đưa em mọi thứ! Đừng nói là yến hội của phu nhân thị trưởng,
ngay cả tỉnh trưởng anh cũng có thể làm được, có phải em đã quên bên
cạnh em còn có một Hoắc Cố Chi này?”