Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Rõ ràng, cái gọi là "uy” của Thư Bạch không có tác dụng với Úc Cảnh Quy. 
  
Vốn tưởng rằng da mặt của Quan Nhất Bắc đã đủ dày rồi, thật không ngờ vẫn có người còn lợi hại hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cho nên…” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Quan Nhất Bắc đã đại khái suy ra được mối quan hệ nguyên nhân kết quả, chợt dừng lại 2 giây, nói, “Vậy hôm qua cậu ngủ ở đây hả Thư Bạch?”
 
Thư Bạch gật đầu: “Sao vậy?”
 
“Cái này… cậu…” Quan Nhất Bắc lầm bầm hồi lâu không nói được gì, khoát khoát tay, nụ cười có chút cứng ngắc, "Ờ, không có gì."
 
“Ai kêu cậu tối qua không đến sửa vòi nước giúp tớ, ồn ào muốn chết, chỉ có cách qua đây ngủ nhờ thôi”. Thư Bạch uể oải ngáp một cái, “Đau lưng muốn chết, không thoải mái tí nào.”
 
Quan Nhất Bắc đứng đó như một thằng ngốc, điện thoại reo cũng không nghe thấy.
 
Qua một lúc, cậu mới cúi đầu nhìn số điện thoại đang gọi đến, không chút do dự liền bắt máy, nói chuyện với người bên đó đơn giản vài ba câu.
 
Thư Bạch vốn đang chuẩn bị rời đi nghe được động tĩnh của cậu liền quay đầu lại, cảnh giác hỏi: “ Thường Ninh nói cái gì vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao cậu biết là cô ấy gọi?”
 
“Chỉ có nói chuyện cùng con nhỏ đó cậu mới giống một tên đàn ông bình thường.”
 
“Vậy tớ bình thường giống con gái hả.”
 
“Giống chó.”
  
“…”
 
Thư Bạch quay người lại, tiếp tục chất vấn: "Cậu còn chưa trả lời tớ, con nhỏ đó rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?"
 
“Cảm ơn tớ.”
 
“Con nhỏ đó có phải nói là, cậu rất tốt, tớ không xứng, cậu nhất định sẽ tìm được người phù hợp hơn.”
 
“Sao cậu lại nói người ta như vậy? Khi nãy cô ấy không có nói vậy.”
 
“Phải không à.”
 
“Mấy lời đó là nói từ mấy hôm trước rồi.”
 
“…”
 
Thư Bạch vô cùng nhẫn nhịn, "Vậy con nhỏ đó vừa mới nói cái gì?"
 
“Vì để cảm ơn tớ, cô ấy sẽ mua bữa sáng cho tớ.”
 
Thư Bạch hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này.
 
Nếu như Thường Ninh thật lòng với Quan Nhất Bắc, cô tuyệt đối sẽ không phản đối 2 người bọn họ ở bên nhau.
 
Vấn đề là cô sợ con nhỏ đó đem cậu ấy ra làm lốp dự phòng của mình.
 
Không lâu sau, Thường Ninh quả nhiên đến rồi.
 
Bởi vì tiểu khu có bảo vệ gác cổng, Quan Nhất Bắc phải xuống dưới lầu để đón người lên.
 
Bữa sáng mà Thường Ninh đem đến là phần ăn dành cho nhiều người.
 
Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu bị gọi đến căn hộ 5102, giống hệt như đi gặp mặt sui gia kiểu Trung Quốc, vừa ăn uống vừa ngắm nhìn đôi chim cúc cu.
 
Bữa sáng là điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông, không nhiều nhưng vô cùng đa dạng.
 

“Ngồi thừ ra đó làm gì, ăn đi.” Quan Nhất Bắc như chủ nhà mời chào, "Không hợp khẩu vị sao? Cảnh Quy, hồi đi học không phải cậu thích ăn xíu mại hả, đồ ăn của tiệm này tớ từng ăn qua rồi, ngon lắm.”  
 
Vốn chỉ là đi ngang qua, Úc Cảnh Quy không ngờ bản thân lại bị lôi vào cuộc trò chuyện này, nhìn về 2 cô gái ngồi trên sô pha, đoán được 2 cô nàng không muốn chừa mặt mũi cho Quan Nhất Bắc và Thường Ninh cho lắm, vì vậy anh cũng chỉ trả lời qua quýt lấy lệ một chữ, “Ừm”
 
Miệng thì đồng ý, nhưng sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Úc Cảnh Quy cũng chỉ uống một ngụm nước.
 
Lâm Hiểu Hiểu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng ở đây: "Cho nên, hai người ở bên nhau rồi?"
 
Quan Nhất Bắc đang cúi đầu ăn sáng cũng không ngẩng đầu lên, “Đúng rồi.”
 
“Vậy…” Lâm Hiểu Hiểu nhìn Thư Bạch, không biết chuyện này sẽ đi tới đâu.
 
Nên chúc mừng hay phản đối.
 
Cô nàng dường như không biết nói gì.
 
Mà Thư Bạch thì vẫn luôn cắm đầu chơi điện thoại, không nể mặt ai tí nào.
 
Cô dĩ nhiên không tin Thường Ninh là vì thích nên mới ở bên Quan Nhất Bắc.
 
Cô vẫn luôn cảm thấy lý do lớn nhất khiến bọn họ ở bên nhau chính là vì số tiền mà Thường Ninh nợ Tinh Thành, nếu như cô ta và Quan Nhất Bắc ở bên nhau thì bọn cô sẽ không nhất thiết bắt cô ta trả khoản nợ đó nữa. 
 
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng vui vẻ đến mức ngu ngốc của Quan Nhất Bắc, cô không đành lòng nói thẳng, cho nên khi Lâm Hiểu Hiểu nhìn cô, cô cũng khoa trương mà vỗ tay chúc mừng, “Chúc mừng nha, chuyện tốt như vầy không thể không chúc mừng.”
 
Thư Bạch vỗ tay khởi xướng, Lâm Hiểu Hiểu cũng vỗ tay theo hai cái.
 
… Lâm Hiểu Hiểu thật sự cũng không biết là tốt ở chỗ nào.
 
“Hiểu Hiểu.” Thư Bạch không để ý đến Thường Ninh, đưa điện thoại qua cho Lâm Hiểu Hiểu xem, “Cậu xem chuyện này là sao vậy?”
 
Sau khi nhìn thoáng qua, Lâm Hiểu Hiểu nhún vai, "Tớ biết hồi tối qua rồi"
 
“Vậy sao cậu không kể tớ nghe?”
 
“Nói cũng vô dụng, fan của bên đó trâu bò lắm.” Lâm Hiểu Hiểu thở dài, “Tớ cũng không ngờ bản thân có ngày may mắn được được fan của ảnh đế truy sát tới mức này, thành thật mà nói, bởi vì chuyện này mà hôm qua acc Weibo của tớ tăng 30.000 fan, toàn là để mắng tớ.”
 
Mặc dù cô nàng đã quen bị chỉ trích, nhưng trước giờ bọn họ chỉ mắng tại vì kỹ năng diễn xuất của cô nàng chỉ có nhiêu đó thật, còn lần này bọn họ lại mắng cô nàng cọ hơi ké tiếng, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu ít nhiều cũng cảm thấy tủi thân.
 
Đầu tơ mối nhợ của việc này chính là cách đây không lâu, cô nàng có đóng vai nữ phụ nhỏ bé trong phim của một ảnh đế mới nổi, không biết tại sao lại có người biên tập lại cảnh của cô nàng và ảnh đế thành một đoạn video ngắn sau đó lan truyền khắp nơi, toàn là trên mấy trang mạng có lượng truy cập lớn, ngoại trừ người qua đường đẩy thuyền ship CP ra, cũng có một lượng lớn fan nữ của ảnh đế mắng cô là ké fame cọ nhiệt. 
 
Chủ yếu mắng cô nàng chỉ là diễn viên tuyến ba không xứng được diễn chung với ảnh đế.
 
Vốn dĩ 2 người quay xong phim thì chẳng còn qua lại gì với nhau, thế mà ảnh đế lại nhấn thích Weibo của cô, điều này khiến cho độ nổi tiếng của Lâm Hiểu Hiểu tăng đến chóng mặt.
 
"Bình thường trong trường hợp này chỉ có 2 khả năng, một là bên kia trượt tay, hai là công ty muốn tạo nhiệt độ cho phim, nhưng tớ nghĩ 2 trường hợp này ở chỗ cậu đều không có khả năng cho lắm." Thư Bạch phân tích xong liền bắt đầu xem tài khoản Weibo của anh chàng ảnh đế mới nổi đó.
 
Weibo trông như nhà hoang, chính là một gã trai thẳng chính hiệu, bài cuối cùng đăng là từ hai tháng trước.
 
“Cũng đẹp trai đó chứ.” Thư Bạch đơn giản kéo kéo vài tấm ảnh để xem, "Hiểu Hiểu, cậu xem nè."
 
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, “Tớ biết mà.”
 
Dù sao cô cũng từng quay phim chung với người ta, người ta có đẹp hay không không lẽ cô lại không biết.
 
Chỉ là bây giờ cô không có tâm trạng để ý tới chuyện đó.
 
Thư Bach lén nhìn vào điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu, phát hiện con nhỏ này vẫn đang lén lút xem trang cá nhân của bạn gái Trần Tư Vực.
 
“Cậu ấy cũng có bạn gái rồi.” Thư Bạch lầm bầm, “Không bằng cậu tìm đối tượng khác đi?”
 
“Tớ cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn xem cậu ấy thích người như thế nào.”Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây, thoát giao diện đang bật trên điện thoại, trên mặt không giấu được vẻ bực bội.
 
Gần đây tâm trạng cô nàng không được tốt, cho nên mặc dù tối qua bị vô số người nhắn tin riêng chửi bới, cô nàng cũng không để trong bụng.

 
“Cậu xóc lại tinh thần đi, ngày mốt sẽ có lịch trình mới cho cậu.” Thư Bạch vỗ vai cô nàng rồi rời đi.
 
Bởi vì không ăn đồ ăn sáng mà Thường Ninh đem đến, hiện tại Thư Bạch có hơi đói bụng, đi xuống nhà bếp tính tìm chút đồ để ăn thì phát hiện Úc Cảnh Quy cũng đang ở đây.
 
“Anh làm gì vậy?” Thư Bạch mở tủ lạnh lục kiếm đồ ăn, thuận miệng hỏi, “Đừng nói là anh nấu cơm nha.”
 
“Ừm.”
 
“Anh cũng biết nấu hả.”
 
“Chỉ biết làm mấy món tây đơn giản.”
 
Món Tây đơn giản thì chỉ có chiên trứng hay là chiên bít tết, thịt xông khói này nọ thôi, ngoài ra cũng có thể hâm nóng sữa bò.
 
Thư Bạch lấy ra hai chai nước tăng lực từ trong tủ lạnh, vừa uống vừa xem, "Sao làm tới hai phần thế, đứng nói là có phần của tôi nhé?"
 
“Đoán đúng rồi.”
 
“Có thể ăn món do anh Úc nấu đúng là vinh hạnh của tôi.”
 
“Cô Thư tình nguyện ăn thử đồ ăn tôi nấu cũng là vinh hạnh của tôi.”
 
Thư Bạch chậc lưỡi hai cái, không hổ là “hải vương” du học nước ngoài về, trình nói kháy không thua kém cô là bao.  
 
Vốn chỉ hơi hơi đói, nhưng sau khi mùi thơm trong không khí bay vào mũi cô, Thư Bạch cũng không có lý do gì từ chối bữa ăn này.
 
Dù sao cũng đâu tốn tiền.
 
Không ngờ hương vị cũng không tồi.
 
“Anh cũng đỉnh ghê.” Thư Bạch vừa ăn vừa khen, “Tôi còn tưởng anh giống tôi, chỉ biết nấu nước sôi.”
 
“Vậy sao.”
 
Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Thư Bạch phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn mình, không khỏi sửng sốt, "Anh nhìn tôi làm gì?"
 
Anh đưa tay chỉ lên khóe môi , “Muốn lau không?”
 
“Ồ…” Thư Bạch nhanh chóng hiểu ra, lấy khăn giấy lau khóe miệng.
 
Sáng nay cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, màu môi không đậm nhưng tươi tắn, vừa rồi ăn có hơi thoải mái nên chắc cũng đã trôi gần hết son rồi.  
 
Thư Bạch vốn cũng không để ý, nhưng mà cứ bị người khác nhìn như vậy khiến cô có chút không tự nhiên, "Sao anh không ăn đi."
 
Úc Cảnh Quy cười nhẹ, “No rồi.”
 
“Anh có động đũa miếng nào đâu.”
 
“Cô Thư có biết có một câu gọi là 'sắc đẹp thay cơm' không.”
 
“…”
 
Được rồi.
 
Tên này hiện giờ hệt như con công vậy, cố hết sức xòe đuôi để mong thu hút được sự chú ý của con mái. 
 
Thư Bạch làm sao có thể không nể mặt, rất tự nhiên cười đáp lại: "Anh Úc, anh muốn nếm thử vị son môi của tôi không?"
 

Ánh nắng sớm vừa hay chiếu xuống mặt cô làm cho khuôn mặt cô trở nên hồng hào mịn màng, đôi mày nhíu lại, nụ cười như chứa đầy vẻ phong tình.
 
Đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến Úc Cảnh Quy trở tay không kịp, “ Hửm?”
 
“Có muốn không.”
 
“Chuyện này, dĩ nhiên là muốn.”
 
“Bịch" một tiếng, một thỏi son môi hình trụ ném tới trước mặt anh, kèm theo tiếng cười của Thư Bạch: "Đây, cho anh đó, thong thả nếm thử nha.”  
 
Nói rồi liền đắc ý quay người rời đi. 
 
Úc Cảnh Quy cầm lấy cây son trên bàn, nhìn bóng lưng của cô rồi khẽ mỉm cười.
 
Một lúc sau, trước cửa nhà bếp lại xuất hiện thêm một người.
 
Sau khi khuôn mặt ấy xuất hiện, vẻ dịu dàng của Úc Cảnh Quy liền biến mất, thay vào đó, chân mày của anh liền cau lại.
 
“Anh Úc.”
 
Thường Ninh dè dặt gọi một tiếng.
 
Người đàn ông không trả lời cô ta.
 
Cô ta lấy hết can đảm, tiếp tục cẩn thận bước tới: "Anh Úc, tôi muốn cho anh xem một thứ."
 
Úc Cảnh Quy không trả lời, thái độ của anh lạnh lùng thấy rõ.
 
Một tờ giấy cũ được đặt trên bàn.
 
Tờ giấy có thiết kế cùng chất giấy rất đặc biệt, chỉ nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không giống một bức thư tình.
 
Gần như ngay lập tức, vẻ mặt của Úc Cảnh Quy trở nên nghiêm túc.
 
Thường Ninh đương nhiên cũng phát hiện ra.
 
Thái độ của Úc Cảnh Quy hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng Thư Bạch ban nãy, ánh mắt anh híp lại dữ tợn nhìn cô ta, "Sao cô lại có thứ này?"
 
“Tôi từng nhìn thấy chữ của anh Úc trên hợp đồng của Tinh Thành ký với nghệ sĩ.” Thường Ninh trầm giọng nói, “Chữ của anh Úc rất dễ nhận ra.”
 
“Tôi hỏi cô, tại sao bức thư này lại ở trong tay cô.”
 
Thái độ của Úc Cảnh Quy lần nữa khiến cho Thường Ninh càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
 
Người năm đó viết bức thư này là Úc Cảnh Quy.
 
“Anh Úc, cái này là anh viết cho tôi sao?” Thường Ninh hỏi.
 
“Cô đang đùa tôi à?”
 
“Nếu như không phải của tôi…vậy là của Thư Bạch rồi, đúng không.” Thường Ninh hít sâu, “Bức thư này, là do anh viết cho Thư Bạch, hẹn cậu ta tan học gặp mặt nhưng sau đó anh lại thất hẹn.”
 
Úc Cảnh Quy nhìn tờ giấy ố vàng, anh vẫn nhớ rõ nội dung trên đó.
 
Mỗi một chữ đều do chính tay anh viết, nét chữ mang đậm phong cách riêng của mình, mặc dù có đôi chút nguệch ngoạc nhưng lại rất có lực, nhiều năm như vậy vẫn bị nhận ra là nét chữ của anh cũng không có gì lạ.
 
“Anh Úc.” Thường Ninh giống như biết tuốt, “Chuyện này, anh đã nói với Thư Bạch chưa, anh biết mấy năm nay cô ấy thay đổi nhiều như vậy là vì sao không, thật ra đều là vì…”
 
“Không phải là do cô sao.” Úc Cảnh Quy lạnh nhạt hỏi.
 
Thường Ninh sửng sốt.
 
"Bức thư này ở chỗ của cô, vừa rồi cô còn hỏi dò chừng như thế, không phải chứng minh rằng cô nghĩ bức thư này là gửi cho mình sao.”
 
“Tôi…”
 
“Chuyện của tôi và cô ấy, không phiền cô quan tâm.” Úc Cảnh Quy bình tĩnh lấy bật lửa đốt mảnh giấy thành tro, “Tôi cũng không thích bị người khác uy hiếp, hiện tại nếu như cô đã ở cùng với Nhất Bắc thì chuyện tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng không truy cứu nữa.”
 
Cô ta đến đây vốn là muốn uy hiếp người khác, kết cuộc lại bị người khác uy hiếp lại, Thường Ninh không cam lòng nói, “Anh không sợ tôi đem chuyện này nói với cậu ta sao?” 
 
“Cô có thể thử”
 
Thường Ninh không còn gì để nói.

 
Cô ta không đoán được người đàn ông này sẽ làm gì mình.
 
Càng không biết sau khi nói với Thư Bạch, Thư Bạch sẽ làm gì cô ta.
 
Như Úc Cảnh Quy đã nói, lý do khiến Thư Bạch thay đổi nhiều như vậy không chỉ vì cô bị người ta gửi thư tỏ tình xong lại bị cho leo cây, mà điều quan trọng nhất là cô bị cô nàng hoa khôi cùng bàn khinh miệt và cô lập, sự mặc cảm và tự ti được tích lũy trong suốt thời gian dài, cuối cùng bùng nổ.
 
Đi đến cửa bếp, Thường Ninh lại quay đầu, nhịn không được hỏi: “Tôi muốn biết, tại sao anh viết cái này cho cậu ta nhưng cuối cùng lại không đến.”
 
Cô ta không tin Úc Cảnh Quy bởi vì nhìn thấy Thư Bạch của ngày trước nên bị dọa sợ.
 
Trước đó họ đã từng gặp nhau nhiều lần rồi.
 
Anh ta cũng không phải người thích trêu đùa người khác.
 
Úc Cảnh Quy chung quy vẫn không trả lời cô ta.
 
Thường Ninh quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Quan Nhất Bắc ở đằng kia, tựa hồ như đã hiểu ra gì đó.
 
-
 
Về vấn đề của Lâm Hiểu Hiểu, Thư Bạch bắt Quan Nhất Bắc phải giải quyết càng sớm càng tốt.
 
Cho dù bên kia là đại minh tinh, nhưng người của Thư Bạch cũng không phải dễ bắt nạt, không thể vô duyên vô cớ bị người khác chửi được.
 
Đương sự Lâm Hiểu Hiểu lại không quan tâm cho lắm, lười biếng nằm trên sô pha nói, “Nghe nói hôm nay có mưa sao băng đó, bọn mình đi ngắm đi.”
 
“Tớ biết.” Thư Bạch gật đầu, “Chỉ là muốn xem thì phải lên núi Ngọc Sơn mới xem được, phiền ghê.”
 
“Phiền gì mà phiền, bọn mình mang theo lều đi, đem theo cần câu cá nữa, vừa hay có thể đi cắm trại.”
 
Kế hoạch này xem ra cũng không tệ.
 
“Đừng mơ nữa.” Quan Nhất Bắc liếc bọn họ một cái, “Trước đó mấy ngày lều bạt trong cửa hàng đều đã bị người ta đặt trước rồi, đến lúc lên núi chắc chắn đông nghẹt người, tớ không muốn chen chúc vào cuộc vui này đâu.”
 
“Cậu không phải có lều sao?”
 
“Có 1 cái.”
 
“Vừa hay cho bọn tớ mượn đi.”
 
“Đi lên núi làm gì chứ, mưa sao băng có đọ được với Yasuo* không?
*Yasuo: tướng trong Liên Minh Huyền Thoại 
 
Lúc này Thường Ninh vừa quay lại từ nhà vệ sinh, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Nhất Bắc, tớ cũng muốn ngắm mưa sao băng, chúng ta cùng đi nhé."
 
“Cái đó, được rồi, tớ dẫn cậu đi.”
 
"Chậc chậc." Lâm Hiểu Hiểu đảo mắt, "Quả nhiên là lời của bạn gái có tác dụng nhất."
 
“Đúng rồi.” Thư Bạch hùa theo, "Chắc bạn gái đọ được với Yasuo?"
 
“…”
 
Thường Ninh ngồi cạnh Quan Nhất Bắc, nhẹ giọng hỏi: "Nhất Bắc, chỉ có một cái lều thôi sao?"
 
“Ừm.”
 
“Vậy chúng ta dùng chung đi.”
 
“Được”
 
“Nhưng mà như vậy thì Thư Bạch phải làm sao đây, cậu ấy là bạn tốt nhất của cậu mà.”
 
Thường Ninh vừa nói, vừa giả bộ khó xử, hả hê khiêu khích mà nhìn sang Thư Bạch: "Cậu sẽ không nỡ lòng nào nhìn Thư Bạch ngủ ở ngoài chứ?"
 
Không đợi Quan Nhất Bắc trả lời, Thư Bạch chậm rãi xen vào: “Cả dãy biệt thự ở núi Ngọc Sơn đều do gia đình tôi đầu tư, đến lúc đó chọn một căn vừa mắt lên sân thượng ngắm sao là được rồi."
 
“…”
 
Dừng một chút, cô lại cười nói: "À, đúng rồi, nghe nói ban đêm muỗi trên núi rất lớn lại còn rất độc, cô Thường có thời gian lo chuyện của người khác như vậy, không bằng lo chuẩn bị nhang muỗi cho bản thân trước thì hơn." 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận