Những năm gần đây, Ngu Vô Song đã luyện được tới bản lãnh vinh nhục
không sờn, hồi trước lúc còn học ở Pháp cô đã từng chịu đựng không biết
bao nhiêu sự khinh thường. Khi hai bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp, một người Trung Quốc như cô, cũng chịu không ít sự chèn ép của người ngoại
quốc!
Trong mắt của những kẻ nước ngoài tóc vàng mắt xanh thì ý tưởng xông pha vào giới thời trang thượng lưu ở Pháp của cô hoàn toàn là chuyện người
si nói mộng!
Nhưng cuối cùng, cô đã dùng thực lực để đánh bại họ, khiến cho tất cả những người đã từng nghi ngờ cô đều phải ngậm miệng.
Nếu như Giản Uyển Như là một đóa hoa sen ưu nhã tinh khiết, thì Ngu Vô
Song bây giờ chính là một đóa hồng đầy gia, bề ngoài tỏa hương bốn phía, nhưng lúc chạm vào lại đầy gia bén nhọn.
Ngay cả giới thượng lưu ở Pháp cô còn chinh phục được, một Mạnh Thiếu Đình nho nhỏ có là cái thá gì?
Ngu Vô Song giương môi đỏ mọng, thân thể lười biếng bắt đầu đứng thẳng
trước xe, đạp gót giày cao gót, ở trước mặt những kẻ này, biểu hiện của
cô thực sự là vô cùng tự tin, nhưng những lời nói ra lại khiến cho mọi
người kinh sợ.
Cô nói: “Mạnh Thiếu Đình! Mạnh Thiếu Văn! Giản Uyển Như! Các người đều
nghe kỹ cho tôi, hiện tại tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi, tôi và anh ấy đồng lòng! Hôm nay các ngươi sỉ nhục anh ấy, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng tôi đòi lại hết thảy!”
Giọng người phụ nữ trời sinh đã êm ái dịu dàng, nhưng từng lời nói ra lại vô cùng kiên định, đáy mắt sáng lạnh thâm thúy.
Ngu Vô Song như thế chính là một bông hoa sắc bén đầy gai, khiến cho người khác không dám xúc phạm.
Bị khí thế như vậy hù dọa, Mạnh Thiếu Đình không ngừng lui về phía sau
mấy bước rồi mới khó khăn dừng lại, sắc mặt cô ta trắng bệch, trong mắt
không ngừng toát ra vẻ sợ hãi.
Mạnh Thiếu Văn lại càng nhìn chằm chằm cô mà không lên tiếng, hắn chưa
bao giờ gặp qua một người phụ nữ rực rỡ chói mắt tới như vậy, rõ ràng là vẻ mặt tức giận, nhưng cô lại biểu hiện tới linh hoạt khác thường.
Chút tươi cười lại thêm chút dung mạo tuyệt mỹ, thật giống như thường
gặp trong mộng, nhưng lúc muốn nghĩ kỹ lại thì lại nghĩ không ra.
Trong lúc hắn còn đang sững sờ, Ngu Vô Song mím môi đỏ mọng, vén lọn tóc bên tai, cười nhẹ, mặt mày như sương: “Nói thật, các người thật sự
không cần phải khẩn trương như vậy, trước giờ chúng tôi vẫn định cư ở
nước ngoài, bởi vì theo tôi, anh ấy mới trở về. Nếu không thì anh ấy
cũng chẳng thèm về cái thành phố này làm gì!”
Lời nói ngoài miệng của cô lộ ra tia ngọt ngào, bộ dạng chẳng khác nào cô gái nhỏ đang yêu.
Trừ Mạnh Thiếu Đình ra, mắt hai người kia càng căm tức, bi thương.
Giản Uyển Linh đứng đó, rũ mắt đẹp, tâm tình dời sông lấp biển rất khó chịu!
Là phụ nữ ai chẳng mong đợi một tình yêu ngọt ngào duy mỹ, cô ta đã đóng giả Giản Uyển Như năm năm rồi, trong lúc đó không phải là chưa từng
trải qua tình yêu tuyệt vời như thế, chỉ là tất cả những điều này đều là của Giản Uyển Như mà thôi!
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng cô ta rét lạnh một hồi, cô ta không
biết tương lai của mình ở nơi nào, cuộc sống như vậy chẳng nhẽ không bao giờ có thể thay đổi?
Khắp nơi phải đối phó với người phụ nữ trước mặt thậm chí không có xuất
thân danh giá, nhưng lại có người đàn ông của riêng cô ấy (NVS), cô ta
cũng là phụ nữ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Cố Chi, cô ta có thể
cảm nhận được một phần thâm tình trong đó.
Cảm giác như thế trước kia cô ta cũng từng được hưởng thụ, nhưng mấy năm nay tình cảm của anh Thiếu Văn đối với cô ta đã phai nhạt đi nhiều, hơn nữa sau khi đính hôn, tình cảm giữa bọn họ càng có khuynh hướng giống
như tình thân, phần tình yêu nồng đậm lúc ban đầu sớm theo thời gian mà
trở nên nhạt nhẽo.
Tâm tình Mạnh Thiếu Văn lại không hề giống như thế, hắn không ngờ rằng
phụ nữ thì ra còn có một khía cạnh mạnh mẽ như thế, hơn nữa những thứ
này đều là để bảo vệ cho tên Hoắc Cố Chi kia.
Tên kia thì có tài đức gì, có được một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại
thông minh? Hắn (HCC) đã 38 tuổi rồi, mà người phụ nữ trước mặt này lại
thanh xuân dồi dào, chỉ nói đến tuổi tác, hai người đã chênh lệch khá xa rồi!
“Mạnh Thiếu Văn, tôi hy vọng anh biết điều một chút!” Ngu Vô Song chẳng
hề để ý tới ánh mắt phức tạp của những người này, cô tươi cười, hơi cong cánh môi, đáy mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy: “Vị trí người thừa kế Hằng
Viễn, là Cố Chi không cần. Nhưng mà, so với anh thì anh ấy có tư cách để thừa kế hơn, mặc dù hai mươi lăm tuổi anh ấy mới trở về nhà họ Mạnh,
nhưng ông cụ lại thích người con trai này nhất!”
Dứt lời, rõ ràng có thể thấy sắc mặt người đàn ông đối diện âm trầm hẳn, Ngu Vô Song khoái hoạt nở nụ cười, nụ cười của cô thật đẹp, mang theo ý tứ chế nhạo: “Lời muốn nói đã nói xong, Mạnh thiếu gia là người thông
minh, chắc hẳn đã hiểu tôi có ý gì. Hẹn gặp lại!”
Trước khi bước lên xe, cô lại vỗ vỗ ót, khuôn mặt tinh xảo hiện lên nụ
cười gian xảo: “Xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa quên luôn chuyện quan trọng nhất. Giản tiểu thư, tôi nhớ lần trước ở khách sạn Thịnh
Cảng đã nói qua với cô rồi, chỗ tôi có chút đồ cũ của cô, nhưng mà đợi
lâu rồi cô vẫn chưa tới lấy, chắc là cũng không quan tâm! Nếu như vậy,
có khi tôi nên đưa mấy thứ đó cho ký giả báo lá cải nhỉ!”
Cô vừa dứt lời, Giản Uyển Linh bên kia thật không nhịn nổi, mắt cô ta
chăm chú nhìn chằm chằm vào Ngu Vô Song, giọng nói mềm mại lại lộ ra một tia khẩn trương lạnh lùng: “Ngu Vô Song, rốt cuộc cô định làm gì? Có
lời gì thì nói cho rõ, nói xằng nói bậy như vậy có ý gì? Giản Uyển Như
tôi làm được đoan làm được chính, sao phải sợ cô uy hiếp.”
Cuộc sống của cô ta những năm này luôn cẩn thận từng ly từng tý, cho dù
vai diễn là người chị ruột cùng mình lớn lên từ nhỏ, cô ta cũng không
dám khinh thường.
Từ lúc quyết định làm chuyện này, cô ta đã không cho phép mình thất bại, nhưng trên đời này không có tường nào không lọt gió, có một số chuyện
cho dù có diễn kịch giỏi bao nhiêu đi chăng nữa, thì giả vẫn chỉ là giả.
Nhưng mà cô ta lại tự mình lơ là, cô ta vô ý xem nhẹ hậu quả của những
chuyện xảy ra trong quá khứ, thực sự có chút kinh thường bất chấp hậu
quả!
“Giản tiểu thư không sợ thì cần gì phải khẩn trương?” Ngu Vô Song quay
lưng về phía bọn họ, hơi nghiêng người, liếc mắt ra sau nhìn cảm xúc
kích động rõ ràng của Giản Uyển Linh, khóe môi hơi cong, đáy mắt xẹt qua ánh lạnh nhàn nhạt: “Tôi cũng chỉ nói thế thôi, nếu như Giản tiểu thư
không tin, thực sự không cần để ý!”
Giản Uyển Như, Giản Uyển Như!
Cô lại có thể tự nhiên mà thốt ra cái tên này, quả nhiên là thói quen đùa mà thành thật!
Không cần nóng vội, rất nhanh thôi cô sẽ khiến cho cô ta biết rằng, có
một số thứ mặc dù cô không cần nữa, nhưng cũng chưa tới lượt cô ta tranh giành.
Cô sẽ khiến cô ta biết rằng, thời gian năm năm chiếm đoạt danh dự của cô, cô ta sẽ phải trả cái giá cao như thế nào!
Nghe thấy câu nói châm biếm như thế, sắc mặt Giản Uyển Linh trầm xuống, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Cô ta không biết cô có thực sự nắm được điều gì bất lợi đối với cô ta
không, nhưng cô ta không dám đánh cuộc, không có thì tốt, nhưng nếu mà
có thì?
Cô ta đã không còn là Giản Uyển Linh năm xưa phong quang vô hạn, sinh
động hoạt bát nữa, cô ta là Giản Uyển Như bệnh tật! Nếu như quả thật có
chứng cớ bất lợi gì đó, những ngày tháng tốt lành của cô ta sẽ thật sự
chấm dứt.
“Uyển Như, chuyện gì xảy ra?” Đang trong lúc cô ta còn do dự, Mạnh Thiếu Văn nãy giờ không lên tiếng lại mở miệng, lạnh lùng nói: “Em và cô ấy
đã quen biết từ trước?”
Giản Uyển Linh bị “điểm danh” nhất thời giật mình tỉnh ngộ, cô ta cắn
môi, không hề suy nghĩ đã vội lắc đầu giải thích: “Không hề! Thiếu Văn,
anh phải tin em, em thật sự không quen cô ta. Là cô ta nói năng lung
tung, em là người như thế nào chẳng lẽ anh còn không biết? Cuộc sống của em đơn thuần như vậy, sao có thể có nhược điểm gì không tay cô ta kia
chứ?”
Cô ta càng cố cãi, càng khiến Mạnh Thiếu Văn hoài nghi, hắn cũng không phải là người ngu xuẩn.
Ngu Vô Song mồm miệng lanh lợi khiến hắn nói không lại, nhưng không có
nghĩa là hắn không có bản lãnh để tra cứu người phụ nữ trước mắt này.
Lúc này, hắn vươn tay bắt được cánh tay trắng noãn của cô ta, mắt phượng hẹp dài tràn đầy lo lắng: “Uyển Như, em biết rồi, anh ghét nhất là bị
người khác lừa gạt! Có chuyện gì thì chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc,
nếu như sau này anh phát hiện ra em có điều gì giấu anh, em cũng biết
hậu quả rồi đấy.”
Không ai lại thích bị người khác lừa gạt, Mạnh Thiếu Văn càng như vậy,
hắn có thể dễ dàng tha thứ cho tất cả những tật xấu, nhưng lại không
cách nào bỏ qua cho sự lừa gạt!
Lời cảnh cáo này khiến cho sắc mặt Giản Uyển Linh từ xanh chuyển thành trắng, trong lòng không tránh khỏi sự sợ hãi.
Cô ta quá rõ ràng người đàn ông trước mặt này, nếu như có một ngày anh
ấy phát hiện ra chân tướng sự thật, anh ấy thật sự sẽ chặt mình ra làm
trăm mảnh!
Nghĩ tới hậu quả như vậy, cả người cô ta run lên, sự lạnh lẽo từ trong
lòng lan tới tận đầu, cô ta gắt gao cắn môi, không ngừng lắc đầu giải
thích: “Không có! Không có! Anh Thiếu Văn, anh đừng tin cô ta nói lung
tung, em có thể giấu giếm anh cái gì chứ? Em yêu anh như vậy sao có thể
lừa anh được?”
Chẳng lẽ một câu yêu là đủ để giải thích cho sự táng tận lương tâm? Ngu
Vô Song nghe được, khóe môi giật giật, làm môi hiện lên một tia cười
lạnh. Dường như đang nghĩ tới cảnh trên đỉnh núi năm xưa.
Cô ta lấy danh nghĩa tình yêu, không chỉ lừa gạt toàn bộ thế giới, mà còn để dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối với chị gái mình.
Vô số lần cô từng nghĩ, phương pháp giết địch một ngàn tổn hại tám trăm
như thế này sao cô ta có thể làm ra được? Mặc dù hồi đó cô và cô ta đấu
tranh dữ dội, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ bắt cô ta đi tìm chết!
Cô ta là em gái ruột của cô, bọn họ từ lúc sinh ra đã giống nhau như
đúc, trở thành quang vinh cho gia tộc. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc
nào, bọn họ dần dần không vừa mắt nhau, cô ghét mặc váy giống cô ta, còn cô ta thì cũng ghét đi giày công chúa giống cô.
Nhớ lại những chuyện cũ năm xưa, cảm xúc của Ngu Vô Song chợt xuống
thấp, lồng ngực cũng cảm thấy kích động tức giận, cô chợt xoay người,
nhìn Giản Uyển Linh với ánh mắt lạnh thấu xương, trực tiếp mỉa mai:
“Giản tiểu thư đối với Tổng giám đốc Mạnh tình sâu nghĩa nặng thật khiến cho người khác hâm mộ! Nếu như Giản tiểu thư cho rằng tôi nói hươu nói
vượn, vậy thì không cần để ý cũng được. Lần sau nhìn thấy Giản tiểu thư, nói không chừng chính là ở trên tạp chí lá cải đấy!”
Là người của gia đình giàu có danh giá nhất Nam Giang, Giản Uyển Linh
chính là tiêu điểm mà giới tạp chí lá cải luôn tranh nhau săn đón!
Năm đó khi cô ta vẫn còn giữ chức vụ ở Giản thị đã mấy lần nổi danh trên những tạp chí Nam Giang! Khi đó cô ta, trẻ tuổi, tự tin, xinh đẹp, gia
thế lại xuất chúng, không chỉ là người tình trong mộng của cánh đàn ông, mà còn là đối tượng hâm mộ và ghen tỵ của chị em phụ nữ.
Nhưng mà cô ta bây giờ thì sao? Vì một người đàn ông mà làm mình trở
thành không hề có sức sống, tầm mắt của cô ta chỉ giới hạn trong này, đã không màng tới thế giới phồn hoa bên ngoài rồi.
“Ngu Vô Song, cô đứng lại đó cho tôi!” Thấy cô giễu cợt xong rồi muốn
rời đi, Giản Uyển Linh từ trước tới nay vẫn luôn thâm tình với Mạnh
Thiếu Văn vội vàng gọi cô lại, trên khuôn mặt trắng noãn của cô ta là vẻ kinh hoảng, vội vàng tiến lại, chăm chú nhìn cô, cố ý đè thấp giọng
nói, nhỏ giọng tức giận: “Ngu Vô Song! Vì sao cô không muốn để cho tôi
được yên ngày nào? Tôi cùng với anh Thiếu Văn thật vất vả mới hòa thuận, vì sao cô cứ phải tới quấy rối? Cô đừng quên, cô đang là vợ chưa cưới
của Hoắc Cố Chi?”
Một câu cuối cùng, cô ta dường như quát lên, hiển nhiên là đã tới đường cùng.
Mạnh Thiếu Văn, Mạnh Thiếu Đình đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta, ở
trong mắt bọn họ, người phụ nữ này cho dù là ở đây cũng sẽ tao nhã,
duyên dáng.
Năm đó cô ta chính là tiểu thư danh giá lạnh lùng, thanh nhã xinh đẹp
nhất Nam Giang, sau đó cô ta gặp chuyện không may, rút lui khỏi những
cuộc xã giao hào nhoáng. Nhưng dù thế, vẻ kiêu ngạo trên người cô ta vẫn không giảm.
Nhất là Mạnh Thiếu Văn, đầu hắn đau như muốn nứt ra lúc nhìn thấy cảnh này, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Uyển Như quả thật đã thay đổi, khiến cho hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ!
Lúc nào thì cô ấy (GUL) đã học được cách giấu giếm? Nếu như không phải
vì sợ hãi, vì sao cô ấy lại có vẻ khẩn trương như hôm nay?
Ngu Vô Song lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt như bạch ngọc này, năm
tháng quả thật rất khoan dung với cô ta, cô ta trời sinh đã có làn da
ửng hồng búng ra nước, mặc kệ nhìn thế nào, cũng giống như một mỹ nhân
hoạt bát.
Không giống như cô, vì khuôn mặt trải qua phẫu thuật, bây giờ làn da trở nên cực kỳ kém, nếu không phải mỗi ngày đều chăm sóc kỹ lượng thì khuôn mặt này cũng không được xinh đẹp chói lọi như bây giờ.
Cô cũng đã từng ỷ vào tuổi xuân xinh đẹp, không cần trang điểm cũng tự tin đi ra ngoài?
Nhưng bây giờ cô đã chẳng còn phần dũng khí năm xưa nữa, hết thảy đều do người phụ nữ trước mặt này ban tặng.
Cô ta khiến cô phải trải qua những lúc thê thảm nhất, khiến cho cô lâm vào hố sâu tuyệt vọng không cách nào thoát khỏi.
Nếu như lúc ấy không có Hoắc Cố Chi toàn tâm toàn ý ở bên cạnh, cô chắc chắn không vượt qua nổi.
Nghĩ tới đây, hô hấp của Ngu Vô Song cứng lại, nhanh chóng thu lại cảm
xúc hòa nhã, cô nheo mắt phượng lạnh lùng, chậm rãi thu hồi lại ánh mắt
lạnh nhạt, cố hết sức để giữ cho giọng nói được bình thường: “Giản tiểu
thư có vẻ như rất khẩn trương! Tôi là vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi,
chuyện này đương nhiên tôi nhớ. Ngược lại hình như Giản tiểu thư đã quên mất thân phận của mình!”
Thế nào? Mạnh Thiếu Văn tốt lắm sao? Tốt đến mức khiến cho cô ta có thể giết người rồi lừa gạt nhiều năm như thế sao?
Những năm này sao cô ta lại có thể yên tâm thoải mái được chứ? Cô ta
quên rằng mình đã từng làm những chuyện này sao? Hay là đối với cô ta
thì tính mạng của người chị gái này cũng chẳng đáng bao tiền?
“Tôi không khẩn trương!” Việc trái với lương tâm đã làm quá nhiều, sắc
mặt Giản Uyển Linh trắng bệch nhìn Ngu Vô Song, không hề suy nghĩ mà lắc đầu phủ nhận, chỉ là giải thích thế nào cũng vẫn thấy tái nhợt: “Vì sao tôi phải khẩn trương? Giản Uyển Như tôi tới giờ cũng chưa làm ra chuyện gì trái với lương tâm, căn bản là không sợ cô vu cáo hãm hại!”
Chết tiệt! Tên khốn Lưu Quyền kia vì sao lại ra tay chậm như vậy? Vì sao người phụ nữ này vẫn còn sống nhởn nhơ mà tới đây gây rắc rối cho cô
ta?
Cô ta thật sự rất vất vả mới làm lành được với anh Thiếu Văn, thật vất
vả mới nhờ được mẹ giúp cho việc đấy, vì sao kết quả lại hoàn toàn bị
hủy hoại trong tay người phụ nữ này?!
“Rốt cuộc cô biết những gì?” Mạnh Thiếu Đình vẫn ở bên cạnh quan sát lúc này cũng không nhịn được, cô ta vẫn cho rằng Giản Uyển Linh là Giản
Uyển Như nên tự nhiên chán ghét, nhưng mà bây giờ người phụ nữ này đã là vợ của anh trai cô ta, cũng chính là người nhà họ Mạnh.
Nếu đã là người một nhà, thì tuyệt đối không có đạo lý bị người khác khi dễ: “Cô đừng có ở chỗ này mà nói lời điên cuồng, chị dâu của tôi là ai, chúng tôi biết rõ nhất! Thân thể chị ấy không khỏe, tiệc xã giao bình
thường nhất cũng không hề tham gia, sao có thể đắc tội người khác?”
Năm đó cô ta rất ghét Giản Uyển Như, có một phần lớn nguyên nhân bởi vì
cô quá mức xinh đẹp lộng lẫy, mỗi lần tới các buổi tiệc xã giao đều lấn
át tất cả danh tiếng của cô ta!
Cô ta (GUN) đã có anh trai của mình rồi, vì sao còn trêu chọc ong bướm ở bên ngoài? Sao không nhường cho mình cơ hội như thế?
“Thật sao? Thân thể Giản tiểu thư không tốt? Rất nghiêm trọng?” Ngu Vô
Song cũng chẳng thèm để ý tới Mạnh Thiếu Đình giống như chó điên, dù sao chuyện bất hòa giữa các cô cũng không phải là ngày một ngày hai. Năm đó cô ta là em gái của bạn trai cô nên đương nhiên cô sẽ tìm mọi cách để
lấy lòng. Nhưng bây giờ cô là Ngu Vô Song, vì cớ gì phải cho cô ta thể
diện? Có vài người chính là tự đạp lên mặt mũi mình, đối với cô em gái
nhỏ nhắn Mạnh Thiếu Đình không hiểu được sự tôn trọng, thì phương pháp
tốt nhất chính là không cần tôn trọng cô ta.
Cô chỉ nhìn vào Giản Uyển Linh, nhìn thấy sự hốt hoảng trong mắt cô ta,
nụ cười trên môi cô càng như hoa nở rộ: “Đúng rồi, xem đầu óc của tôi
này, tôi đột nhiên nhớ tới Giản tiểu thư còn có một cô em ruột, lúc chết mới có hai mươi ba tuổi, nghe nói rơi xuống biển Nam Giang rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy! Giản tiểu thư thiện lương như vậy, em gái
ruột chết, nửa đêm nằm mộng có khóc đến ướt gối hay không?”
Cô cố ý nói rõ ba chữ em gái ruột, cho dù là ai cũng đều nhìn ra vẻ giễu cợt, sắc mặt Giản Uyển Linh trong nháy mắt lạnh như sương, cô ta cắn
chặt răng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, trong mắt khó nén nổi
sự kinh sợ!
Mỗi lúc đêm khuya, cô ta đều mơ thấy trong biển sâu có người kêu cứu
mạng, cô ta biết tiếng kêu này là của ai, nhưng cô ta lại nhẫn tâm bỏ
mặc.
Có lúc cô ta còn mơ thấy ma quỷ quấn đầy rong biển tới lấy mạng mình,
không ngừng thắt cổ cô ta, ở bên tai cô ta nói đi nói lại: “Giết chết
ngươi, giết chết ngươi!”
“A …..” ở nơi này dưới ánh mặt trời nhức mắt, Giản Uyển Linh nhớ tới
những thứ tối tăm kia, xé họng, hét lên một tiếng bén nhọn, sau đó cô ta che hai lỗ tai, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc rống lên: “Đừng nói
nữa….. Cô không cần nói nữa, tôi không biết gì hết, không nhớ gì hết!”
Thiên kim đại tiểu thư lúc nãy còn tao nhã mỉm cười đùng một cái lại bị
kích thích đến mức khóc rống trên mặt đất, thay đổi cũng quá lớn rồi,
Mạnh Thiếu Đình giật mình, trong lòng vừa bực vừa hận.
Nhất định là cô ta, nhất định là cô ta đã hại Uyển Linh! Nếu không sao cô ta lại sợ hãi tới như vậy?
Ngu Vô Song thấy vậy, nụ cười nơi đáy mắt càng thêm đậm, nhìn xem, đây
chính là Giản Uyển Linh, cô ta am hiểu nhất chính là lợi dụng ưu thế của mình.
Người phụ nữ này sinh ra đã có khuôn mặt của một mỹ nhân cổ điển, một
chút nhíu mày, một tia ưu thương cũng sinh động hơn so với người khác,
cũng rất hấp dẫn ánh mắt đàn ông, khiến trong lòng bọn họ nảy sinh ỹ
nghĩ thương xót.
Giống như lúc này, Mạnh Thiếu Văn quả thực đã bị tiếng khóc tê tâm liệt
phế làm cho rung động, hắn quá rõ ràng năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người thấy Uyển Như còn sống, đều nghi ngờ rằng cô mới chính là kẻ bày trò.
Nhưng chỉ có hắn hiểu rõ, người thực sự bị thương chính là cô ấy, nếu
như năm đó hắn có can đảm đuổi theo, mà không phải làm con rùa đen rút
đầu, phải chăng kết quả sẽ khác?
Ý thức được điều này, tim Mạnh Thiếu Văn nhất thời như bị dao cắt, hắn
tiến lên, khom lưng đứng trước mặt Giản Uyển Linh, ôm thật chặt cô ta
vào lòng, tự động an ủi cô ta: “Uyển Như, đừng sợ. Những chuyện kia đều
qua rồi, em mới thật sự là người bị hại, những người đó căn bản không
hiểu chân tướng, bọn họ không có tư cách để bình luận!”
Không biết chân tướng? Ngu Vô Song nghe vậy, thật sự không nhịn được mà
bật cười, cô câu môi, đáy mắt lộ ra vẻ châm biếm nhàn nhạt: “ý của Tổng
giám đốc Mạnh là tôi đang nói bậy? Tôi cũng chỉ thuận miệng mà hỏi vậy
thôi, ai biết được khả năng chịu đựng của Giản tiểu thư lại kém như thế, cứ như thế mà khóc!”
“Đáng đời!” Mạnh Thiếu Đình đứng bên cạnh càng không nhịn nổi mà âm thầm nhỏ giọng: “Nếu như không làm việc trái với lương tâm thì cần gì phải
phản ứng mạnh như vậy? Hơn nữa người chết là Uyển Linh, Giản Uyển Như cô vẫn còn sống khỏe mạnh! Đây không phải là chứng cớ tốt nhất sao?”
Giản Uyển Linh thật sự rất sợ, cô ta đang sống yên ổn, không hề muốn đi đền mạng cho Giản Uyển Như đâu.
Có Mạnh Thiếu Văn an ủi, trong lòng cô tay chảy qua một lòng nước ấm,
lại càng được nước nhào vào ngực hắn ôm chặt cần cổ hắn, dùng cái này để tìm kiếm sự an ủi: “Anh Thiếu Văn, anh phải tin tưởng em. Em thật sự
không có làm chuyện gì có lỗi với Uyển Linh, là em ấy……. là em ấy …………”
Cô ta mấy lần nghẹn ngào, bộ dáng không biết có bao nhiêu uất ức.
Mạnh Thiếu Đình đều thấy được, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, âm
thầm liếc mắt, cũng chẳng thèm để ý chỗ này là sân bay tấp nập kẻ đến
người đi phải chú ý tới hình tượng trước công chúng, dùng giọng nói căm
hận: “Giản Uyển Như, cô tỉnh lại đi! Cũng chỉ có anh Thiếu Văn mới tin
vào cái lý do vớ vẩn đấy của cô, tôi thì một chữ cũng không tin được!”
Giọng nói dừng lại một chút, cô ta liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, ngay sau
đó lại nói đầy vẻ kiêu ngạo: “Mặc dù tôi ghét người phụ nữ kia, nhưng
đúng như thế, cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô thật sự cho rằng chỉ cần gả
vào nhà họ Mạnh là có thể bình an vô sự sao? Tôi cho cô biết, oan hồn
của Uyển Linh sẽ tới tìm cô đòi mạng đấy!”
Mấy chữ oan hồn đòi mạng vừa xuất hiện, Giản Uyển Linh càng thêm sợ hãi
tới sắc mặt trắng bệch, cô ta khóc đến hoa lê đái vũ rồi vùi thật sâu
vào cần cổ của Mạnh Thiếu Văn, bộ dáng kia giống như thật sự sợ hãi.
Cảm nhận được người phụ nữ trong ngực mình đang run lẩy bẩy, Mạnh Thiếu
Văn lạnh mặt nhìn Mạnh Thiếu Đình, trực tiếp lên tiếng dạy dỗ: “Đình
Đình! Em còn như vậy, có tin anh sẽ lập tức tìm người để gả em đi hay
không?”
Ngay từ mấy năm trước khi Mạnh Trăn Tỳ quyết định người thừa kế, mọi
chuyện trong nhà họ Mạnh đều do Mạnh Thiếu Văn xử lý, cha hắn là một
người đàn ông vô dụng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, trong nhà có rất
nhiều chuyện đều cần hắn quyết định!
Cũng như thế, hôn sự của Mạnh Thiếu Đình cũng do hắn làm chủ. Cô ta năm
nay đã 26 rồi, đã sớm tới tuổi bàn chuyện kết hôn, nhưng ánh mắt của cô
ta lại cực cao, không vừa mắt với những người đàn ông bình thường, cho
nên mới chậm trễ như vậy.
“Anh à ……….” Mạnh Thiếu Đình nghe thấy thế, tức giận đến dậm chân, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ căm phẫn: “Rõ ràng là anh thiên vị cô ta, em
mới là em gái ruột của anh đó? Anh vì một người ngoài như vậy, mà đối xử với em gái ruột thật là quá đáng!”
Thường ngày cô ta làm nũng như vậy, Mạnh Thiếu Văn cũng mở một mắt nhắm
một mắt cho qua, nhưng hôm nay hắn lại trầm mặt, lạnh lùng nói: “Tự em
thuê xe về trước đi. Chuyện của em đợi lát nữa bọn anh về rồi nói tiếp.”
Mạnh Thiếu Đình tức giận tới giậm chân, nhưng Mạnh Thiếu Văn cũng chẳng
thèm để ý tới, cô ta bị chọc tức nặng nề bèn hừ hai tiếng, sau đó chạy
đi.
Ngu Vô Song thấy đùa giỡn như vậy cũng đủ rồi, vỗ tay một cái, trong lúc Mạnh Thiếu Văn cho là cô định xoay người rời đi, cô lại chợt cúi xuống
làm như muốn dựa vào hắn …