Ngày đó động đất xảy ra, phút chốc kia thế giới gần như sụp đổ.
Hi vọng em ở đây, bên cạnh tôi
Lần cuối cùng chúng ta hô hấp, em hôn môi tôi
Trong niềm vui kề cận cái chết
Rời bỏ trần gian …
*****
Ngày thứ bảy sau khi Thu Lăng sinh
Cây đuốc trên vách tường khiến bên trong nhà sáng lên, cũng tăng thêm một chút hơi thở ấm áp.
Đôi mắt cô nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong nôi, ngón tay vuốt sợi tóc mềm mại của con, hát lên: "Tiểu bảo bảo, mau mau ngủ, đêm tối lại tới, mẹ ở bên cạnh con, con là bảo bối trong lòng ba mẹ. . . . . ." Sinh mạng gặp gỡ thật khó dự liệu!
Cô chưa từng nghĩ đến sau khi đến cái thế giới này, hơn nữa mang thai đến chết đi sống lại!
Không biết có một ngày. . . . . . Hắn sẽ yêu thương cô, cái này sẽ phá giải nguyền rủa chứ?
Gần đây. . . . . . Cô cảm thấy ánh mắt của hắn có chút càng lúc càng dịu dàng, có thể không. . . . . . Có lẽ đứa bé này là tiểu thiên sứ mang lại may mắn?
Thu Lăng chuyên chú nhìn đứa bé, không có chú ý Dạ Ma đã đi vào, mặt của hắn che đi vẻ nặng nề, lo lắng.
Cô khẽ vuốt ve gò má mềm mại của tiểu bảo bối nói: "Con lớn lên giống ba đó!"
"Tôi không phải thừa nhận nó lớn lên giống tôi." Xấu xấu xí xí, nhăn nhó, trên người không có nửa sợi lông, nơi nào giống hắn chứ?
Cô đối với hắn đột nhiên xuất hiện sớm đã thành thói quen, Thu Lăng bên vuốt ve đứa bé nói với hắn: "Con thật đáng yêu phải không?"
"Tôi không thể lý giải nổi em đem đứa bé xấu như vậy mà nói là đáng yêu!"
"Con là con của anh, làm sao anh lại nói như vậy?" Hắn dùng từ không thể nhân tính hóa một chút sao?
Đứa nhỏ là máu mủ của hắn, hi vọng đứa bé này sẽ không di truyền ma tính của hắn.
"Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy, còn nữa, tôi không cho phép cô đến gần nó." Nói xong, Dạ Ma liền ôm lấy đứa bé ngủ say trong nôi đi.
Đứa bé không có thói quen hắn thô lỗ ôm, bắt đầu oa oa khóc lớn lên, nó khóc thút thít khiến Dạ Ma phiền não, bàn tay của hắn đánh cái mông nhỏ của con, muốn dùng cách này ngăn nó tiếp tục khóc.
"Anh không thể đánh con như vậy." Ngộ nhỡ làm con bị thương thì sao?
"Tôi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế." Nói xong, Dạ Ma cất bước lớn ra khỏi phòng.
Thu Lăng hô to: "Anh ôm con đi nơi nào?"
"Rời khỏi em!" Hắn chưa bao giờ tính toán để cho cô cùng đứa con của hắn ở chung một chỗ.
"Không được ôm con đi. . . . . . Tôi muốn con trai của tôi." Hắn sao có thể nào độc ác như vậy. . . . . . Muốn mẹ con cô tách khỏi nhau.
"Em không xứng làm mẹ của đứa bé." Cô là người phản bội.
Thu Lăng thở dài một cái, biết hắn lại muốn cùng cô tính toán nợ cũ.
"Anh ôm con tới chỗ nào?" Bất kể ở nơi nào, cô đều hi vọng đứa bé ở nơi cô có thể thấy được.
"Tự thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn trông nom đứa bé?" Hắn cười lạnh, sau lưng xuất hiện hai thị vệ, bọn họ đi ra, hơn nữa giữ tay Thu Lăng lại.
"Mang nàng tới Hắc Ám Chi Huyệt." Hắn ra lệnh, không dung tình chút nào.
Gương mặt Thu Lăng của trắng xanh, hắn không để ý thân thể hậu sản còn yếu của cô, kiên quyết muốn cô đi!
Cô còn tưởng rằng gần đây hắn dịu dàng hơn so với quá khứ một chút, thì ra là chỉ là. . . . . . Hiểu lầm.
Hắn căn bản là một tên khốn kiếp không có nhân tính!
"Đem đứa bé trả lại cho tôi!" Cô có thể không gặp lại tên khốn kiếp này, nhưng cô muốn con của cô.
"Không thể nào!" Hắn lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp tục coi thường cô nói:"Tôi sẽ không giữ em ở nơi tầm mắt tôi có thể thấy được."
Thu Lăng muốn tránh thoát bị bắt ở tay, nhưng cô không giãy thoát được, chỉ có thể gầm hét lên với hắn: "Rốt cuộc làm như thế nào mới có thể xóa bỏ thù hận của anh với tôi?"
"Em phải tránh xa ra!"
Đây chính là đáp án của hắn!
"Anh có phải bởi vì sợ yêu tôi, cho nên muốn đưa tôi đi hay không?"
"Nực cười, tôi sẽ yêu một người phản bội?"
"Trả đứa bé cho tôi."
"Đừng mơ tưởng!"
Cô chỉ có thể nghe được tiếng khóc đứa bé càng lúc càng xa, cảm giác tim mình bị xé thành thành từng mảnh. . . . . . Cô cảm giác thân thể mình trở nên nhẹ nhàng, giống như bay trong không khí, chân giẫm không tới mặt đất, trong nháy mắt, cô liền ngất xỉu tại chỗ.
Dạ Ma không để ý đến cô, tàn bạo ôm đứa bé rời đi.
******
Thu Lăng từ mặt đất lạnh như băng tỉnh lại, tay của cô sờ mặt đất ẩm ướt, phát hiện bốn bề đều là vách tường, đây là hang động sao?
So sánh với đầu càng lạnh hơn!
Cô rất hoài nghi tên đàn ông tà ác đó trong lòng đang suy nghĩ gì? Ngày trước hắn có yêu cô thật sao?
Bất kể như thế nào, cũng là chuyện ngày trước!
Con của cô đâu? Cô thật là muốn hôn nó, ôm nó một cái!
Có lẽ, lần này cô thật chết chắc.
Số mạng thật rất kỳ diệu, khi cô không muốn chết thì thần Chết lại cố tình đến tìm.
Con trai, con phải bình an lớn lên, nhớ là sau khi lớn lên không nên giống như cha con, thích ức hiếp phụ nữ.
Đối diện phòng giam cô, đột nhiên truyền đến một âm thanh vị người lớn tuổi: "Cô là Hy Y Ti sao?"
"Ông biết tôi sao?"
"Tôi là cha của Tây Mỗ Lôi."
"Ông có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi muốn phản bội Dạ Ma, cùng Tây Mỗ Lôi bỏ trốn không?"