Cái này, viết lâu rồi cơ, mà do là bài Yui đem đi dự thi, cho nên giờ mới nhớ và đăng lên :)
Hình như Yui vô dụng quá hay sao ấy, mà chỉ được giải ba :'( nhưng thôi kệ, mọi người yêu thích truyện Yui là Yui vui rồi, pye pye :*
----------+--+-----
Nhan Tước hay kể với Bảo Bảo rằng, nếu muốn có người yêu định mệnh, hãy sai người ra đường bắt cóc đứa con gái nào đó.
Và Bảo Bảo làm thật, vào năm thằng bé mười lăm tuổi.
Người bắt cóc con gái nhà lành, không ai hết là Vương Lãnh chồng cô.
Nhìn đứa bé, có vẻ quen quen, Nhan Tước thở dài thường thượt.
Bên ngoài cổng, ba mẹ đứa bé đang kêu gào ầm ĩ, đòi trả con.
Không thể ngờ, cái bộ não CEO của tập đoàn Lãnh Tước lại ngu si đến thế.
Bắt cóc ai không bắt, lại bắt con bé hàng xóm.
Vương Bảo Bảo cũng đau đầu nhìn người ba đánh thương của mình bị mẹ hiền thánh mẫu chì chiết.
- kệ chứ, anh bắt cóc ai lại chẳng được, miễn là Bảo Bảo vui.
Thánh mẫu đại nhân liền lườm Bảo Bảo.
- con có vui?
Người đàn ông đáng thương mắt long lanh sọc nước mang vẻ cầu xin .
Bảo Bảo liền liếc sang Bối Bối đang nghịch tóc của con bé hàng xóm.
Bối Bối nghênh mặt lên, cười cười.
Nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ.
Bảo Bảo cười ra nước mắt, van xin Bối Bối.
- Bảo Bảo, đau đầu quá, con mau xử lí đi, ta đi xử lí công văn.
Ba đáng thương công khai đùn đẩy trách nhiệm, nhanh chóng muốn lẻn đi.
- Vương Lãnh, công văn anh đã xử lí tối qua, bây giờ mau xử lí đống hỗn độn này đi.
Vương Lãnh khóc thét.
Bối Bối không đành thấy ba mình đáng thương, đứng dậy, dắt con bé ra cổng.
Bảo Bảo lẽo đẽo theo sau đứa em gái của mình.
Nhan Tước kéo tai Vương Lãnh, đi sau hai đứa con.
- con chào hai bác.
Bối Bối lễ phép, cuối người chào hai ông bà hàng xóm.
- con gái của chúng tôi....
Có lẽ , hai ông bà hàng xóm biết được, nhà con bé Bối Bối toàn là lưu manh, xã hội đen.
- hai bác , con có một đề nghị rất lời.
Đôi mắt sáng trong giống mẹ của con bé trở nên đục ngầu, gian thương giống ba nó.
- ... con nói đi.
Ông bác run rẩy, lo sợ.
- con muốn mua con gái của hai bác.
Nhan Tước vừa tới chỗ của hai đứa con liền té ngửa khi nghe đề nghị của Bối Bối.
Đương nhiên, ông bác ngất xỉu, con bà bác thì khóc nất, nghẹn ngào.
- bình tĩnh bình tĩnh nào, đâu phải là hai bác bán con cho bọn buôn người đâu.
Nhị vị hàng xóm vẫn cứ thế mà khóc to hơn, kêu réo thảm thiết.
- đương nhiên sẽ có lời.... con bé sẽ được sống sung sướng và an nhàn trong nhà của cháu, hai bác cứ yên tâm, sau này, con bé sẽ làm dâu nhà cháu, có một người chồng giàu có, đẹp trai, yêu thương con bé......
Hai ông bà bác nghệch mặt ra
- khà, mà hai bác biết đấy, nhà cháu lại giàu, ông ngoại cháu lại là cựu tổng thống, nhà ngoại cháu thừa hưởng tập đoàn lớn bên Hàn. Mẹ cháu lại là một nhà văn bất tài.....
Cốp....
Nhan Tước cười nhăn nhó cốc thật mạnh Bối Bối.
- ahuhu, con nhầm, là nhà văn tài ba được yêu thích, còn ba cháu là vị gián đốc cực soái, siêu sói, giàu có, hào phóng...
Nhan Tước thấy mũi chồng mình sắp nổ tung liền cốc thêm một cái lên đầu Bối Bối.
- ahuhu, con trả cô bé cho hai bác này, đau quá...
Bối Bối ôm mặt giả vờ ủy khuất.
Thế là hai bác hàng xóm dắt con về còn tặng kèm một câu mắng :
- bệnh hoạn.
Bối Bối sững sờ,quên cả việc mình đang giả vờ ủy khuất, trợn mắt nhìn gia đình hàng xóm kia, không ngờ lại có cha mẹ ngu ngốc như thế trên đời.
Cốp.....
- con gái khốn kiếp.
- mamiiii ác độc.
Bối Bối có thói quen, mỗi khi tức giận lại trợn mắt chu miệng lên dỗi hờn.
Nhan Tước liền cấu cái miệng đang chu ra đó, kéo đi vào nhà.
Tối hôm đó,
- hừ, phạt hai ba con các người không được ăn tối.
Vương Lãnh ôm eo Nhan Tước khóc đau đớn, không được ăn tối, trong khi, bữa tối lại do bản thân mình nấu.
Thật đau đớn.
Bối Bối khinh khỉnh nhìn ba đáng thương
Lén lút xuống bếp gắp một chút thức ăn. Chạy thẳng lên lầu.
Biíng boongg.....
- tới ngay...
Nhan Tước mở cửa ra, thật bất ngờ khi thấy con bé hàng xóm lúc chiều, đằng sau là một cái lô nhỏ xinh.
- con chào cô.
Nhan Tước đơ vài giây rồi khẽ cười.
- bé con, sao lại mò qua đây nữa.
- con muốn làm dâu nhà bác ạ.
Nhan Tước thực sự choáng váng, không nói lên lời.
Thực là.... mới kết hôn hai mươi mấy năm, đã có con dâu là thể loại nào đây.....