Tối Nay Muốn Lên Giường

Anh dùng cách thức gì yêu em???

Căm hận! Báo thù! Máu tanh!

Không cách nào chấp nhận được tình yêu của anh

Tình yêu của anh làm em không cách nào hô hấp, cũng hít thở không thông.

Tồn tại hoặc là lựa chọn hủy diệt …

--------------

Dạ Ma rất nhanh liền sắp xếp Thu Lăng gặp mặt Tiểu Ma, hắn thi triển ma lực khiến trong phòng có chút ánh sáng, hắn vứt cho cô ánh nhìn cảnh cáo, sau đó đi ra khỏi gian phòng.

Thu Lăng vừa thấy được đứa bé, kích động rơi lệ.

"Tiểu Ma. . . . . ." Cô không nên sinh hạ nó, để con đến cái thế giới không hoàn mỹ này chịu tội.

Thu Lăng vén quần áo của con lên, muốn tìm vết thương bị đánh trên người con, nhưng cô không tìm được.

Cô nghĩ thầm, Dạ Ma có phải là sau khi đánh đứa bé một trận, lại thi triển ma lực, làm cho vết thương trên thân thể của con biến mất hay không?

Thật hèn kém!

"Dì, dì tại sao nhìn con lại khóc nữa?" Dì này thật thích khóc đó!

"Dì là bởi vì gặp lại con, rất hạnh phúc mới có thể rơi lệ ." Thu Lăng lau nước mắt trên mặt, khẽ vuốt gương mặt đứa bé nói: "Ba con dạy con những thứ gì?" "Ma lực nha! Ma lực có thể làm người ta chết, làm cho người ta sống; có thể để cho gian phòng sáng lên , cũng có thể làm gian phòng tối lại. . . . . . Chơi rất vui." Hắn thích nhất cùng ba chơi, mặc dù ba thường thường làm bộ như khó tính, đều không thích vui cười.

"Còn gì nữa không?" Hắn nhất định có dạy con một chút chuyện xấu làm xằng làm bậy.

"Không có, ba cũng không để ý con." Khi nói hai câu này thì Tiểu Ma nhỏ giọng nói, nó rất sợ bị ba nghe được, sẽ trách phạt.

"Con nhớ mẹ không?"

"Nhớ! Nhưng ba nói mẹ là người đàn bà xấu, nói mẹ còn có thể ăn hết trẻ con, cho nên. . . . . . con có lúc cũng rất sợ." Hắn thật sự rất nhớ mẹ, nhưng vừa nghĩ tới mẹ có thể hung hăn như bà cô hổ, hắn cũng không còn dám muốn mẹ.

Thu Lăng nhíu mày nghĩ thầm, hắn bịa ra lời nói dối buồn cười đối với một đứa bé sao? Ở trong lòng con, không phải sẽ lưu lại bóng ma ám ảnh không xóa nhòa được sao?

Hắn chính là hận muốn để lại một ấn tượng xấu trong lòng con cô!

Tay của cô nhẹ xoa tóc con, nói yêu thương đối với nó: "Dì biết mẹ của con ở nơi nào, con muốn gặp không?"

"Không phải rất muốn! Dì tại sao biết mẹ con?" Ba nói mẹ rất xấu, cho nên, hắn hơi sợ một chút!

"Mẹ con là người rất dễ mến."

"Dì với ba con nói không giống nhau."

"Thật ra thì dì là … "

Cô nhớ tới lời nói Dạ Ma, cho nên, chần chờ không có nói tiếp, sau đó, ánh mắt của cô thấy dao gọt trái cây đặt trên bàn.

Thay vì để Tiểu Ma bị làm hại trên đời này, không bằng. . . . . . Cô cùng con đồng quy vu tận, để con không bị ba của mình làm nhục.

Thu Lăng đột nhiên cầm dao gọt trái cây đặt trên bàn lên.

"Mẹ trước hết giết con trước, sau đó sẽ tự sát." Cô cầm lên dao găm chống đỡ ở trên cổ của Tiểu Ma.

"Sẽ đau đó, Dì. . . . . . Tiểu Ma sẽ sợ đau."

Cô lấy giọng nói đầy yêu thương dụ dỗ con nói: "Rất nhanh sẽ không đau đớn, đừng sợ!"

Ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Ma xuất hiện, cũng ngăn lại hành động của Thu Lăng.


Dao găm "Bộp" một tiếng rơi xuống đất.

"Em hận tôi như vậy sao?"

"Là anh hận tôi, hận đến không để cho mẹ con chúng tôi đoàn viên, bây giờ tôi thành toàn tâm ý của anh, chỉ cần chúng tôi chết, anh sẽ hài lòng."

"Tôi sẽ không để cho em hại chết đứa bé!" Hắn căm hận nói.

"Rất tốt! Vậy con sống, tôi chết." Cô cầm dao găm lên, hướng lồng ngực của mình mà đâm vào.

Động tác của cô quá nhanh, Dạ Ma căn bản không kịp ngăn cô lại nữa, dao găm đã đâm vào ngực của cô, lượng lớn máu tươi từ ngực của cô phun ra.

Hắn đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực chờ sụp đổ, tức giận quát: "Em không được chết!"

Thần Chết đừng mơ tưởng cướp cô đi từ trong tay của hắn.

Hắn xé rách quần áo trước ngực cô, sau đó, bàn tay mang theo ma lực mơn trớn ngực của cô, rất thần kỳ, vết thương khép lại, không để lại vết sẹo, chỗ máu mới vừa chảy ra cũng không thấy bóng dáng.

Thu Lăng từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trong ngực hắn, cô kịch liệt muốn tránh ra xa.

Dạ Ma không cho phép cô tránh thoát, hắn hướng về phía Tiểu Ma đứng ở một bên nói: "Tiểu Ma, con đi ra ngoài trước, Dì này không ngoan, hiện tại ba muốn dạy dỗ dì."

Cô còn muốn tổn thương con trai của bọn họ, thậm chí tổn thương chính cô! Hắn phải dạy cô, để cho cô biết ai là Lão Đại!

"Dì …" Mặc dù mới vừa Thu Lăng kích động muốn giết hắn, nhưng hiển nhiên, thấy sắc mặt tức giận của ba, hắn cũng rất thông cảm với dì này.

"Tiểu Ma" Thu Lăng gọi với đứa bé: "Đừng trách. . . . . ." Mẹ, cô chỉ dám nói nhỏ trong lòng, mới vừa cô thật sự quá kích động rồi, dù sao, Tiểu Ma đáng yêu như thế, có lẽ từ từ dạy nó, nó còn có thể cứu được.

"Dì!"

"Đi ra ngoài!" Dạ Ma trách cứ hắn.

Tiểu Ma ảm đạm rời đi.

Thu Lăng lưu luyến nhìn bóng lưng đứa bé rời đi, sau đó, cô nhìn miếng vải đen che mặt của hắn hỏi: "Anh cứu tôi, có phải bởi vì anh hành hạ tôi còn không đủ hay không?" Trừ cái này, cô không nghĩ ra cái lý do khác sẽ làm hắn cứu cô.

"Cô nói đúng rồi!" Nội tâm hắn loáng thoáng có chút lý do khác, nhưng hắn tuyệt không đồng ý thừa nhận.

"Tôi biết rõ anh không thể nào bởi vì yêu tôi mà cứu tôi đâu!" Cô rất muốn phá lời nguyền rủa, nhưng dường như cách này sẽ không bao giờ xảy ra một ngày nào đó.

"Chớ cùng tôi nói từ hoang đường nhất cõi đời này." Hắn mới không tin yêu, không tin những câu chữ tràn ngập lời nói dối cùng sự phản bội.

Thu Lăng không nói một lời, bắt đầu cởi quần áo trên người xuống.

"Em đang làm cái gì?"

"Anh cứu sống tôi, không phải là vì cái này sao?" Hắn không phải muốn làm chuyện này sao?

"Em nói không sai." Bàn tay to của hắn lấy quần áo dư thừa trên người cô ra, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn của cô.

Hắn cuồng dã ở vú của cô, dùng ngón tay lôi kéo nụ hoa tròn lồi của cô.

"Lần này là em chủ động tới."

"Tôi sẽ không!"

"Làm giống như tôi đối với em vậy!" Hắn ra lệnh nói.

Hắn cũng phải sử dụng bạo lực với cô sao?

Được rồi! Cô thử một chút.

Thu Lăng bắt hắn lại xé quần áo hắn, nhưng hơi sức quá nhỏ, cô căn bản không cách nào như ý.


"Cái này tôi giúp em!" Tay của hắn xé quần áo trên người mình, cúc áo lập tức rơi xuống đất, rất nhanh đã nghe tiếng đến quần áo rơi trên mặt đất.

Quá mất mặt!

Kế tiếp thì sao? Xé quần áo của hắn không thành, chẳng lẽ muốn xé quần của hắn?

Thu Lăng thử một chút chất liệu quần hắn, lập tức buông tha cái ý nghĩ này, cô vẫn là từ từ giúp hắn cởi là được rồi!

Cô từ từ đem dây lưng trên quần hắn cởi ra, sau đó là khóa dây kéo, tiếp theo, đột nhiên một tiếng kéo xuống dưới.

Làm xong những động tác này, cô đã mồ hôi đầy người rồi.

Còn một món! Cô nghĩ thầm, ngay cả cái kia cũng phải cởi sao?

"Anh có cần tự mình cởi cái cuối cùng không?" Muốn cô cởi quần nhỏ của hắn, thật sự có chút không ý tứ lắm.

"Không! Em cách quần lót tôi, sờ nơi đó."

Hắn sao có thể làm như thế với cô, nhưng cấu tạo hai người bọn họ khác nhau, sờ thế nào?

Tay của cô duỗi ra phía trước, chỉ là va chạm rất nhỏ, cũng cảm giác quần nhỏ của hắn hình như to lên vài cm.

Nếu là cô sẽ tiếp tục mò xuống, không biết được quần nhỏ của hắn có thể căng ra đến rách hay không?

Nếu như căng ra, cô cũng không cần giúp hắn cởi quần lót rồi! Nghĩ tới đây, cô lập tức nghiêm túc mà nỗ lực nâng sờ tiểu đệ đệ của hắn.

Lúc cô nỗ lực ma sát, quả thật, nơi đó của hắn càng căng ra một cách mạnh mẽ.

Chuyện như vậy chỉ cần cố gắng thì có hồi báo, không giống cô. . . . . . Muốn hắn yêu cô, đợi thật lâu, hắn vẫn không yêu cô.

"Dùng môi của em hôn tôi. . . . . . Nơi đó." Hắn ra lệnh nói.

Nghe được câu này, mặt của cô lập tức đỏ bừng, nhưng nếu như cô không làm theo lời của hắn, không biết được hắn có thể lại giận chó đánh mèo lên đứa bé hay không?

Cô cách quần lót, đưa đầu lưới ra liếm nơi đó của hắn.

Dùng đầu lưới liếm hiển nhiên so lấy tay chạm vào thì hiệu quả lớn hơn, tiểu đệ đệ của hắn rất nhanh liền phình ra khiến cô không cách nào dùng hai tay nhỏ bé mà cầm nắm trong nháy mắt, thật kì lạ, quần lót của hắn ướt, cô không nhịn được cau mày thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn trộm đi tiểu một chút rồi hả?

Hắn rất có phẩm chất, sẽ không làm chuyện như vậy, hay là …

Cổ họng Dạ Ma thở hổn hển một tiếng, tiểu đệ đệ của hắn rất nhanh cũng trọng chấn hùng phong, hắn ra lệnh cô giúp hắn cởi quần lót xuống.

Thu Lăng theo lời hắn nói, từ từ đem quần lót hắn kéo xuống dưới, cho đến hoàn toàn cởi ra.

Hắn ôm lấy cô, để cho cô đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trong bụng hắn, nóng rực kiên đĩnh của hắn từ phía sau cô chống đỡ cô.

Tay của hắn vuốt ve bắp đùi của cô, cũng đi tới giữa hai chân của cô, trêu chọc mảnh đất tam giác của cô.

Trong đầu cô xẹt qua báo động: "Chúng ta có thể lên giường, nhưng em không muốn mang thai, anh phải ngừa thai!" Sinh thêm một đứa bé nữa, để cho hắn đánh mông con sao?

Một Tiểu Ma cũng đã rất đáng thương, cô không cần tạo ra đứa bé thứ hai đáng thương nữa.

"Em không muốn mang thai?"

"Em không muốn gây ra một bi kịch nữa."

"Em không thích có con tôi?" Hắn tức giận hỏi.

"Không thích!"


"Vậy tôi càng muốn ở trong cơ thể em gieo xuống mầm móng."

Sớm biết cùng loại ngang tàn như hắn nói chuyện là không có hiệu quả, Thu Lăng buông tha việc tiếp tục cùng hắn khai thông suy nghĩ.

Tay của hắn càng thêm nhiệt tình vỗ về, chơi đùa cô, hắn đem ngón giữa thăm dò vào trong cơ thể cô, phía trong sít chặt, hút chặt ngón tay hắn, ngón tay của hắn qua lại ở bên trong hành lang của cô ma sát.

Ái dịch trong cơ thể cô không ngừng tuôn ra, mà cô phát ra tiếng thở gấp càng thêm khích lệ hắn.

"Anh là người đàn ông rất biết cách ân ái." Mỗi lần đều làm cho cô sa đọa trong biển dục, trở nên không cách nào khống chế mình.

"Chỉ có em mới có khả năng thỏa mãn tôi." Hắn cũng không cách nào ở trên thân thân người phụ nữ khác lấy được cảm giác nhanh như vậy.

Hắn rụt ngón tay lại, ngược lại đổi thành vũ khí bụng dưới hắn công kích, hắn mãnh liệt từ phía sau đẩy vào cô, mỗi một lần xâm nhập dường như muốn dẫn cô lên mây xanh.

Hắn thay đổi tư thế hai người, đè cô phía dưới hắn, cong đầu gối của cô lên, đặt ở cái hông của hắn, thực hiện nhịp điệu chạy nước rút khác.

Thân thể hắn to con, có lực không ngừng dẫn dắt cô bay vòng vòng lên trên, bọn họ kết hợp thân mật như vậy, giống như hai trái tim kết hợp với nhau, nhưng cô biết trên thực tế không phải như vậy.

Bọn họ là đồng sang dị mộng!

Hắn không phải muốn cô chủ động sao? Cô ở trên người hắn lưu lại dấu vết của cô là được rồi.

Móng tay dài của cô xẹt qua phần lưng to lớn của hắn, kéo lê một đường máu thật dài.

Trên người của hắn mồ hôi rơi vào trên môi của cô, cô không nhịn được vươn đầu lưỡi ra nhẹ nếm.

Dạ Ma cảm giác dục vọng của cô càng thèm khát. Thôi đi, hắn nâng cao chân của cô để vào trên vai của hắn, tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.

Mau!

Hung ác!

Chính xác!

Động tác của hắn giống như thợ săn bắt con mồi, hoàn toàn không có chút sai lầm nào, mà ở trong cơ thể cô cảm giác bị áp bức quả nhiên tăng lên.

Dục vọng nguyên thủy dẫn dắt hai người lên đỉnh, ở trong cơ thể cô tràn ra chất lỏng ướt át, khiến va chạm của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Con đường ướt át của cô bao quanh gắng gượng của hắn, dẫn dắt thân thể mềm mại của cô sinh ra co rút mãnh liệt, hắn ra sức làm lần cuối cùng, đem chất lỏng ấm áp buông thả trong cơ thể cô. . . . . . Hắn nhắm mắt, thở hồng hộc mà nằm ở trên người của cô, nhưng hắn lo lắng đè nặng cô, cho nên, hắn lật thân thể nằm chết dí bên kia.

Cô nhìn lồng ngực trần trụi của hắn, ngón tay mát lạnh vuốt hầu kết hắn nói: "Anh có nghĩ tới hay không, anh hành hạ em như vậy là bởi vì anh quá yêu em."

Tại sao tim cô còn không chết, chỉ cần có cơ hội liền muốn trộm tình yêu của hắn?

"Không có." Hắn suy nghĩ, nội tâm bởi vì câu hỏi của cô mà trăn trở.

Hắn nên vì lời nói của cô mà cảm thấy tức giận cùng hổ thẹn, nhưng tại sao giờ phút này nội tâm hắn hoang mang cùng nhiều xúc cảm khác?

Tại sao hắn vừa nhìn thấy cô sẽ mất khống chế?! Bình thường hắn không phải như thế!

Thu Lăng thở dài một hơi mà nói: "Em cảm thấy được muốn cho anh yêu em quả thực là lời nói vô căn cứ, cho nên, em đã không mơ nữa rồi."

Hắn suy tư hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng thông báo: "Anh sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. . . . . . Để cho em chứng minh tình yêu của mình."

"Anh muốn xác minh như thế nào?" Rốt cuộc. . . . . . Cô đã đợi được cơ hội này.

Dạ Ma không trả lời cô, hắn dùng tay nhẹ mơn trớn lông mày cô, mắt, mũi, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng qua lại vuốt ve. . . . . . Cái thử thách này coi như là thử thách cô, cũng coi là thử thách hắn. . . . . . Bản thân mình!

Thu Lăng nghĩ thầm, cô thật rất muốn thông qua khảo nghiệm của hắn, bởi vì, cô muốn mở nội tâm hắn ra.

Cô đã thay hắn sinh con, không muốn quan hệ của hai người tiếp tục dừng lại ở điểm đóng băng.

Nếu như từ trước cô có yêu hắn một lần, vậy bây giờ cô chỉ hy vọng mong hắn biến hận thành yêu!

***

Dạ Ma sau khi suy tư một hồi, tìm đến Tiểu Ma hỏi: "Tiểu Ma, con thích Dì sao?"

"Thích, Dì cho con một loại cảm giác rất thân thiết." Chính là nó không biết tại sao ngày đó cô sẽ cầm đao nhằm vào nó? Có thể là gây gổ với ba chứ gì? Sau này hai người bọn họ tranh đi cãi lại, vậy nó trốn xa một chút là được rồi.

"Dì ấy là mẹ của con, con phải thử tiếp nhận dì ấy." Tại sao nói với con lời này thì trong lòng hắn có một loại cảm giác rất khó hiểu.


"Dì là mẹ sao?" Sao khi nó tỉnh dậy, rất nhiều việc trở nên không như trước nữa?

"Đúng!" Hắn muốn diệt sạch ý nghĩ tự sát của cô, lần này vừa lúc hắn đang bên cạnh cô, cho nên cô tự sát, hắn còn kịp cứu, nhưng lần sau thì sao?

"Ba, tại sao ba muốn con với mẹ tách ra? Mẹ đã làm sai chuyện gì? Tiểu Ma có thể thay mẹ tiếp nhận trừng phạt hay không?"

"Người lớn phạm sai lầm nhất định chịu trách nhiệm với bản thân." Hắn cau mày nói.

"Tiểu Ma biết, ba, con muốn đi tìm mẹ chơi có thể không?"

"Có thể!" Để cho con ở bên cô, cô cũng sẽ không động một chút là muốn chết.

Tiểu Ma cao hứng nhảy đi ra ngoài.

Dạ Ma nhìn vẻ mặt vui vẻ của con trai, nội tâm lại dâng lên cảm giác chua xót.

***

Tiểu Ma sau khi tìm được Thu Lăng thì vui mừng lôi kéo tay của cô thân thiết nói: "Dì, thì ra là dì chính là mẹ con."

Mẹ thật là xinh đẹp đó! Có lẽ ba là cố ý trừng phạt mẹ, độc chiếm mẹ!

"Người nào nói cho con biết?" Không thể nào là cái tên Dạ Ma vô lại đó chứ?

"Ba!"

Làm sao có thể? Có lẽ là hắn không cẩn thận lỡ mồm nói ra.

Hắn làm sao sẽ đồng ý nói cho con chứ? Hắn không phải ước gì cô nhớ con đến chết sao?

"Mẹ, chúng ta chơi bóng đi."

Nghe con gọi mẹ, Thu Lăng không nhịn được cảm động đến nước mắt tràn mi.

Cô chờ đợi những lời này đã năm năm, ai! Dạ Ma thật là một thằng đàn ông đáng hận.

"Phụ nữ chính là rất thích khóc." Chẳng biết lúc nào, Dạ Ma lại xuất hiện bên cạnh bọn họ.

"Ba, ba cũng cùng chơi đi." Tiểu Ma một tay lôi kéo tay ba, một tay kia lôi kéo tay mẹ, sau đó để cho bọn họ nắm tay nhau.

"Hai người về sau phải tương thân tương ái, không nên đi tranh cãi nhau!" Vậy hắn chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới rồi.

Dạ Ma rất nhanh rút bàn tay trở lại, mặc dù ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt giao nhau, một khắc kia, nhiệt độ ấm áp lưu lại trong lòng hai người.

Tiểu Ma chạy về phía trước, cách ba một đoạn, đem cầu ném cho ba.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Thu Lăng, Dạ Ma tiếp được bóng da, ném bóng lại cho con.

Nếu như không phải là cô tận mắt thấy, cô thật không thể tin được, hắn lại là người đàn ông chơi cùng trẻ con sao?

Hắn cũng chỉ có đối với con như vậy thôi sao?

Tại sao hắn không chịu đem một chút dịu dàng đối với con phân cho cô, nếu như hắn chịu làm như vậy, thật là tốt bao nhiêu?

Hắn đối với con tốt thế, có một ngày nào, hắn cũng có thể đối với cô như đối với con hay không?

Ai! Thật sự rất không công bằng, hắn cũng không nghĩ là ai sinh Tiểu Ma, tại sao chỉ có hắn có thể cùng chơi với con?

Thu Lăng chạy đến bên cạnh con trai, nhỏ giọng bên tai con hỏi: "Tiểu Ma, thấy mặt ba chưa?" Cô vẫn rất để ý điều này, gần đây ở trong mơ cô thường xuất hiện mặt của hắn, mỗi một lần cũng rất kinh khủng lại dọa người, giống như cô xem phim kinh dị vậy.

"Dạ rồi! Lúc ba tắm sẽ cởi vải che mặt đi, Tiểu Ma đã nhìn thấy nha!" Nó cảm giác mẹ giống như sắp chảy nước miếng. . . . . . Hắn có thể cho con nhìn thấy mặt của hắn, tại sao không cho cô xem? Cô cũng muốn biết bộ dáng thật của hắn!

"Các người đang nói cái gì?" Dạ Ma đi tới ân cần.

Thu Lăng vội vàng khoát tay nói: "Không có."

Dạ Ma nhún nhún vai tránh ra, không để ý tới cô, thật ra thì hắn có thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cho nên, mới vừarồi hắn giả bộ hỏi.

Thu Lăng nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi dưới nghĩ thầm, con của cô có thể nhìn, tại sao cô không thể nhìn.

Dù sao cô so con lớn hơn nhiều, nhất định sẽ không hù được!

Đúng! Nhất định sẽ không, cô xây dựng tâm lý cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận